Bước tiến của ngày mai - Dân Làm Báo

Bước tiến của ngày mai

Bảo Giang (Danlambao) - Nay thì cuộc đón tiếp và tiễn đưa TT Hoa Kỳ Obama đã chấm dứt về phương diện hình thức ở Việt Nam. Tuy nhiên, ảnh hưởng và nội dung của nó đã không chấm dứt khi Obama vẫy tay từ biệt mảnh đất nhiều duyên nợ trái ngang này. Trái lại, nó còn mở ra một tương lai dài, hay nói đúng hơn là mở ra một bước đi mới, không phải cho riêng Việt Nam, nhưng còn của Đông Nam Á nữa.

1. Về hình thức

Nhà cầm quyền Hà Nội đã tỏ ra rất thiếu học thức hơn là sợ hãi, e dè TC nên không có đủ những nghi thức đón tiếp trọng thị dành cho một nguyên thủ quốc gia khi TT Obama đến Việt Nam. Đã không có loạt súng chào, cũng không có các quan cán có chức vụ cao cấp của nhà nước ra đón, thay vào đó là vài nhân viên hàm thứ trưởng. Đây là một thái độ hoàn toàn trái ngược với cung cách nghi lễ lịch sự của những cuộc đón tiếp khách ngoại trên thế giới. Đặc biệt, nó hoàn toàn trái ngược với thái độ trọng thị mà Việt cộng đã dành cho Tạp cẩm Bình vào tháng 5-2015 với những cấp quyền trong đảng như Đinh thế Huynh, và công quyền như phó thủ tướng, kiêm bộ trưởng ngoại giao Phạm bình Minh và đoàn tùy tùng đã ra tận chân máy bay lạy chào.

Trái ngược với sự đón tiếp kém lễ độ của nhà nước dành cho TT Obama là hàng hàng tầng lớp dân chúng Hà Nội lẫn Sài Gòn đã náo nức, hân hoan đón chào TT Obamba dọc hai bên đường từ phi trường hay bất cứ nơi nào có tin là TT Hoa Kỳ sẽ đến thăm. Hình ảnh này lại hoàn toàn trái ngược với cảnh nhà nước lùa dân, xua quân đi đón Tạp cẩm Bình nhưng đường phố vẫn vắng hoe, chẳng mấy người buồn nhắc đến chuyến đi, đứng của Y. Điều này đã nói lên niềm mơ ước tự đáy lòng của người dân là được sống với Tự Do, Dân Chủ, và không bao giờ là Cộng sản và bạo tàn.

2. Về Nội dung

Tuy cuộc đón tiếp nghèo nàn, nhưng nội dung lại là khác biệt. Trước tiên, Hoa Kỳ tuyên bỏ bãi bõ hoàn toàn lệnh cấm vận vũ khí mà họ đã áp đặt lên nhà nước CS này từ suốt hơn 40 năm qua. Có thể nói, lời công bố này đã làm bàng hoàng, choáng váng tất cả mọi cấp quyền trong hàng ngũ nhà nước cũng như trong đảng Việt cộng. Bởi lẽ, sau cuộc chiến tranh tại Đông Dương kết thúc vào ngày 30-4-1975, Hoa Kỳ mở sang trang đối đầu với VN bằng lệnh cấm vận, trong đó có cả ngoại giao và quốc phòng. Kết quả, Việt cộng gặp quá nhiều khốn đốn trên trường quốc tế cũng như ở trong nước. Trước cảnh khốn cùng này, cây cầu ngoại giao đã được Hoa Kỳ mở lại cách đây hơn hai mươi năm cho VC bám víu. Nay là việc tháo bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận, trong đó có lệnh cấm bán vũ khí cho một đất nước từng được gọi là thủ địch với Hoa Kỳ. Hỏi xem, lệnh tháo bỏ này mang một ý nghĩa gì? Việt cộng nên mừng hay nên khóc?

