Phương Bích - Người xưa nói: giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Trong chuyện đọc báo thì cụ nhà tui cũng rứa. Thói quen đọc báo giấy bao nhiêu năm cụ vẫn không bỏ được, mặc dù có lần đã bảo: đọc xem nó nói láo cỡ nào. Thôi thì đành chiều cụ, hàng quý ra bưu điện đặt nhỏn một tờ Hà Nội mới (HNM).
Tháng ngày mê mải thế nào mà tui quên béng mất đặt báo quý III. Sáng nay ra sạp báo khá to ở chùa Hà, hỏi mua một tờ HNM. Bà chủ sạp lắc đầu bảo:
- Không có!
- Không có hay là hết hả chị?
- Ôi giời ơi, là không có. Bây giờ chị cứ hỏi báo Nhân dân với báo Hà Nội mới thì chả đâu có cả. Ai đọc? Chỉ có các cơ quan đoàn thể được phát không thì người ta mới đọc thôi.
Cái này là nhà chị sai rồi nhá. Làm gì có chuyện phát không. Cơ quan đoàn thể nào mà chả phải bỏ tiền ra mua? Nhưng bao nhiêu người đọc thì tui không dám chắc.
Tui chưa kịp hỏi có thể mua báo HNM ở đâu được, nghe chị ấy nói vậy thì tiêu tan hy vọng. Nhưng tui không giấu nổi nụ cười rộng tới tận mang tai. Cứ cười hoài cho đến khi về nhà, bá cáo cho cụ nhà tui rõ. Cụ cũng cười tít mắt, bảo rằng chuyện hài nhưng mà đúng thật.
Ấy thế nhưng cụ tui cười thì cứ cười, nhưng vưỡn bảo tui chiều ra bưu điện đặt báo HNM !
Cái này gọi là thói quen khó dời đây.
Đầu giờ chiều, chưa kịp đi đặt báo thì cụ tui gọi, bảo thôi không mua báo HNM nữa!
He he, thế là báo HNM lại mất thêm một độc giả trung thành.