Lê Hải Lăng (Danlambao) - Làm công dân nước CHXHCNVN có cái sướng là cái gì cũng để “đảng NO”, vì đảng bắt dân phải thế. Giặc vào Quốc hội, giặc vừa phủi đít ra đi, giặc phán ngay rằng Hoàng Sa, Trường Sa là của giặc thời cổ đại. Dân nhìn nhau ngạc nhiên giặc thì ít, mà nhận diện bộ mặt thật “đảng NO” thì hết còn thắc mắc. Vì nhờ “đảng NO” cho nên thằng dân tui đói quá, con cu cái kiến cũng teo theo. Thế là đi một cuốc vào bệnh viện nhờ ông y tá vườn chích, à quên bác sĩ nhà thương khám, may ra cho thuốc ngủng ngẳng một tí cho bà xã khỏi lườm nguýt chắt lưỡi giữa đêm hôm gà chưa gáy sáng. Chưa tới cổng tui đã gặp cò mồi chạy đến cầm tay vá cổ như quan đỏ ôm hôn thằng cướp biển. Chàng ta ca bài vọng cổ dồn dập:
- Ông ơi! Tui có chỗ sẵn sàng, mau lẹ lắm khỏi sắp hàng vô trong chầu chực ngày này qua ngày nọ, tui lấy giá hời thôi ạ!
Tôi hỏi lửng lơ con cá vàng:
- Giá mạt hạng là bao nhiêu?
- Tùy nhu cầu, mà bệnh gì chứ! Có phải si đa, giang mai không mà đi cà nhắc hàng hai như đu dây Mỹ-Trung thế kìa!
Tôi rút trong túi một nửa tờ báo Nhân dân (chuyên dạy cách làm sao ị, đái như lời đảng chỉ bảo) chưa kịp làm nhiệm vụ sạch sẽ vì chưa tìm ra nhà công cộng. Tôi đưa ra rồi mở miệng nói:
- Kiểm tra nội bộ Hà Nội, không có ai tham nhũng mà. Cũng như trên mạng có người viết là nhà cầu HN không có cứt. Tại sao chỗ nhà thương y tá bác sĩ là lương y lại ăn hối lộ?
- Đổ mười!!! ngu như bò, thời đại HCM rực rỡ, không ăn cướp ăn trộm, tham nhũng làm sao quan có xe hơi nhà lầu của chìm của nổi bạc tiền dùng xây cả trăm ngàn bệnh viện đấy! Không có tiền thì cút đi. Tới chỗ nhà thương nhân danh XHCN mà nói chuyện đạo đức. Vô duyên tệ, khi không làm mất thì giờ cuả tớ!
Thấy một đường dài sắp hàng hơn cả thời kỳ bao cấp chờ mua một hủ muối mà tốn cả ngày thế là tui cà kê dê ngổng ôi ta buồn ta đi lang thang. Đang ngước mặt nhìn những con chim kêu oán là không có cây xanh cho nó đậu, con gà nhà ai cũng chạy ra đường tục tác, bay lên trên cái thúng trái cây cuả bà sồn sồn bên góc đường, thấy bà đang vội vàng sắp xếp một vài hoa quả trái cây, tôi hỏi:
- Chị này! Ngoài kia đường lộ khách qua lại nhiều lắm sao lại vào góc tối không người?
Chị ta lấy tay gạt nước mắt rồi than thở:
- Khổ lắm ông ơi! Mấy đứa con tôi chắc phải nhịn đói cả tháng. Tôi đẩy xe ra đường chưa bán được tí nào bị chúng đập hư xe, vứt trái cây bừa bãi xuống đường, tôi năn nỉ gần chết mà đâu có tha. Chúng ác hơn cả thú vật cọp beo bỏ rừng xuống phố muốn ăn thịt ai thì ăn nữa đó!
Tôi an ủi:
- Thôi chị! Mình sinh nhầm thế kỷ, nhưng cố gắng hy sinh bơm hơi thở cho con cái. Chúng nó là nhân tố diệt ác trừ bạo trong tương lai ấy mà!
