Đảng CSVN, một đảng không bao giờ sai, không bao giờ lầm lẫn? - Dân Làm Báo

Đảng CSVN, một đảng không bao giờ sai, không bao giờ lầm lẫn?

Nguyễn Dân (Danlambao) - Từ 69 năm nay, từ ngày đảng csVN vận động toàn dân nổi lên cướp chính quyền (tháng 8/1945). Và nhất là từ ngày gọi là giải phóng hoàn toàn (tháng 4/1975). Đảng csVN không lúc nào là không được vinh danh và nói đến: đảng csVN, một đảng quang vinh, lãnh đạo công cuộc cách mạng đưa từ thắng lợi này đến thắng lợi khác, đi đến thắng lợi hoàn toàn. Một đảng bách chiến bách thắng. Và trong các cuộc thảo luận, học tập cho nhân dân, cũng như tuyên truyền giáo dục trong mọi nơi, mọi chốn, câu nói đầu môi của người cán bộ cs là: đảng không bao giờ sai, luôn sáng suốt, và không bao giờ nhầm lẫn. Thậm chí còn được cho là lời nói của đảng là lời của “thánh kinh” dẫn đường chỉ lối cho toàn thể đảng viên cùng dân tộc, chỉ việc một mực nghe theo. Không có gì phải nghi ngờ cả.

Ai đã đến đất nước VN, vào những ngày thường, cũng như trong những ngày chính quyền có lễ lạc tổ chức - bất cứ tổ chức gì - người ta sẽ thấy ngập tràn biểu ngữ, băng rôn, cờ xí rợp bóng khắp nơi với một màu đỏ rực. Nội dung không bao giờ thiếu: đảng bách thắng, đảng quang vinh… Cũng từ sự kiện này mà nhà thơ Trần Dần đã bị trù dập suốt đời với hai câu thơ, với thực tế rõ ràng, mà thốt lên không phải lúc:

“Tôi đến đây không thấy phố, thấy nhà,
Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ”

Từ đó, toàn dân luôn cẩn thận, giũ ý, giữ mồm. Không một ai dám nghi ngờ đảng, không một ai dám nghĩ và nói sai lời đảng. Tức là đảng csVN bách chiến bách thắng, đảng quang vinh. Đảng là thánh, là thần, không bao giờ sai, không bao giờ lầm lẫn.

Nhưng rồi, cúi đầu hoài, người ta cũng ngẩng lên. Nói mà cứ lo giữ ý, giữ lời, trong một cuộc sống quá khốn khổ, quá bất công, thấy nhiều sai trái rõ ràng trước mắt, trước hằng bao sự thật cũng làm cho một số (người dân) đôi lúc cũng lỡ lời: cho rằng đảng cũng có sai, có nhầm lẫn. Thế là phải vào tù. Và... dù có phải tù, trước thực tế thấy rõ ràng người ta cũng nói.

Từ ngày có phát triển, có văn minh - việc này thì đảng chưa muốn có - có internet, người dân càng thêm mở mắt, càng ngày tỏ rõ sự tình, như có được một “kính chiếu yêu” để được nhìn rõ đảng. Thật ra đảng cũng chỉ là tầm thường.

Giữa tháng 2/2014, toàn thể dân tộc nhớ đến ngày quân Tàu cộng xâm lăng đánh toàn tuyến biên giới phía bắc cách đây 35 năm (17/2/1979). Người dân đau buồn nhớ đến ngày mà “anh em” đồng chí phương bắc đã có hành động côn đồ xua quân đánh Việt nam. Dù rằng quân ta đã chống trả mãnh liệt, ngăn được giặc, và giặc phải lui quân, nhưng mà tổn thất thì quá nặng. Bao năm qua mồ xiêu mả lạc, bị quân côn đồ (TQ) cứ đập phá bia mộ. Toàn dân ta cũng rất đau xót, đau lòng, quyết tổ chức một ngày tưởng niệm rình rang và vinh danh bao anh hùng hy vì tổ quốc.

Dường như đảng chưa thấy động tịnh gì. Một vài lãnh đạo chỉ hứa suông, cho báo và đài phổ biến ít bài vở vinh danh, nhưng rồi bỗng dưng lại cho gở bỏ. Nhưng dân thì vẫn quyết lòng tưởng niệm các anh hùng.

