Phạm Đình Trọng (Danlambao) - 2.9.2015, nhà nước cộng sản Việt Nam hoan hỉ diễu binh, diễu hành mừng 70 năm khuất phục được khí phách Việt Nam, tha hóa được Văn hiến Việt Nam trong vòng nô dịch cộng sản. Những ngày này, người Việt Nam chân chính đều mang nặng những nỗi đau.
Nỗi đau 70 năm người Việt hận thù người Việt, người Việt giết hại, tù đày người Việt. 70 năm cả chục triệu người Việt chết thảm vì hận thù giai cấp, vì bạo lực chuyên chính. 70 năm gia đình li biệt, dân tộc thất tán, lang bạt khắp cùng trời cuối đất.
Nỗi đau đất đai hương hỏa của tổ tiên để lại không còn nguyên vẹn. Mất đất biên cương của lịch sử oai hùng. Mất đảo thiêng mang hồn cốt cha ông.
Nỗi đau đạo lí, văn hóa Việt Nam suy đồi. Lòng vị tha, đức nhường nhịn là nếp sống tự nhiên từ ngàn đời của người Việt đã thay bằng thói hiếu thắng chụp giật, tranh cướp. Đạo lí thương yêu, đùm bọc của người Việt “thương người như thể thương thân” đã thay bằng học thuyết bạo lực đấu tranh giai cấp vay mượn “Giết! Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ/Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong/Cho Đảng bền lâu/Cùng rập bước chung lòng/Thờ Mao Chủ tịch, thờ Xit ta lin bất diệt!” (Thơ Tố Hữu, một lãnh tụ, một nhà tư tưởng cộng sản)
Nỗi đau kẻ cướp đất cướp biển của tổ tiên, kẻ hàng ngày giết hại dân lành Việt Nam mà vẫn là đồng chí, vẫn là anh em của nhà nước cộng sản Việt Nam! Nỗi đau nhà nước của dân Việt lại đồng nhất với kẻ thù truyền kiếp của lịch sử Việt.
Người Việt Nam chân chính làm sao có thể vui được trong ngày khởi đầu một kỉ nguyên nô lệ mới, ngày chấm dứt nô lệ nước ngoài và khởi đầu chế độ nô lệ trong nước, khởi đầu những nỗi đau
Hãy ở nhà soi vào nỗi đau để nhận ra thân phận người Việt hôm nay, nhận ra trách nhiệm người của một người Việt chân chính
2/9/2015