- Tôi cũng nghĩ thế nên mới bươn chải chịu đựng quỉ đỏ hành hạ triệt tiêu mọi đường sống của dân nghèo trong thời buổi rực rở HCM này.
- Họ nói rực rở đúng đó chứ, đâu có ngoa đâu nhưng rực rở quang vinh cho cái đảng độc tài độc tôn cai trị thôi.
- Tôi bán hàng chúng cướp giật còn bảo tôi phản động. Thôi ông đi chỗ khác đi, kẻo rồi chúng trở lại đây bắt ông tội dính líu với phản động nữa kià!
Thế rồi tôi tung tăng đi xuống Hồ Gươm. Gặp một cô gái có nét mặt hiền dịu. Tôi sấn tới hỏi chuyện về nghệ sĩ Tạ Trí Hải bị côn đồ đập đàn giật loa vứt xuống hồ, nơi rất gần đồn CA quận Hoàn Kiếm. Tôi bắt chuyện:
- Tuổi trẻ như cô nghĩ sao về thủ đoạn hết dùng xe cán giết nhà văn nhà làm phim đến cách dùng côn đồ đánh gãy tay người nghệ sĩ già dùng đàn tâm tình cùng cuộc sống?
Cô ta nhìn chằm chặp vào mặt tôi rồi chậm rải trả lời:
- Nom chú già mà không có râu như bác nên cháu tin mà dám nói. Chuyện dài dòng lắm nhưng cháu tóm tắt thế này “Nghệ sĩ Tạ Trí Hải tại Hồ Gươm đã nói trước ông kính dân gian là 2/3 đời người tranh đấu cho lý tưởng CS, bây giờ là hoang tưởng, không tưởng, không nhân đạo, không tình người. Bây giờ cuối cuộc đời tôi mới nhận ra chủ nghĩa mà tôi đang theo là tự do dân chủ nhân quyền”…
- À cô cũng rành sáu câu vọng cổ bằng đàn violin đó chứ. Thế thì mấy cái vụ biểu tình chống cây xanh Hà Nội, chống Trung Cộng ăn cướp đảo biển cô có tham dự không?
- Cháu lại thấy chú không có cái khăn tay lau nước mắt giả, cháu mới dám tỏ bày là nghệ sĩ Tạ Trí Hải cũng như tụi cháu có tham gia nhiều đợt biểu tình đấy!
Thế mới có người không chạy nhanh chân bị bắt vào đồn côn an đánh bể đầu, gãy xương sống…
Tôi nhìn qua lại linh tính cho biết là chó chạy rong đang ngửi mùi “phản động”. Tôi ra hiệu chia tay với cô gái kia, rồi rảo bước về hướng ngược chiều chó chạy. Ra tới đường tình cờ gặp hai thanh niên đang to to nhỏ nhỏ với nhau. Tôi già tai chưa già nhưng dưới lỗ rún không còn trẻ như ông thần nước trôi, thế là tôi xía vào cuộc:
- Các bạn trẻ tính chuyện đi Hồ Chí Minh xử tội đưá bé 15 tuổi tự vệ khi cả gia đình bị giặc nội xâm cướp đất đai nhà cửa phải không?
- Có phải ông là côn an chìm gắn máy nghe lỗ tai không mà nghe chuyện hết vậy?
- Đâu có. Đảng dùng côn an côn đồ lực lưỡng đô con, tệ lắm cũng phải phương phi như thầy trụ cột chùa Hương ăn quỹ bá tánh mà lòng dạ quỉ lừa gạt, lúc đó mới cùng triều đình trị vì thiên hạ được chứ!
Một gã thanh niên giơ tay tỏ vẻ làm quen:
- Cháu nhớ rồi cái chuà có ông thầy gọi Thành Đô tranh công bán nước Đỗ Mười là bồ tát thị hiện. Như vậy cháu biết chú là phe dân ta rồi. Thế chú có tính đi HCM xử chôn đưá bé 15 tuổi chết từ từ trong tù không?