Người viết tình cờ đọc trên Net một tác phẩm - đúng hơn là cuốn sách - qua blog Nguyễn Thông: “Sự thật về quan hệ VN - TQ 30 năm qua”. Sách do nhà xuất bản Sự thật phát hành tháng 10/1979. Và đây cũng là tài liệu có giá trị, nhận định về người đồng chí phương bắc - trung quốc - đã đối xử với VN (đảng ta) qua 30 năm. Nghĩa là kể từ 1949 – 1979.

Thích quá, tôi in ra và đọc. Đọc để biết TQ đã đối với VN ta như thế nào từ 30 năm. Càng đọc, càng vỡ lẽ: người bạn mà đảng ta vẫn thường mến yêu gọi là đồng chí (tức csTQ) thật quá xấu xa, chỉ luôn toan tính với bao mưu đồ xâm lấn và bành trướng. Thì ra họ là kẻ quá độc hại, quá kinh tởm đáng sợ - dòng giống (đại Hán) của bọn từ tổ tiên ông bà xa xưa, từ 2.000 năm, lúc nào cũng chờ cơ hội lấn chiếm và bắt dân ta làm nô lệ.

Xin trích một số đoạn:

“Từ chổ coi Liên xô là đồng minh lớn nhất, họ đi đến chổ coi LX là kẻ thù nguy hiểm nhất. Từ chổ coi đế quốc Mỹ là kẻ thù nguy hiểm nhất mà bản chất không bao giờ thay đổi, họ đi đến chổ coi đế quốc Mỹ là đồng minh tin cậy, cấu kết với đế quốc Mỹ và trắng trợn tuyên bố trung quốc là NATO ở phương Đông”.

“Từ chổ coi phong trào giải phóng dân tộc ở châu Á, châu Phi và châu Mỹ la tinh là “bão táp cách mạng” trực tiếp đánh vào chủ nghĩa đế quốc và cho rằng sự nghiệp cách mạng của toàn bộ giai cấp vô sản quốc tế sẽ tuỳ thuộc vào cuộc đấu tranh cách mạng của nhân dân ở khu vực này, họ đi đến chổ cùng với đế quốc chống lại và phá hoại phong trào giải phóng dân tộc, ủng hộ những lực lượng phản động, như tên độc tài Pinôchê ở Chi lê, các tổ chức FNLA và UNITA do cục tình báo trung ương Mỹ (CIA) giật giây ở Angôla, vua Palêvi ở Iran, nuôi dưỡng bè lũ diệt chủng Pônpốt –Iêngxary v.v… Họ ngang nhiên xuyên tạc nguyên nhân và tính chất của các cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc trên thế giới hiện nay, coi các cuộc đấu tranh này là sản phẩm của sự tranh giành bá quyền của các nước lớn, chứ không phải là sự nghiệp cách mạng của nhân dân các nước”.

“Tại hội nghị ban chấp hành trung ương đảng csTQ năm 1956, chủ tịch Mao trạch Đông đã nói: “chúng ta phải trở thành quốc gia hàng đầu về phát triển văn hóa, khoa học kỹ thuật và công nghiệp… Không thể chấp nhận rằng sau một vài chục năm, chúng ta chưa trở thành cường quốc số một trên thế giới”. Sau đó, tháng 9 năm 1959, tại hội nghị của quân ủy trung ương, chủ tịch Mao trạch Đông lại nói: “Chúng ta phải chinh phục trái đất. Đó là mục tiêu của chúng ta”.

“Trong chiến lược toàn cầu của những người lãnh đạo Trung quốc, nếu học coi Liên xô và Mỹ là những đối tượng chủ yếu cần phải chiến thắng, thì họ coi VN là một đối tượng quan trọng cần khuất phục và thôn tính để dễ bề đạt được lợi ích chiến lược của họ”.

“Thắng lợi của nhân dân VN năm 1975 đánh sụp hoàn toàn chính quyền tay sai của Mỹ, giải phóng miền Nam, thống nhất nước nhà không chỉ là một thất bại lớn của đế quốc Mỹ, mà còn là thất bại lớn của những người cầm quyền Bắc kinh trong việc thực hiện chiến lược toàn cầu và mưu đồ bành trướng bá quyền của họ. Từ đó, họ công khai thi hành chính sách thù địch chống VN, kể cả bằng biện pháp quân sự”.

