Gs Nguyễn Hữu Chi (Danlambao) - Trong khi TQ tiếp tục cướp đất, cướp biển, cướp mỏ dầu khí của VN, và đồng thời dọa nạt VN, thì VN có thể chọn một trong những chiến lược sau đây để phản ứng:
Đó là chiến lược dùng “võ mồm” để tỏ vẻ “ta cũng là người hùng như ai”. Nghĩa là vén ngay hai vành MÔI của mình lên, rồi thảm thiết tả oán và van lơn hàm RĂNG của kể thù. “Môi hở” tất “răng lạnh” là vậy. Để tránh tai nạn “răng cắn môi”, nạn nhân bị ức hiếp phải dùng “4 lá bùa hộ mạng” dán ngay lên môi, trong khi mồm lẩm bẩm đọc “16 câu thần chú”. Nhìn thấy “4 lá bùa hộ mạng” và nghe thấy “16 câu thần chú”, ngay cả những lực lượng “thù địch” đều thấy tởn.
Nếu hai vật linh thiêng này không đủ hiệu nghiệm để chống đối dân chúng, thì phải dùng bàn chân đạp vào mặt những tên không biết “để Nhà Nước lo”.
Cái kẹt của chiến lược này là những tên bị đạp vào mặt sẽ nổi cơn điên lên, rồi kéo nhau đập tan chế độ “hèn với giặc, ác với dân”. Thế là vành MÔI rơi vào trong cảnh nguy kịch.
Đến giờ phút nghiêm trọng này, hàm RĂNG vội nhảy vào cứu vành MÔI, rồi đưa vành MÔI về Tầu chữa chạy.
Thế là tất cả thế giới bình thản ngồi nhìn màn bi kịch: “Cô gái Việt ngồi than thân cùng với mấy vị sư Tây Tạng”!!!
(2) Chiến lược “ĐÁNH ĐĨ MƯỜI PHƯƠNG”
Chiến lược này thường được các cô bán “Bia ôm” dùng khi bị tên Ma-cô bắt nạt. Cô ta bèn chơi trò hù: “Nếu anh bắt ức em, lấy hết tiền “boa” của em, thì làm sao em còn tiền nuôi con? Bây giờ em chỉ còn có một nước là đi kiếm người khác nâng đỡ em chứ”.
Thằng Ma-cô cũng không vừa, nên vội dọa nạt: “Mày tưởng bỏ tao dễ lắm sao! Mày mà bỏ tao đi, tao sẽ cho tụi du côn tới nhà mày cướp hết tiền của nhà mày”.
Bị dọa như vậy, cô bán “Bia ôm” cũng sợ, nên nói ngay: “Em không dám bỏ anh đâu”. Trong khi đó, nàng đi tìm một cậu công tử bột nào đó đỡ đầu! Tiếc thay, cô bán “Bia ôm” không muốn dứt khoát với thằng Ma-cô vì đã bị thằng Ma-cô làm mê mệt bao nhiêu năm. Thế cho nên chẳng cậu công tử nào muốn chơi trò “tay ba”, vừa nguy hiểm, vừa hại thanh danh và bệnh tật mà “chẳng ăn cái giải gì cả”.
Thằng Ma-cô được thể tiến tới. Bao nhiêu nồi niêu xong chảo của cô “Bia ôm” bị thằng Ma-cô cho du côn tới mang đi hết. Cùng lúc đó, họ hàng, anh em, con cháu cô “Bia ôm” bị lột hết sạch. Bây giờ họ mới thấy mình bị lừa, vì tưởng rằng cô “Bia-ôm” sẽ kiếm được một cậu vừa đàng hoàng, vừa giàu có, để đối chọi với thằng Ma-cô. Chẳng hạn ông Ấn Độ (đã từng là nạn nhân của thằng Ma-cô), hoặc ông Úc xa vời...
Chỉ còn ông hàng xóm Mỹ hy vọng có thể dụ dỗ được. Tuy không ưa tụi Ma-cô, ông Mỹ chỉ ngồi vuốt râu, thở dài, và than một câu ai oán: “Cô em xinh đẹp ơi! muốn về nâng khăn sửa túi cho anh, thì anh ô-kê ngay. Nhưng em định đèo bòng thằng Ma-cô đó vào phòng ngủ của anh, thì anh cũng đành bái-bai em. Sức người có hạn thôi chứ, em định "bắt cá hai tay” đâu có được. Các cụ ngày xưa đã có câu "đánh đĩ mười phương để một phương đi lấy chồng”. Anh hoàn toàn đồng ý với các cụ. Vì thế anh chỉ biết "thương em, anh để trong lòng mà thôi'. Bây giờ em vẫn còn ôm cái thằng Ma-cô đó, thì anh cũng chịu thua em luôn”.
Trong khi đó, thằng Ma-cô biết vậy, mới làm tới: Hắn xông vào nhà, cướp bóc, hãm hiếp tơi bời. Con cháu lầm than cơ cực. “Tức nước vỡ bờ”, cả họ hàng vùng lên đuổi cô “Bia ôm” ra khỏi nhà. Nhưng thằng Ma-cô đã nằm sẵn trong nhà rồi, nên nó chỉ cần vươn tay ra, là cướp được cả nhà lẫn đất, rồi bắt tất cả người ở trong nhà làm tôi đòi cho hắn.
Thế là tất cả thế giới lại bình thản ngồi nhìn màn bi kịch: “Cô gái Việt ngồi than thân cùng với mấy vị sư Tây Tạng”!!!
(3) Chiến lược “LÀM LẠI CUỘC ĐỜI”
Chiến lược này rất khó thực hiện được, nhất là đối với người bị nghiền ma-túy hơn nửa thế kỷ. Thật vậy, để áp dụng chiến lược này, người nghiền ma-túy phải hoàn thành những biện pháp sau:
(a) Vất tất cả thuốc ma túy và dụng cụ vào thùng rác (kể cả cái xác chưa được chôn).
(b) Chịu khó một thời gian cực khổ trong trại cai thuốc.
(c) Tiêm thuốc trừ khử vi trùng tiêm la, cùng những vi trùng “lạ” như HIV/AIDS/CIDA, v.v..
Sau đó, tất cả quốc gia “lành mạnh” sẽ mang binh lực, nhân lực, tài lực, tới bênh vực, và nuôi dưỡng kẻ bệnh tật và yếu thế.
Câu hỏi quan trọng là “Đảng ta có dám cai thuốc không?”.