Ở chỗ tôi thì có phần dân dã hơn nhiều, nhất là những người như bà ngoại, bà nội tôi thì thường hay nói “um tai điếc đít” mỗi khi mấy cái loa phường này oang oang.
Một trong những cái “văn minh” hết sức man rợ của chủ nghĩa Cộng Sản là cái vụ loa phường, loa xóm. Có lẽ vì lâu quá nên hóa thành quen chứ lúc đầu thì khó chịu lắm, khốn nạn hơn nữa là những gia đình nào ở sát hoặc gần những cái trụ treo những cái loa đó. Sáng dậy chưa kịp học bài thì mấy cái loa đó đã oang oang um tai điếc đít rồi. Đâu còn học hành gì được. Người lớn thì sau một ngày mệt nhọc cần phải có những phút yên tĩnh nghỉ ngơi cũng đâu có được, phải sống với những kiểu tra tấn không kém phần man rợ bởi những cái chủ trương dốt nát và phi lý đó. Ở nước ngoài, nhất là ở cái xứ tư bản giãy chết của đế quốc Mỹ, vui chơi hát hò làm gì làm miễn là đừng để âm thanh làm ồn ào ảnh hưởng đến hàng xóm, nếu không thì sẽ có cảnh sát tới nhà. Lần đầu thì cảnh cáo cho biết, nếu tiếp tục thì sẽ bị phạt. Lì lợm thì sẽ bị bắt và ra tòa, có khi phải bồi thường những số tiền không nhỏ cho hàng xóm nếu họ bực mình và làm gắt gao.
Bất hạnh phải sống trong cái xã hội quái thai từ cái chủ nghĩa quái thai của nhân loại, người dân chắc lâu qúa quen với những thứ mọi rợ đó, không ai lên tiếng phản đối nên nó vẫn cứ tồn tại. Thử nhìn xem những nơi ở của những đám có chức có quyền, những đám cầm đầu cái đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN) xem, làm gì có cái loa nào. Tụi nó cũng biết tìm sự yên tịnh trong đời sống, ngược lại thì bao nhiêu thứ ồn ào từ những cái mồm rác rưởi tụi nó thải ra thì tụi nó lại ra sức trút lên đầu lên cổ của người dân, bắt người dân phải chịu trận, phải nghe những thứ mà hầu hết đều là ngu dốt, tào lao và láo phéc của bọn nó.
Nhưng nói đến cái loa thì không chỉ là những cái loa treo ở ngoài đường, còn có cả những cái loa sống và di động nữa. Loại loa này từ trung ương cho tới địa phương, đến tận cả từng tổ dân phố đều đầy đủ - thậm chí thừa mứa nữa.
Nhớ lại cũng có cảm giác rùng mình. Đó là một thời mà tối tối phải đi tới một địa điểm nào đó để nghe chư vị cán bộ đảng, đoàn, có khi là tổ trưởng dân phố v.v… triển khai, quán triệt, giáo dục … tư tưởng, đạo đức cách mạng. Những thế hệ sinh ngay trong cái chủ nghĩa quái thai này thì không lấy gì làm lạ, nhưng với những thế hệ đã từng có mặt trên cõi đời này ở miền Nam trước 1975 thì thấy nó quái đản lắm. Nhưng phải làm gì hơn? Nếu không vượt biên được thì phải cắn răng mà sống chứ làm sao bây chừ.
Bà con để ý xem, ngay cả cái cách phát biểu của những con người của cái chủ nghĩa quái thai này cũng không có bình thường, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ, nói phải dằn từng tiếng một, khoa tay múa chân, cái gì cũng ra vẻ mạnh bạo, quyết liệt, trấn áp, và đặc biệt là … “ta đây”. Kiêu ngạo thì chả ai qua mặt được Cộng Sản cả. Từ cái gọi là trung ương cho đến địa phương chẳng hề khác, thậm chí nhiều ông nhiều bà tổ trưởng dân phố khi có dịp trổ mồm thì ra sức làm ra vẻ hung hăng và tởm tuốc hơn cấp trên của họ nữa kia.