“Như vậy, trong 30 năm qua, Việt nam là một trong những nhân tố quan trọng nhất trong chiến lược toàn cầu của TQ. Vì Việt nam có vị trí rất quan trọng trong chiến lược của Pháp giữa những năm 1950 cũng như trong chiến lược của Mỹ đầu những năm 1970, những người lãnh đạo của Trung quốc đã dùng “con bài” Việt nam để câu kết với bọn đế quốc, phục vụ cho ý đồ chiến lược bành trướng đại dân tộc và bá quyền nước lớn của họ. Đồng thời họ mưu toan một mình nắm cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của nhân dân Việt nam, một vấn đề trung tâm của đời sống chính trị quốc tế lúc bấy giờ để giương cao chiêu bài “chống chủ nghĩa đế quốc” hòng nắm quyền “lãnh đạo cách mạng thế giới”, dìm ảnh hưởng của Liên xô”.

“Đông Nam châu Á là hướng bành trướng cổ truyền trong lịch sử Trung quốc, là khu vực mà từ lâu những người lãnh đạo nước cộng hòa nhân dân Trung hoa ước mơ thôn tính”.

“Ý đồ bành trướng của những người lãnh đạo TQ, đặc biệt lộ rõ ở câu nói của chủ tịch Mao trạch Đông trong cuộc hội đàm với đại biểu đảng lao động VN ở Vũ Hán năm 1963: “Tôi sẽ làm chủ tịch của 500 triệu bần nông đưa quân xuống Đông Nam châu Á”.

“Chúng ta phải giành cho được đông nam châu Á, bao gồm cả miền Nam VN, Thái Lan, Miến Điện, Malayxia vàXingapo… Một vùng như Đông nam châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy. Sau khi giành được Đông nam châu Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô – Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây…”.

“Trong cuộc gặp giữa đại biểu bốn đảng cs Việt nam, Trung quốc, Inđônêxia và Lào tại Quảng Đông tháng 9 năm 1963, thủ tướng Chu ân Lai nói: “Nước chúng tôi thì lớn nhưng không có đường ra, cho nên rất mong đảng lao động VN mở cho một con đường mới xuống đông nam châu Á”.

“Những người cầm quyền Bắc kinh rêu rao cái gọi là “chủ quyền” của họ đối với các quần đảo Hoàng sa và Trường sa. Đầu năm 1974, với sự đồng tình của Mỹ, họ đánh chiếm quần đảo Hoàng sa, bộ phận lãnh thổ của Việt nam để từng bước kiểm soát biển Đông, khống chế Việt nam và toàn bộ đông nam châu Á, đồng thời khai thác tài nguyên phong phú ở vùng biển Đông”.

“Trung quốc trước đây đã quyết tâm “đánh Mỹ đến người Việt nam cuối cùng”. Chiến lược quốc tế ngày nay của những người lãnh đạo Trung quốc, mặc dù núp dưới chiêu bài nào, đã phơi trần tính cách cực kỳ phản cách mạng của nó và những người lãnh đạo Trung quốc đã hiện nguyên hình là những người theo chủ nghĩa sô vanh nước lớn, những người dân tộc chủ nghĩa tư sản. Chính sách ngày nay của những người lãnh đạo Trung quốc đối với VN, mặc dù được ngụy trang khéo léo như thế nào, vẫn chỉ là chính sách của những hoàng đế “thiên triều” trong mấy nghìn năm qua, nhằm thôn tính Việt nam, biến VN thành một chư hầu của Trung quốc”.

Còn nhiều, rất nhiều những bỉ ổi, dã tâm – giúp đỡ, hoặc viện trợ với mục đích lấn chiếm, thôn tính – Trong bài viết hạn hẹp, người viết chỉ có thể xin trích dẫn một phần.

Như thế là đảng csVN từ trước đã biết, và đã thấu triệt mọi dã tâm (không thực lòng) của người đồng chí anh em, lúc nào cũng chực chờ khuất phục và thôn tính. Vậy mà, thời gian sau này, và ngay cả trong hiện tại, đảng csVN, lãnh đạo nhà nước VN đối với TQ vẫn là tin cẩn và thân thiết với “4 tốt” và “16 chữ vàng”, như đã vẫn rêu rao bắt toàn dân tộc phải một lòng theo đảng?

Cái đêm hôm ấy – đêm gì?


Mọi người chắc hẳn đều biết và nhớ: Tình đồng chí, tình anh em (giữa 2 đảng csVN và TQ) sứt mẻ kể từ tháng 2/1979, và mãi những năm sau… Cho đến cuối năm 1990, toàn bộ hệ thống csLiên xô (cùng 15 nước cs Đông Âu) sụp đổ. Và từ“cái đêm hôm ấy” – cái lần hội nghị Thành Đô tháng 9/1990 - đảng csVN đã quay ngược chiều 180 độ: Từ “Thù” trở nên“Bạn”. Và mối tình đồng chí “4 tốt” + “16 chữ vàng” cho mãi đến ngày hôm nay… Trong suốt 24 năm, không bao giờ dám làm mích lòng đàn anh TQ. Hết năm này, qua năm khác, qua lần lượt 5 đời tổng bí thư (Nguyễn văn Linh, Đổ Mười, Lê khả Phiêu, Nông đức Mạnh, và đến nay là Nguyễn phú Trọng) toàn là những ông TBT (cùng toàn đảng) luôn luôn“thần phục thiên triều”.