Ai cũng biết câu trả lời rõ như mặt trời mọc lên ở phương đông là lệnh tháo bỏ này có một thông điệp dứt khoát. Hoa Kỳ không giao vũ khí sát thương của mình cho một đất nước sẽ dùng vũ khí ấy để đối kháng lại với Hoa Kỳ, hoặc giả, trao những vũ khí ấy lại cho đồng minh của họ để cùng chống lại, xa hơn là đả thương Hoa Kỳ. Cách riêng ở đây câu chuyện được hiểu lả, Hoa Kỳ mở cấm vận với Việt Nam CS không phải là vì Hoa Kỳ ủng hộ sách lược và hướng đi của tập đoàn cộng sản thờ Trung cộng nhằm chống lại Hoa Kỳ và thế giới Tự Do. Trái lại, là mở ra một con đường tiến cho tương lai của Việt Nam hướng đến đích Tự Do và Độc Lập cho người dân Việt Nam. Đó là lý do để TT Obama công khai hóa một câu chuyện cũ khi đến Hà Nội là: “Tương tự như mọi thỏa thuận trong lãnh vực quốc phòng với tất cả các đồng minh và đối tác của Hoa Kỳ, việc bán vũ khí cua chúng tôi cần phải đi kèm theo các yêu cầu nghiêm ngặt, bao gồm các yêu cầu liên quan đến vấn đề nhân quyền”. Như thế, nhân quyền chỉ là một trong chính sách của Mỹ và là điều kiện để ràng buộc Việt Nam khi họ muốn mua những loại vũ khí từ Hoa Kỳ. Nó đơn giản được hiểu là Hoa Kỳ không bao giờ bán vũ khí cho kẻ thù của họ! (yêu cầu nghiêm ngặt). Theo đó, câu chuyện mua bán này sẽ đưa Việt Nam vào hai lối rẽ hoàn toàn khác nhau.

Trước hết, nó báo hiệu cho một đổi thay. Đổi thay không phải từ một phía, nhưng là đáp ứng nhu cầu của đôi bên. Nó cũng không là một đơn thuần mà người ta thường nói tới là vấn đề Nhân Quyền tại Việt Nam. Trái lại, nó nằm trong một điều khoản quan trọng hơn mà TT Obama đã công khai là “Hồ Chí Minh đã nhắc lại Tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ (vào ngày 2-9-1945) là “mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng và được hưởng các quyền bất khả xâm phạm, trong đó có quyền được sống, quyền tự do, và quyền mưu cầu hạnh phúc”. Việc công khai này hẳn nhiên không mang ý nghĩa mỉa mai, khinh bỉ, nhưng là một điều xác quyết, muốn nhắn bảo với nhà cầm quyền Hà Nội là: Khi quý vị đã sao chép đoạn văn này thì quý vị cũng nên trưởng thành để theo đuổi, học hỏi từ đó. Đây là điều cơ bản để thực hiện những bước đi cần thiết để đáp ứng cho nhu cầu giữa đôi bên.

Kế đến, thông điệp ấy cho thấy, súng đạn HK không phải dùng để bắn lại nhân dân Hoa Kỳ, chống lại ý thức Tự Do của thế giới! Nó cũng không được dùng để bắt giết người Việt Nam nuôi khát vọng có Tự Do và bảo vệ nhân quyền và đất nước của mình. Trái lại, nó giúp cho Việt Nam bảo vệ quyền sinh, quyền sống, quyền Tự Do cho người dân và bảo vệ sự Độc lập cho đất nước của mình và góp phần vào việc phục vụ thế giới. Nó không bao giờ mang ý nghĩa giúp cho nhà cầm quyền cộng sản có thêm khả năng để áp bức hay đàn áp người dân của mình. Đó là ý nghĩa nó muốn truyền đi.

Trước đó, ai cũng biết nhà nước Việt cộng đã từng mơ ước được nghe lệnh giải tỏa này từ lâu rồi. Tuy nhiên, cái mơ ước của họ không phải là cái mơ ước thành thực của con người đứng đắn tìm đến hướng đi có lợi cho dân cho nước. Trái lại, nó luôn nằm trong toan tính của gian trá, lọc lừa. Theo đó, lệnh tháo bỏ cấm vận, với họ nên là trong chốn họp bàn, không là lời tuyên bố công khai. Để từ đó, nó là một công cụ, một cái gậy chống lưng, để họ nhắn bảo, đe doạ người dân là: Họ đã có được Hoa Kỳ chấp thuận như là một đồng minh, như là bằng hữu, không ai có thể đạp đổ được cái guồng máy bạo quyền này nữa, đừng chống đối CS nữa. Mặt khác, lại muốn đánh tiếng với Trung cộng là, tôi sẵn sàng bắt tay với Mỹ để có được những quả chuối, không phải chỉ là cái vỏ đâu, đồng chí nên trả công lớn hơn cho tôi trong nghề làm nô lệ!

