Nguyễn Võ (Blog Huỳnh Ngọc Chênh) - Ngoại anh ấy sau nhiều biến cố, gần năm nay bắt đầu sợ người lạ đến nhà, và bà luôn lẩm bẩm rằng thà giết bà đi, đừng bắt bớ giam cầm bà, bà có tội gì đâu! Thà cắt cổ bà đi, chứ đừng hành hạ, bỏ đói bà, không cho bà nhận thức ăn...
Ba anh ấy chỉ vừa ra đầu hẻm đón chúng tôi vào nhà, thì trong này bà đã ăn gần nửa con cá sống... bà không còn đủ minh mẫn để nhận ra mùi tanh nữa, chỉ khóc lóc la toáng lên rằng: "tại sao cá khô mà cũng không cho gửi vào, trong đó nó đói chết thì sao, sao tụi bây ác vậy?"...
Mình hiểu tại sao bà lại nói sảng như vậy....!!! Chỉ biết im lặng, những người bạn đi chung với mình ai cũng quay mặt đi mà khóc.
Em anh ấy thì học xong sư phạm ra cũng không được thi tuyển viên chức ở tỉnh, không được nhận vào bất cứ trường nào trong khu vực. Người làm tài xế cho một công ty thuộc khu công nghiệp Sóng thần cũng mất việc vì không may công ty ấy lại là công ty nhà nước.
Hôm qua,nghe đâu mẹ và vợ con anh đã đón xe khách chuyến 3h khuya để thăm anh. Trong 15-20p gặp mặt ngắn ngủi ấy không thể nào đủ để kể nhau nghe hết trăm nỗi khó khăn, ngàn mối lo toan của người trong nhà cùng những gian khổ bất công anh đã chịu đựng trong 1 tháng qua.
Nhưng thôi, âu cũng nhờ vậy mà họ còn chút niềm tin vào cuộc sống, dìu dắt nhau bước qua quãng đường cam go này. Biết nhiều chỉ khổ đau thêm thôi...
Cũng đã gần 3 năm rồi... thôi cố lên anh nhé, mọi người vẫn luôn bên anh, luôn ủng hộ anh... dù ANH LÀ AI!
Nguyễn Võ