Người ta nói trước bão táp phong ba, trước nguy cơ sụp đổ (csLX và các nước đông Âu đã sụp đổ rồi), còn lại 5 nước: Cu ba, Bắc Triều tiên, Lào, Việt nam và Trung quốc, mà TQ là mạnh nhất. Không xin thần phục thì csVN sẽ trôi giạt về đâu? Vì thế nên phải “cúi đầu” mà xin thần phục (một kẻ đối với mình đã quá thâm độc, quá hận thù). Mà muốn chấp nhận “thù” thành “bạn” thì bắt buộc phải tuân theo bao điều kiện để được tồn sinh.

Bổng dưng “sau một đêm” kẻ thù quá độc ác, qua tham lam trở thành là người bạn vàng 4 tốt. Đây nhất định phải là sự khéo léo tài tình và “thần thánh” của một đảng quang vinh? Để rồi từ đấy đến nay, đảng đã đưa đất nước và toàn dân tộc đi dần đến bến bờ nô lệ.

Thử tìm hiểu, qua 24 năm, người đồng chí tin cẩn, người bạn vàng 4 tốt đã làm gì?

- Lấn chiếm biên giới phía Bắc. Ải Nam quan đã mất. Thác Bản giốc còn một phần. Biên giới bị dời sâu về phía VN có nơi hằng nữa cây số. VN đã mất đất tính từ Tây qua đông là bao km2? (Con số này chưa thống kê nổi vì đảng chưa cho phép).

- Biển cũng vậy, con số nhượng cho “bạn vàng” tính đến hàng chục ngàn km2. Đó chỉ là phần vịnh Bắc bộ?

- Núi rừng được cho thuê dài hạn. Người “anh em” được quyền tự ý muốn làm gì thì làm.

- Qua 9 đoạn của đường lưỡi bò, đảo không còn và biển cũng mất. Ngư dân Việt nam chỉ có thể sinh sống đi đánh cá ven bờ.

- Chiếm cứ tây nguyên qua khai thác bô xít. Từng khu vực, người dân TQ được tự do vào chiếm cứ, cư ngụ.

- Loan lổ từng khu từ Mong cái (bờ biển Bắc) đến tận Cà mau (bờ biển Nam) từng hang ổ người dân và công nhân TQ được ưu tiên sinh sống lập nghiệp, làm ăn.

- “Viện trợ” ốc bươu vàng, đĩa cho nông dân VN. Và vừa mới đây là từ phía biên địa Campuchia, TQ cho nhập vào VN rắn lục cực độc đuôi đỏ (chưa biết để làm gì).

- Thu mua sừng và móng trâu, bò, các loại rễ cây quí hiếm để người nông dân có thêm thu nhập khá?

- Nhập các loại hoa quả rẻ tiền (dù có dẫy đầy hóa chất) giúp người dân VN có thu nhập thấp.

- Giúp, giúp rất nhiều thứ loại với mục đích đánh cho tiêu kinh tế VN…

Và đảng ta (csVN) đã làm gì?

- Giúp trấn áp, bỏ tù người dân phản kháng chống Tàu. Cố vun đắp bền lâu tình đồng chí “4 tốt”.

- Phản đối chiếu lệ những khi người “bạn vàng” chiếm đảo, lấn biển. Xin nương tay, đừng bắt bớ, đánh đập, cướp bóc ngư dân.

- Sẵn sàng tạo điều kiện cho người “bạn vàng” trúng thầu (trong mọi lãnh vực) để giúp VN phát triển?

- Thỉnh thoảng, cá nhân (lãnh đạo), hoặc phái đoàn qua “viếng cống thiên triều” để xây đắp vững bền tình hữu nghị.

- Và cứ như thế, đảng và nhà nước vẫn tiến lên: tiên lên CNXH, tiến lên thế giới đại đồng. Của ta coi như của bạn. Và của ta, bạn giữ càng được yên tâm.

