D.L.V. (Danlambao) - Lãnh đạo có trình độ và tầm nhìn thường thốt ra những câu nói xứng đáng danh ngôn. Những các cán bộ CSVN do thiếu học nên thường thốt lên những phát ngôn làm cho thiên hạ cười ồ. Nghe viên thủ tướng CSVN Nguyễn Xuân Phúc nói về Sài Gòn "tỏa sáng" làm chúng ta không khỏi cười lăn. Cười cho sự ngu ngốc của một cán bộ cộng sản học đòi làm trưởng giả trí thức.
Tuần vừa qua dân Sài Gòn bàn tán về câu nói nổi hứng của viên thủ tướng CSVN Nguyễn Xuân Phúc. Nhân dịp kỷ niệm ngày Sài Gòn bị cưỡng ép thành "Hồ Chí Minh, ông nói:
"TP. HCM là hòn ngọc chiếu sáng Biển Đông, chứ không phải là hòn ngọc viễn đông theo cách gọi thông thường".
Thốt ra câu nói đó chứng tỏ viên cán bộ cấp cao Nguyễn Xuân Phúc cực kỳ dốt nát và ngu xuẩn. Tưởng toả sáng ra đâu, ai ngờ toả sáng ra... biển Đông! Thế nào là hòn ngọc Viễn Đông theo "cách gọi thông thường"? Tôi dám chắc rằng ông cán bộ Nguyễn Xuân Phúc không biết xuất xứ của "Hòn ngọc Viễn Đông".
Ngày xưa, năm 1862, khi người Pháp xây dựng thành phố Sài Gòn, họ đã muốn thành phố này là Ba Lê phương đông (Paris de l'Orient). Theo nhiều sách sử, người Pháp đã xây dựng một Sài Gòn tối tân, theo mô hình Paris. Một thành phố phương Đông mà có được một thánh đường hoành tráng, và những tòa nhà hành chánh nguy nga thời đó. Trong vùng đất kỳ bí và còn hoang sơ mà có một thành phố như vậy, nên chính người Pháp ví von thành phố như là một Hòn Ngọc Viễn Đông (la Perle de l'Extrême-Orient). Chữ "Hòn Ngọc Viễn Đông" không phải do người Việt đặt ra. Sau này, nghe nói có lần ông Lý Quang Diệu muốn phấn đấu để Singapore được như Sài Gòn. Có thể nói rằng Sài Gòn thời trước 1975 tuy không phải là thành phố loại số 1, nhưng ít ra cũng có cái trang nhã và mức hiện đại mà các nước trong vùng ít nhiều ngưỡng mộ.
Nhưng đó là Sài Gòn thời xa xưa, chứ ngày nay thành Hồ có gì để gọi là "toả sáng" như viên thủ tướng CSVN nói. Bất cứ lãnh vực chánh trị, kinh tế, văn hóa, xã hội đến hạ tầng, cái thành phố bị cưỡng ép mang tên Hồ Chí Minh không có một cái gì để tự hào hay để toả sáng. Hầu như bất cứ một lãnh vực nào cái thành Hồ đều làm cho Việt Nam thêm xấu hổ.
Trong thời đại dân chủ, sự hiện diện của hệ thống chánh trị độc quyền và độc tài là một nỗi nhục. Với cái hệ thống chánh trị đó thì thành Hồ vẫn hoàn Hồ thành, không thể nào khá hơn được. Đó là một sự thật. Một thành phố bị cai trị bởi những con người từ trong rừng ra hay được tiến hóa từ cuộc sống rừng rú thì làm sao có thể nói chuyện văn minh. Ai còn nhớ những năm tháng người miền bắc vào chiếm nhà, chiếm đất và họ đem theo cái "văn minh rau muống" vào Sài Gòn, họ trồng rau trên sân thượng villa, họ nuôi heo trong villa, họ ăn ngủ trong phòng làm việc... Ngày nay họ đã tiến hóa khá hơn nhưng bản chất rừng rú thì vẫn còn. Vậy mà dám mơ tưởng đến "chiếu sáng"!