- Theo chú biết không lầm thì xử Nguyễn Mai Trung Tuân ở Long An mà?
- Ông TBT Nguyễn Phú Trọng đã nói là nước Hồ Chí Minh thì xử oan chết oan, cướp oan chỗ nào là không HCM đã chớ!
Tôi vội vàng đi tìm café net đọc được:
“Dân Oan các tỉnh Đồng Nai, Dương Nội, Bình Dương, Tiền Giang, Bến Tre, Sóc Trăng, Đắc Nông, Nghệ An xuống đường biểu tình.
Yêu cầu Tòa án Thạnh Hóa, Tỉnh Long An ngày 24/11/2015 trả tự do cho em Nguyễn Mai Trung Tuấn mới 15 tuổi đang bị giam cầm trong nhà tù ở tỉnh Long An. khi chính các ông ỷ lại chức vụ cùng nhau cướp đất của gia đình em Nguyễn Mai Trung Tuấn, rồi các ông dùng còng số 8 để bắt hết gia đình em tuấn bịt đầu mối. ”
Ngồi trước máy vi tính, tôi nghĩ trong đầu: “Sống trong cái nhà nước CHXHCNVN kể ra cũng khôi hài thật. Kẻ cai trị cứ đua nhau xây lâu đài nguy nga biệt thự đồ sộ chỗ này chỗ kia. Con cháu cứ đua nhau đi học Tây học Mỹ, có người học xong ở lại không chịu về nước, tờ báo chính cuả đảng cứ rỉ rả đâm lén chửi Mỹ dài dài mới lạ. Suy ra mới biết là trong nước con ông cháu cha giành ghế cho hết từ TƯ xuống tỉnh thành, cho nên chẳng lạ gì đảng tuyên truyền nói xấu Mỹ để dân ngu biết mà qua Tàu học để đảng bắt dân cùng đảng làm nô lệ cho chắc ăn. Một chuyện báo đảng nữa là dân bị cướp cạn giữa ruộng đồng như Văn Giang, Dương Nội… báo đảng bao che cho nhau không đăng một chữ. Chỉ lo đăng chuyện ông Tổng chùi nước mắt khi đi nhà cầu hậm hực không hạ gục được đồng chí X, chỉ lo chạy tít Đại tướng lên biên giới lo chuyện hữu nghị nhận cái bình tặng quí báu (mà báo lề dân gọi nôm na là bình tro cho đứa con hoang trở về khi qui tiên). Báo “thời đại HCM rực rở” đúng thật là báo đời, báo hại. Không hại sao được khi Petrotimes tung chưởng LS Trần Vũ Hải chạy trốn sang Mỹ rồi vội vàng rút xuống. 70 năm rồi vẫn chứng nào tật nấy lừa dối, chụp mũ. Thời đại đuôi khỉ gì đâu không hà, quan đỏ có quyền trong tay ác độc đã đành, mà cái đám bồi bút bưng bô còn ác gấp bội. Một đằng dùng roi, dùng súng ống, dùi cui ám hại nạn nhân. Một đằng dùng chữ nghĩa băng đảng xã hội đen bôi bẩn lên đầu cổ nạn nhân. Làm nghề báo bổ mà hại dân hại nước, lo ca tụng cái bọn cướp ngày nhà sản thì nếu có chút lương tri nằm trong cơm cặn cá thừa, thì nên rủ áo bò nghề đi làm hàng tôm hàng cá cho đúng bản chất. Thật tội cho tuổi trẻ bị tẩy não,, thật đau khổ cho nhân dân bị ăn thuốc độc, thật nhức nhối con tim cho những hàng hàng lớp lớp người dân oan mất nhà mất đất trong tay tập đoàn hệ thống cướp ngang cướp dọc.”
Tôi bước ra khỏi quán, đoạn trường dân kêu cuống quít mãi trong đầu... Đúng là cái thời đại rực rở khốn nạn ông Tổng Bí bầu ơi!
22.11.2015