Ngày xưa, ông bà ta thường nói: “Khôn ba năm, dạy một giờ”. Để răn dạy những đứa con gái phải biết giữ mình đối với đám bạn con trai, những đứa lưu manh, Sở Khanh, loại người bất nhân bất nghĩa. Câu nói này cũng không là ngoại lệ đối với những kẻ luôn tự cho mình là giỏi, là khôn.

Đối với đất nước, dân tộc Việt nam ta, từ mấy mươi năm, đảng csVn đã luôn tự hào là khôn, là tài ba lỗi lạc, là bách chiến bách thắng với mọi kẻ thù? Khôn thì có khôn thật. Cách mạng mùa thu (tháng 8/1945), đảng cướp chính quyền và toàn thể các đảng phái cả nước cùng chung đứng lên đánh đuổi giặc. Và rồi đảng khôn nên đã triệt hạ bao thế lực, phe nhóm đảng phái khác để giành lấy thống trị cho riêng mình. Và liên tiếp mấy mươi năm sau này nữa. Như sau ngày gọi là giải phóng, diệt luôn mặt trận giải phóng cùng chính phủ cách mạng lâm thời Cộng hòa Nam VN. Cũng là cái khôn của đảng.

Nhưng người VN ta cũng có câu “khôn nhà dạy chợ”. Chợ đây là những kẻ bên ngoài. Không biết đảng có khôn nổi được không? Hội nghị Thành Đô (tháng 9/1990), biết đâu lại là “một giờ hóa dại”? Vì từ bấy đến nay, VN luôn ở thế lép vế trước bọn bá quyền: đảng vẫn cứ vẫn phục tùng và quỳ luỵ.

Ngày trước, cố thủ tướng Võ văn Kiệt, một con người có tầm nhìn sắc sảo đã một lần nói: “Cẫn thận! Mỗi khi có ký kết gì với “họ” (ám chỉ TQ) là họ đều có giăng bẩy cả đấy”. Không biết có phải là ông lo lắng cho “cái đêm hôm ấy, đêm gì?” không, trong hội nghị Thành Đô?

Tổng bí thư đảng csVN hôm nay là Nguyễn phú Trọng. Trông ông có vẻ là một nhà mô phạm, sáng suốt, thông minh. Vậy mà nhiều người gọi ông là: Trọng lú. Tiếng “lú” ám chỉ không khôn. Đúng ra, nếu ai mà nói động đến, nói xấu (có tính chế riểu) một “quân vương” – TBT cũng là vua rồi còn gì, còn hơn là vua nữa? - của một quốc gia là có thể bị hành hình. Nhưng sao không nghe thấy ông phản ứng? Vả lại, cũng không thấy đảng cho đi tìm bắt bỏ tù? Biết đâu như vậy là mặc nhiên công nhận?

Cũng từ xưa, theo Phật giáo: Con người chết xuống âm phủ, có tội hay không, nhưng trước khi cho đầu thai trở về lại thế gian đều được cho ăn một bữa gọi là “ăn cháo lú”. Ăn cháo lú thì không còn biết, không còn nhớ việc gì đã qua cả. Quên hết. Để đi đầu thai làm kiếp đời mới. Ăn cháo lú thì gọi là “lú”.

Đảng csVN quang vinh, từ bấy lâu tự cho là tài giỏi, khôn lanh. Bây giờ, có một TBT đứng đầu đảng mà lỡ “lú”, thì đảng sẽ như thế nào?

Qua cuốn sách: “Sự thật về quan hệ VN – TQ 30 năm qua”. Có thể nói là đảng đã rất tinh tường để nhận rõ bọn TQ (đảng csTQ) phương Bắc là vô cùng nham hiểm, tàn độc, lúc nào cũng rắp tâm với mưu mô, thủ đoạn nhằm thôn tính Việt nam. Dù rằng “người bạn” TQ có giúp đỡ, viện trợ. Và dù rằng có ý tốt đến đâu, tất cả đều là dối gạt, lừa mị. Thật sự bản chất “họ” không bao giờ tốt.

Vậy mà, hôm nay, dưới sự lèo lái của một Tổng bí thư (ông Nguyễn phú Trọng), thấy rất rỏ là mọi điều, mọi thứ, ngườicsTQ có quá dã tâm. Vậy mà ta vẫn cứ hòa nhã, cứ cầu lụy van xin, không một lời làm mích lòng người bạn “có bản chất xấu”. Biết đâu là “lú” thật? Và đảng csVN, một đảng luôn tự xưng là tài tình, là thần thánh, là không bao giờ sai, không bao giờ lầm lẫn? Cũng phải cần nên xét lại.

Tháng 2/2014

Nguyễn Dân


Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo