"Những con cá chết đã tan biến, mục rữa vào hư không theo cái nắng của mùa hè nghiệt ngã. Đường phố Sài Gòn, Hà Nội vẫn rộn rã tiếng còi xe, những tiếng cười pha lẫn tiếng chửi thề. Giữa dòng đời vô cảm, vẫn còn đó những người cô đơn bó gối với với niềm đau quặn thắt trong lòng, nhức nhối con tim khi nhìn lên tờ lịch và nghĩ đến con số 2020 như một định mệnh bi thảm đang đón chờ. Và vẫn còn đó, ngồi yên những con người yêu nước này nhìn những con người yêu nước kia bằng một cặp mắt xa và lạ." - Vũ Đông Hà.
*
90 triệu dân Việt Nam là những con cá!
Bị giam trong vùng nước độc tả tơi
Những con cá ngu ngơ thờ thẫn không biết bơi
Ôi đàn cá trong biển đời vô vọng.
Những đàn cá trong trùng dương dậy sóng
Mắt mờ dần, trông ngóng ngày mai
Tội tình thay ngập đêm tối canh dài
Vũng lầy u ám... đâu tương lai tươi rạng?.
Vùng Biển Đông cùng đất trời không ánh sáng
Mịt mù khuất che, đâu dáng ngày mai
Lạc loài trong đêm tiều tụy hình hài
Hoảng hốt lo sợ... ách tai chồng chất.
Đàn cá ơi, có biết chăng sự thật?
Tội ác của kẻ bạo tàn chất ngất họa diệt vong
Chất độc nay đã rãi khắp biển đảo ruộng đồng
Nguồn diệt chủng mênh mông vây hãm.
Việt Nam giờ đây?
Vùng biển trời u ám
Đã bắt nguồn từ tháng Tám mùa Thu
Để hôm nay Quê Hương chồng chất hận thù
Bởi những khối mây đen trĩu mù đất nước.
Đàn cá tội tình, bến xuôi bến ngược
Kiệt sức mệt nhoài... thoát được vũng lầy chăng?
Biển vắng hoang vu, sông ruộng khô cằn
Đâu ngày tháng tung tăng bơi lượn!.