Kết quả, họ đã hoàn toàn bất ngờ vì lệnh bãi bỏ cấm vận đến trong cảnh này. Nó công khai, rồi đặt nhà cầm quyền CSBV vào trong một thách thức của người lớn. Trước hết, nó làm cho Nguyễn đại Quang trong vai chủ tịch nước bàng hoàng đến tím tái vì lo lắng thay vì vui mừng vỗ tay đón nhận điều mình từng xin. Nó làm cho khuôn mặt của Y và nhà nước CS đã không thể hiện được sự vui mừng đón nhận nguồn tin, còn bộc lộ rõ nét lo âu. Tại sao lại thế? Đơn giản là họ chỉ cầu mong có được nó như một tấm bình phong để che lấp yếu kém. Họ không có khả năng hay không dám bắt nhịp với cuộc thế chuyển đổi.

3. Chuyện gì sẽ đến? 

Cuộc đi lại giữa Trung cộng và Việt cộng có thể sẽ bắt đầu khó khăn hơn dù rằng cuộc đón tiếp ấy, về mặt ngoại giao Việt cộng không dùng nghi lễ quốc khách với thảm đỏ hay đại bác đón chào như họ đã nâng bi TC. Tuy nhiên, những kẻ lừa đảo nhau cũng đã nhìn ra được những mánh khóe trong cuộc lừa dối. Cách riêng, Trung cộng nhận biết một cách rất rõ ràng ý muốn của người dân Việt Nam trong cuộc đón tiếp này. Điều này buộc TC sẽ phải có những sách lược mạnh tay hơn, đè thẳng xuống trên đầu trên cổ những cấp quyền Việt cộng đang nằm trong vòng tay của họ. Đồng thời sẽ đẩy mạnh ý đồ tiến đến 2020 sớm hơn. Họ sẽ làm tất cả những gì khả dĩ, kể cả bất khả dĩ, để đạt được mục đích của ngày 2020 theo mật ước Thành Đô. Theo đó, áp lực trong những ngày tới sẽ là rất nặng nề đối với cấp quyền lãnh đạo đảng cũng như nhà nước tại Hà Nội. Nó buộc nhà nước Hà Nội phải có thái độ rõ ràng dứt khoát. Muốn tiếp tục làm thân nô lệ hay để cho một cuộc Cách Mạng Tự Do của nhân dân bùng lên với sự trợ giúp của phương tây?

Đây không phải là một suy đoán xuông. Bởi lẽ, một viên thượng tướng trong cấp quyền của Hà Nội, ngay sau khi nghe lệnh bãi bỏ cấm bán vũ khí của TT Obama, Y đã vội vàng lên tiếng như là điều muốn thân thưa với Bắc Kinh nỗi khổ của Hà Nội: “Tôi xin nêu rõ rằng Việt Nam mua vũ khí chỉ để bảo vệ chủ quyền chính đáng… Chúng ta mua vũ khí không phải để chống Trung Quốc hay là một nước nào mà là để tự vệ” Sau khi phân bua với Trung cộng, Tuấn đề nghị: “Chúng ta chỉ mua những khí tài không ảnh hưởng đến tương tác hệ thống vũ khí, ví như máy bay trinh sát, tàu tuần thám, máy bay, tàu cứu hộ, cứu nạn thôi. Những loại này không phải vũ khí mà là phương tiện”. Liệu thuốc giải độc này có hiệu quả làm nguôi cơn giận của TC với cấp quyền tại Hà Nội hay không?

