Ông Bút (Danlambao) - Trước 1975 nhà tôi ở Xóm Mới, còn gọi miễu Ông Cọp, đường ra biển Cẩm Hải, Hội An. Xóm Mới mọc lên vì từ 1963 kéo dài tới 1967 do nạn cứ ba, bốn ngày "Phật Giáo" tranh đấu, an ninh lãnh thổ bị teo dần, Cộng Sản đánh chiếm nông thôn bao vây thành thị. Dân phải bỏ làng chạy giặc Cộng Sản từ các miền quê đổ về phố Hội, họ thấy đồi cát bỏ trống tự cất nhà. Xóm Mới hầu hết nghèo, nhà cất san sát, nhà nào có chuyện, dù nhỏ nhất cả xóm đều hay.
Hôm nọ ông Lành Cảnh Sát, mắng vợ: "Có canh, thì đừng có cá, có cá thì đừng có canh", vốn tình câu nói chỉ có 12 tiếng thông thường, nhưng vì chất giọng của ông chì chiết, lên trầm xuống bổng, ngắt ra từng tiếng một, mỗi tiếng chứa đựng một âm lượng hẳn hoi. Tuy xóm nghèo, nhưng ngày chưa bị giải phóng, cái ăn trong dân chúng không có gì quan trọng, nên người ta mới đặt cách câu nói của ông Lành lên hàng danh ngôn. Bọn ranh chúng tôi mỗi khi chúi mũi bắn bi, thấy ông Lành đạp xe đi qua, liền đánh hống: "Có canh thì đừng có cá, có cá thì đừng có canh". Dù mặc sắc phục, rouleau đeo lủng lẳng, ông vẫn âm thầm lướt qua, ngày đó còn bé qúa, không biết tâm trạng của ông ra sao, buồn hay xấu hổ? Có lẽ ông buồn vì cảnh nghèo, hơn là hổ thẹn.
Sau ngày CS cướp miền Nam, hột gạo trở thành hạt trân châu, chợt nhớ xóm nghèo, nhớ ông Lành thương ông vô hạn, nhà ông tới tám đứa con, thêm hai người em tá túc trọ học, lương bổng có là bao, cái khó nó làm ông vơi đi tình thương vợ tảo tần, hiền từ, nên ông mới nói như vậy.
Sau hơn bốn chục năm, tôi nghe lại câu nói tương tự, thốt ra từ cửa miệng của một "quan chức" người Trung Quốc, trong vụ cá chết trắng miền Trung, là ông Chu Xuân Phàm, nói: "Muốn bắt cá tôm hay nhà máy, cứ chọn đi. Nếu chọn cả hai thì làm Thủ tướng cũng không giải quyết được”. Gom lại nó cũng như vậy, muốn có cá thì đừng có công ty, muốn có công ty thì đừng ăn cá. Có điều ông Lành nói trong phạm vi gia đình, đồng thời ông là chủ nhà, câu nói chỉ vang ra trong xóm. lời Chu Xuân Phàm vang xa cả nước và hải ngoại.
Lời nói của ông gây "bức xúc, phản cảm" có vài tiến sĩ, dân biểu CS phản đối, riêng tôi rất quý câu nói của ông Phàm, xem như liều thuốc đắng, tiếc thay thuốc quý không dã tật, tật Cộng Sản, nếu ông đừng kiệm lời, nói thêm với người dân tôi rằng: Chúng mầy nghèo, muốn có công ăn việc làm, thấy công ty thì mừng, ngày nay cá chết đừng có mà nhao nhao lên, bằng thừa. Còn như đã biết độc hại, tại sao khi đảng nhận tiền của chúng tao, cho mở Cty chúng mày không dám phản đối, hay phản đối mà sợ đảng đập chết, thì giờ này cá chết thay cho chúng mày, hà cớ gì phải la làng?!
Day qua phía đảng ông tạt thẳng vào mặt:
Chúng mày còn lạ gì công ty Formasa? Còn hàng trăm công ty khác, đều mang chất độc hại tới cho nước mày, riêng Formasa khắp thế giới đều biết, có nơi phạt hàng trịệu dollars, có nơi đuổi như đuổi tà, người dân quèn còn biết, chúng mày là đảng lãnh đạo mà không biết ư? không biết là ngu, biết mà vẫn chứa thì chấp nhận hậu quả đi chứ, đừng làm mặt lạ, ngạc nhiên thiên hạ cười. Ha ha, he he...
Chấp nhận thờ Mao Chủ Tịch, thờ 4 tốt 16 chữ vàng, mà còn bày đặt đòi đập lập, dân này buồn cười thật!
Lời ông Chu có thể diễn dịch như trên không hề sợ sai, Cty nước ngoài đặc biệt của Trung Quốc, dù Đài Loan hay lục địa, nó là điểm then chốt sống còn của đảng CSVN, nó ám ảnh kinh khủng tới tầng lớp lãnh đạo đảng, càng to lớn càng sợ lớn, cấp chóp bu nỗi sợ hãi lên tới đỉnh.
Đảng khủng hoảng không vì cá chết, mà khủng hoảng vì họp báo! Dù báo của đảng, họ tìm cách lần lửa, câu giờ, tìm cách chạy tội cho thủ phạm, đảng bịt tai ngay lập tức trước câu hỏi: Vì sao cá chết? Đừng hỏi, này này đừng hỏi. Nó tổn hại đến sự tồn vong của đảng, nói xong phủi đít bỏ chạy, tên Võ Bất Nhơn, thứ trưởng bộ TNMT đã trả lời theo tài liệu đảng giao, đọc lại cho báo chí nghe chơi.
Đảng anh hùng với dân đen, có gì phải ngán, nếu họ nói cá miền Trung chết, chứ toàn thể nhân dân miền Trung chết thì đã sao?
Câu nói của ông Phàm: "Muốn công ty, thì đừng ăn cá”
Tên Tuấn cảnh cáo: "Câu hỏi làm tổn hại cho đảng"
Cả hai câu của hai "quan chức" hợp lại thành vế đối thời đại. Nó hiển hiện một điều đất nước này không còn của người Việt Nam, dân mình đã lưu vong ngay trên xứ sở.
Tiện bút xin đối lại:
Muốn có độc lập đừng Cộng Sản
Hỏi làm chi nhục lòng thất quốc.