Sản phẩm từ cái khuôn quái thai đó đúc từ trên xuống dưới không có gì sai khác. Nhưng có một điểm đặc biệt là hùng hùng hổ hổ, to mồm lớn mép nhưng lại chẳng biết là những cái mình đang khua môi múa mép đó là cái gì. Chẳng hạn như nó cứ ra rả chủ nghĩa xã hội, nhưng hỏi chủ nghĩa xã hội là cái gì thì nó lại mù tịt. Đồng chí thủ tưởng ba ếch thì luôn mồm “định hướng xã hội chủ nghĩa”, nhưng hỏi nó là cái gì thi có bao giờ nó mở mồm trả lời được đâu. Lên trên ba ếch nữa là mấy đồng chí tổng, trước đây là tổng Mạnh. Có lần tôi coi trên youtube gặp một đoạn mà đồng chỉ tổng Mạnh đọc một bài diễn văn gì đó, tôi nhớ nhất là cái đoạn nghe có vẻ du dương, nhớ không chính xác nhưng đại khái là “ Lịch sử có những khúc quanh co, nhưng nhất định nhân loại cuối cùng sẽ đi đến chủ nghĩa xã hội” – đại khái là thế. Nghe qua thì tôi có ý nghĩ là giả sử ngay lúc đó có ai đó giơ tay hỏi “cái quanh co của lịch sử” là gì, hoặc làm sao đồng chí tổng biết được là nhân loại cuối cùng sẽ đi đến chủ nghĩa xã hội thì chắc chắn sẽ có một trận cười … vang dội cả thế giới này chứ không phải chơi. Còn phần đồng chí tổng Lú thì đã quá xá quà xa là bá láp bá xàm rồi, toàn là tào lao xịt bộp nên phải nói rằng toàn dân đã quá nhàm. Tin chắc là như vậy.
Có điều là tại sao người dân mình bỗng dưng cứ phải chịu cúi đầu để cho mấy cái đám ngu dốt đó thay phiên nhau, hết đời cha đến đời con, cứ bắt mình phải chịu trận từ mấy cái loa treo trụ điện cho đến những cái loa sống, di động từ trung ương cho đến địa phương, vừa ngu dốt vừa toàn là láo phéc như vậy?
Nhìn chung lại, cái đảng CSVN từ trung ương cho đến địa phương, từ Chủ tịch nước cho tới tổ trưởng dân phố, tất cả đều là sản phẩm của cái chủ nghĩa quái thai thời đại sinh ra, nó nói nhưng không bao giờ biết nó nói cái gì, chỉ là những cái loa không hơn không kém. Sao mình lại vẫn cứ mãi cúi đầu mà nghe?
Một khi nghe nó nói “giải phóng dân tộc” hoặc “giải phóng miền Nam” thì mình thử hỏi “giải phóng” nghĩa là gì? Một khi nghe nó nói “quang vinh” thì hỏi thế nào là quang vinh? Nghe nó nói “tự hào” thì hỏi tự hào nghĩa là gì? Cái gì nó nói ra mà hỏi hoặc buộc nó phải giải thích cho bằng được thì sẽ đến lúc nó cũng biết ngượng mồm ngượng mặt mà giảm bớt ba hoa chích chòe đi.
Nhìn chung thì vì ngay cả đến cái Hỏi mà mình cũng không chịu hỏi, cứ chỉ biết chấp nhận nghe, cho nên nguyên một hệ thống loa từ loa treo trụ điện cho đến những cái loa sống và di động của CSVN, từ trung ương cho đến địa phương, từ tổng bí thư cho đến đảng viên quèn, từ chủ tịch nước cho đến tổ trưởng dân phố cứ mặc sức mà oang oang toàn những thứ ngu dốt và láo phéc hết ngày này qua ngày khác. Mình cứ cúi đầu chịu trận hoài.
Một điều cần phải biết nữa là những cái hệ thống loa phường làm giảm tuổi thọ con người rất là nhiều.