4. Việt Nam sẽ ra sao?

Có người cho rằng, chúng ta phải đương đầu với những thế lực bắc phương để bảo tồn đất nước và người dân Việt Nam. Đây là điểm chính yếu trong hướng đi của ngày mai của người dân Việt nam. Bởi lẽ, lịch sử dù chỉ là 20, 30 năm đã cho thấy không hề có, hoặc ít nhất không có sự tồn tại của thù hận giữa người Việt Nam với Hoa Kỳ, dù rằng tập đoàn cộng sản đã ngày đêm tuyên truyền từ mấy chục năm qua. Trong khi đó, sau những cái loa tuyên truyền này, người dân Việt Nam đã trở thành nạn nhân của những kẻ lừa dối cả dân tộc, chúng đã bán tháo tài sản đất đai của Tổ Quốc cho thế lực bành trướng từ phương bắc để mưu cầu lấy hai chữ nô lệ. Trước thảm kịch này, người Việt Nam không còn một chọn lựa nào khác ngoài việc đứng thẳng người lên và công khai công bố rằng: Người Việt Nam phải có quyền quyết định về số phận của mình. Dân tộc Việt Nam hoàn toàn không thể cậy nhờ tập đoàn CS đưa đất nước vào chân trời mới. Trái lại, cần một cuộc chuyển đổi. Hơn thế, nó phải đến trước ngày 2020!

Dĩ nhiên, trong cuộc chọn lựa này, dẫu chúng ta có phụ thuộc vào Hoa Kỳ để làm người lính tiền phương cho nền Tự Do, Hòa Bình của thế giới để đất nước có một ngày ca khúc Độc Lập, rồi phát triển như những Nam Hàn, Nhật Bản… thì cũng còn vinh dự gấp trăm ngàn lần việc làm tên lính đánh thuê, làm kẻ hầu hạ không được ăn no, hay làm tên nô tài cho Trung cộng. Ấy là chưa kể đến cái tên Việt Nam cuối cùng cũng không hơn Mông Cổ trong đầm lầy bắc thuộc. Trái lại, trăm ngàn tệ hại hơn thế. Bởi lẽ, Mông Cổ vẫn là một phần trong đại lục xưa kia. Họ từng chiến thắng và cai trị Trung Hoa.

Trong khi đó, Việt Nam luôn bị Trung cộng nhìn bằng con mắt đỏ. Ở đó có những Lý thường Kiệt, mà Obama có nhắc tới trong bài diễn văn, có những Ngô Quyền, Quang Trung, Nguyễn Huệ… đã không bao giờ chấp nhận một cuộc thống trị từ phương bắc. Đã thế, từng tiếng trống Đống Đa, Ngọc Hồi, dòng sông Bạch Đằng vẫn làm cho phương bắc đau suốt nghìn năm. Nay, nếu có dịp tái quy, có khi nào cái ách lại nhẹ nhàng, êm ái cho dân tộc này?

Hỏi cho có vậy. Bởi lẽ, dẫu là nặng hay nhẹ, nó cũng sẽ không bao giờ có thể đặt lại trên cổ chúng ta và con cháu chúng ta. Bởi vì, bảng đá nơi đây còn ghi rõ:

“Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư…”

Nói thế có nghĩa là, dù Việt Nam còn nằm trong tay CS, chưa có đổi thay, hướng đi toàn cầu của Hoa Kỳ nhất định vẫn có chữ Việt Nam. Họ coi việc ngăn chặn bước tiến của Tàu Ô tràn xuống phương nam là một chuyện cấp bách. Sách lược này buộc Hoa Kỳ phải liên tay với Việt Nam. Dĩ nhiên, cuộc liên tay này không phải vì là đồng minh, vì tình chiến hữu, nhưng chỉ là một cuộc trao đổi, thương lượng. Trong cuộc giao tiếp như thế, xem ra người dân Việt Nam sẽ có nhiều cơ hội hồi sinh, chuyển thể. Nó không thể nằm ngủ yên trong vòng tay đỏ, rồi chờ đổi ngôn ngữ về Tàu, hay theo một đoạn kết như Crimea!

5. Đường nào chúng ta đi?