Sài Gòn ngày xưa là "hòn ngọc Viễn Đông", thành Hồ là một nỗi nhục của Việt Nam. Thành phố người ta chỉnh chu, văn minh, hiện đại bao nhiêu thì thành Hồ dơ dáy, lạc hậu, bán khai bấy nhiêu. Hãy nhìn những khu "đô thị" do cộng sản xây dựng thì sẽ thấy cái bản chất tủn mủn, chấp vá, tù túng như thế nào. Người Pháp xây dựng Sài Gòn có quy hoạch đâu ra đó, VNCH phát huy thêm, nhưng những cán bộ cộng sản bắc Việt thì chỉ giỏi phá hoại và chia chác riêng tư chứ chẳng quan tâm đến mỹ quang chung. Nói "toả sáng" mà không biết nhục thì quả là đáng xấu hổ.
Kinh tế thì lẹt đẹt, toàn theo sau đuôi thiên hạ. Hạ tầng cơ sở nghèo nàn và tồi tệ. Có thành phố nào mà cứ mưa xuống là đường thành sông? Càng sửa là càng phá. Càng phá lại thêm sửa chữa. Cái vòng sửa - phá - sửa cứ luân phiên nhau làm tan nát Sài Gòn. Chắc sẽ có dư luận viên phản đối rằng thành Hồ đã xây được những cây cầu, nhưng họ đâu biết rằng đó là những món nợ do nước ngoài cho vay hoặc bố thí. Một nhà nước suốt ngày chỉ giơ tay xin tiền thiên hạ và bị thiên hạ mắng vào mặt mà chưa biết nhục, lại còn đòi "tỏa sáng". Đúng là một lũ nằm mơ giữa ban ngày.
Thành phố đáng lý ra phải là một trung tâm văn hoá, nhưng hãy nhìn vào thành Hồ xem, cái chất văn hoá ở đâu? Thành Hồ ngày nay là một sự pha trộn hỗn tạp của văn hoá cộng sản được du nhập từ Trung Cộng, văn hoá hiphop Nam Hàn và cặn bã của phương Tây. Người Sài Gòn ngày xưa lịch thiệp bao nhiêu thì người thành Hồ ngày nay thô lỗ bấy nhiêu. Nhìn ra đường là những dòng xe gắn máy chạy như điên và những phụ nữ thanh niên trùm khăn, bịt mặt cứ như là ở một nước Trung Đông Ả Rập. Một loại văn hoá như thế thì toả sáng ra đâu?
Nói "toả sáng" mà không nhìn thấy cuộc sống cùng cực của người dân thì viên thủ tướng CSVN hoặc là không có mắt hoặc là có mắt mà không biết nhìn. Nhìn vào thực tế thành Hồ chẳng đâu xa mà ngay tại trung tâm quận I ông sẽ thấy người bán dạo đầy đường. Họ đi trên những chiếc xe đạp cũ kỹ, mặc quần áo rách tả tơi, rao bán vài trái cây không bằng một phần trăm tiền lẻ của một cái túi xách LV đang được bày bán cách đó vài mươi mét. Đó chỉ là một hình ảnh tương phản rõ rệt nhất của một thành phố với sự cách biệt lớn giữa người nghèo và kẻ giàu. Kẻ nghèo là con em thân nhân của dân quân cán chánh VNCH miền nam, kẻ giàu là con em thân nhân của cán bộ CSVN đa phần là người từ miền bắc. Sự hiện diện của những người nghèo ngay tại trung tâm thành Hồ còn là một chỉ dấu rõ rệt nhất về một nền kinh tế bất ổn. Thành Hồ ngày nay chỉ có thể ví như một cô gái quê miền bắc đang vội vã tô son trét phấn để che giấu cái gốc của mình.
Kể ra thì cũng có thể hiểu cho trình độ của những người cán bộ như Nguyễn Xuân Phúc. Suốt đời chỉ sống trong giáo huấn của đảng cộng sản thì làm sao có được một tư duy độc lập để suy xét thấu đáo. Suốt đời chỉ loanh quanh trong cái tỉnh Quảng Nam nghèo đói thì làm sao có thể thấy được những Singapore, Hồng Công, Đài Bắc, Kuala Lumpur, Bangkok để mà so sánh và đối chiếu. Những Singapore, Hồng Công, Đài Bắc, Kuala Lumpur, Bangkok chẳng ai dám vỗ ngực đòi "toả sáng" cả vì sự thật nói lên tất cả. Chỉ có những kẻ có tư duy trẻ con, ham hố làm người lớn mới đòi toả sáng. Tưởng rằng toả sáng sang các thành phố lân cận, ai ngờ cán bộ Xuân Phúc đòi toả sáng ra... biển Đông. