Nguyễn Hoàng Đức - Ngày 7/05/2014 Trung Quốc chơi khăm người đồng chí tiểu đệ “bốn tốt”, “mười sáu chữ vàng” của mình, đúng ngày kỷ niệm đại lễ 60 năm chiến thắng Điện Biên Phủ, bằng cách dùng ngót trăm tầu cả quân sự lẫn cảnh sát biển quần thảo vây quanh rồi đâm thẳng vào mấy con tầu của Việt Nam. Đây là một sự kiện lớn chưa từng thấy kể từ xung đột chiến tranh trên toàn cõi biên giới Việt - Trung tháng 2/1979.
Người Trung Quốc có câu “Giết vua, giết cha không phải việc xảy ra trong một ngày”. Nghĩa là gì? Những việc tày đình như vậy đâu có thể là việc ngẫu hứng xảy ra trong chốc lát, mà đó là những việc phải được hoạch định âm mưu từ rất lâu và chờ thời cơ. Và việc tày đình, tầu Trung Quốc đâm tầu Việt Nam đâu chỉ là va chạm ngẫu nhiên mà được lập trình từ lâu lắm rồi. Nhưng mà than ôi, sự lập trình đó lại là một nghịch lý giả trá vô cùng đắng cay. Đó là thiết lập bao nhiêu đường dây nóng, lúc nào cũng hảo hảo, hết bốn tốt lại đến mười sáu chữ vàng, rồi xí xóa những vụ cắt cáp tầu Bình Minh, đoàn to đoàn bé nườm nượp ghé thăm nhau úy lạo, chào rước linh đình trên tinh thần anh em đại ca và tiểu đệ kiểu phong kiến Tàu, đại ca thì thay bố, tiểu đệ thì ngoan ngoãn “làm em ăn thèm vác nặng”…
Nhưng lá bài xì đã rớt, phơi ra toàn thể trong thời công nghệ thông tin này, và ngay chính hệ thống thông tin của nhà nước cũng đã phải chính thích loan tin chứ không quanh co giấu nhẹm được về vụ tầu Trung Quốc đâm tầu Việt Nam ngày 07/05. Lá bài đó phơi ra những gì?
1- Tầm nhìn tham lam thiển cận. Cái tình cảm đồng chí gỉa trá, đã phơi lộ, hóa ra cũng chỉ là những tiểu nhân của hạng buôn thúng bán mẹt chỉ ham cái lợi trước mắt mà không thấy được tình nghĩa lâu dài.
2- Đồng minh đỏ đổ vỡ. Chỉ còn vài nước Việt, Triều, Lào, Trung, Cu là mô hình cộng sản. Nghĩa là chỉ còn vài mống cùng ngồi chung thuyền, vậy mà Trung Quốc gầm ghè ăn thịt Việt Nam, là cách mà đồng minh hiếm hoi cộng sản cũng đã cắn xé nhau chỉ vì vụ lợi.
3- Bản chất cộng sản lộ mặt. Lãnh đạo Trung Quốc, Việt Nam tuy miệng nói “cộng sản” hay “xã hội chủ nghĩa” nhưng thực tế họ gửi con sang Mỹ và châu Âu ăn học. Như vậy, rõ ràng quan điểm cộng sản của họ chỉ là môi miệng. Và Việc Trung Quốc đâm tầu Việt Nam đã chứng tỏ: cái vụ lợi còn lớn hơn cái lý tưởng cộng sản của họ.
Sự việc xảy ra, hoàn toàn quẻ đã vỡ rồi. “Vỡ quẻ” là một từ rất đặc biệt của người Trung Quốc. Xưa kia, mỗi khi vua làm việc gì quốc gia đại sự lớn thường xem quẻ bói – để hỏi việc trời. Quẻ không phải lúc nào cũng hiện, trong giai đoạn mà chính quẻ cũng là ý trời còn chưa ngã ngũ. Nhưng khi quẻ hiện, thì việc trời đã định. Nhưng khi vỡ quẻ thì còn khủng khiếp hơn nhiều. Chúng ta hãy hình dung một người vỡ mụn, cái mụn đỏ ửng cương cứng nóng rát khó chịu bỗng đến lúc mưng mủ chín, và nó vỡ ra khiến cơ thể được giải thoát nhẹ nhàng thanh thoát.
Vỡ quẻ bao giờ cũng mang hai yếu tố chính: Ý trời và Lòng dân. Cũng như thiên sự và nhân sự. Triết gia Hegel được coi là cha đẻ của môn lịch sử hiện đại với lý thuyết định mệnh (ý niệm tuyệt đối) cho rằng: Lịch sử không chỉ dẫn dắt chúng ta mà còn đề xuất những hướng đi cho chúng ta. Có nghĩa là con người không thể thoát được định mệnh của lịch sử.
Người Trung Quốc có câu “Thiên tác nghiệt do khả vị, tự tác nghiệt bất khả hoạt” – có nghĩa là: Trời làm hại ta còn xoay xở được, chứ chính ta gây nhân xấu ta không cách gì tránh được kết quả. Vậy thì việc tầu Trung Quốc đâm tầu Việt Nam là kết quả tất yếu của tất cả những gì hai bên đã chơi xỏ nhau nhưng ngoài miệng vẫn cứ hảo lớ, hảo lớ. Đồng chí cộng sản anh em một nhà. Nhưng than ôi, họ đâu có cần biết chủ nghĩa cộng sản là cái gì, ngoài thứ lý do “giữ tượng ăn oản”. Mâu thuẫn của họ nói dễ hiểu là cùng lợi ích tranh giành thì cắn nhau, có thế thôi. Việc Trung quốc đâm tầu làm vỡ quẻ, sẽ hiện ra những quẻ gì:
1- May mắn thay cho dân Việt Nam, được Trung Quốc đâm vỡ nhọt để thấy rõ ai là bạn ai là thù. Và xu hướng thân Mỹ sẽ mạnh hơn bao giờ hết.
2- Trung Quốc đã chứng tỏ một nước cờ hạ sách của đám vũ phu muốn dùng cơ bắp lấy thịt đè người. Việc này ngay cả Trung Quốc có thắng trận đi nữa vẫn là một sự thua cuộc giống một kẻ mang dùi đục đi hỏi vợ. Cả ASEAN, rồi cả thế giới sẽ thấy rõ tham vọng bá quyền của Trung Quốc mà tránh xa.
3- Trung Quốc dù to, dù đông, nhưng kìa bên cạnh là Ấn Độ dân sắp vượt Trung Quốc, rồi Nhật Bản là những người thiện chiến bậc nhất trên biển, Trung Quốc cậy to mồm thế thôi, nhưng một lính hải quân Nhật nhẹ nhàng ăn gỏi 5 lính Trung quốc, tại sao? Vì đi biển là nghề chuyên nghiệp của người Nhật. Và lịch sử đã từng chứng minh, Nhật Bản chiếm Trung Quốc bằng tầu nhẹ như chinh phục một huyện thị. Rồi Tân Cương đang sôi như chảo lửa… Đây chính là lúc mà Liên Xô đã từng gặp và tan rã. Cũng đã đến lúc siêu nhà nước của Trung Quốc phải tan rã. Thời chiến quốc sẽ quay lại với họ. Lúc đó các nước lân cận sẽ ăn thua lẫn nhau, thì châu Á và thế giới mới có được bình an.
4- Trò chơi “song phương” của Trung Quốc và Việt Nam phá sản tuyệt đối. Chúng ta thử hình dung cách chơi song phương của Tàu và nước ta vớ vẩn thấp kém thế nào. Một trận đấu bóng diễn ra mà không có trọng tài thì làm sao đấu. Gặp lỗi gì, hai bên lại xúm lại bàn cãi nhưng theo tiêu chí “đại ca luôn luôn thắng”. Trình độ chính trị của Trung Quốc hoàn toàn chỉ là thứ đại ca đường phố, rồi kéo bè cánh lập phường hội. Việt Nam cũng chỉ là một “Trung quốc nhỏ” với vô số các nhóm canh ty lợi ích hiện thời.
Quẻ đã vỡ, khi đó con người bị sự kiện dẫn mũi chứ không thể làm chủ được tình hình. Quẻ này nói chung phơi ra sự ấu trĩ và đạo đức giả của cả hai phía. Và đó là cơ hội thật rõ ràng cho nhân dân hai nước nhìn rõ khuôn mặt của thứ lãnh đạo bang hội đường phố tham vặt. Hiện nay cả Trung Quốc và Việt Nam đang là những quốc gia lạc hậu nhất thế giới, bằng chứng là các quốc gia đã dùng thẻ dân sự, chỉ còn vài nước như Trung Quốc, Việt Nam. Triều Tiên là vẫn dùng chế độ hộ khẩu. Cứ cái gì làm cho dân sướng và hạnh phúc thì người ta không làm. Cứ cái gì khổ để quản lý được dân nhiều nhất thì họ làm. Để làm gì? Để bảo vệ mấy cái ghế ăn trên ngồi trốc của họ và con em mình, cũng như những nhóm lợi ích. Nhân dân chỉ có mỗi một nguyện vọng tha thiết làm sao quốc gia được sống trong ánh sáng của pháp luật, chứ không phải ánh sáng ngẫu ứng tùy tiện của các buổi họp kín, rồi đem nghị quyết của những nhóm lợi ích ra áp dụng. Nhân dân cần xã hội dân sự đó là con dường tất yếu của nhân loại dân chủ. Chứ mỗi người dân không thích phải khoác áo lính suốt đời trong trại lính. Cám ơn lịch sử đã điểm giờ G. Và dù sao cũng nên cám ơn thứ chính trị cơ bắp của Trung Quốc đã húc tầu làm vỡ cái mụn đã mưng mủ của định mệnh lịch sử.