Bất cứ ai, khi nhìn lại hình ảnh của cuộc họp gọi là chào mừng đón tiếp thượng khách nước ngoài do Trần đại Quang trong vai tuồng chủ tịch nước diễn, mà không xấu hổ lây và kinh ngạc khi thấy vị TT khách nước ngoài bỏ đi vào trong mà không có lấy một cái bắt tay với đối tác. Đã thế, ông ta còn quay lại khoa tay, như đang nói điều gì đó vào cái tai điếc thì xem ra công việc đã là ngõ cụt, khó có thể tạo lại một hình ảnh nào khác khá hơn.

Có phải vì Quang nghe thấy lệnh bỏ cấm vận của Hoa Kỳ mà choáng váng, mắt mù tai điếc nên không nhìn thấy Obama rời diễn đàn chăng? Có thể, chín phần mười là thế. Sự hoảng loạn, lo lắng không chỉ chiếm lĩnh y trong lúc đó. Trái lại, còn làm Y lúng túng trong ngôn từ và đã tạo nên cái hình ảnh đến thảm hại này.
Phần bạn thế nào, có phải khi nghe TT Hoa Kỳ tuyên bố tháo bỏ lệnh cấm vận mà lo lắng cho tương lai của Việt Nam ngày mai không? Với tôi, tôi khẳng định là không, chắc chắn là không. Bởi vì, chúng ta đã nhìn thấy tương lai ấy sẽ có một cuộc đổi thay lớn. Cuộc đổi thay không chỉ dừng lại sau lệnh tháo bỏ cấm vận. Trái lại, còn đi xa hơn thế rất nhiều trong tiến trình bang giao trong khu vực và thế giới. Bởi vì, Hoa Kỳ không hào sảng đến nỗi ngu ngốc trao tay những bí mật quân sự của họ cho đối phương, cho kẻ chống Mỹ cứu nước, nên khi mở ra chương trình này thì Hoa Kỳ đã liệu định rằng nó sẽ phải đem lại lợi ích cho cả đôi bên. Nghĩa là nó cũng mở ra cho Việt Nam con đường và lối đi mới. Đường tự chủ, thoát cộng, thoát Trung. Tại sao?

Ai cũng biết, hai thể chế Tự Do và cộng sản tuy có lúc ngồi với nhau, nhưng không bao giờ là đồng minh. Trái lại, luôn luôn là đối đầu. Như thế, cuộc ngoại giao giữa hai bên là để nhận biết đối phương và kìm tỏa nhau hơn là thân thiện. Theo đó, nếu Việt cộng cầu mong và đón nhận lệnh cấm vận vũ khí từ Hoa Kỳ thì tự họ biết rằng: Họ không thể là bàn tay để chuyên chở những bí mật quốc phòng của Hoa Kỳ cho Trung cộng. Nên ngay khi Việt cộng chấp nhận lệnh cấm vận vũ khí của Hoa Kỳ và bắt đầu có những đơn đặt hàng là chính cộng sản Việt Nam đã chấp nhận một cuộc đầu hàng về chính trị. Nó không thể nằm trong thế đối đầu, mua vũ khí của Hoa Kỳ để chống Hoa Kỳ. Trái lại, phải là một cuộc đổi thay lớn bắt đầu từ ý thức hệ.

Đến khi nền móng của một cuộc triển khai vũ khí đã có tại Việt Nam, chuyện Trung cộng muốn tràn sang, không hề dễ dàng như hôm nay, như những luận điệu mà “người ta” thường nhắc chừng, hoặc như là một lời đe dọa ghê gớm. “Nếu làm cho chế độ độc đảng cộng sản Việt Nam sụp đổ, thì ngay lập tức Trung Cộng sẽ tràn sang, hiểm hoạ mất nước ập đến ngay lập tức”! Qủa là một đòn thâm độc của kẻ bán nước để mong được sống đời nô lệ! 

Phần tôi, tôi tin rằng. Một khi chế độ cộng sản tại Việt Nam sụp đổ, Trung cộng sẽ không còn cơ hội tràn sang đất nước ta. Hiểm họa mất nước sẽ bị triệt tiêu tức khắc. Theo đó, con đường Việt Nam ngày mai ở trong tay người Việt Nam, không phải ở trong tay CS hay những kẻ bán nước cầu vinh.




Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo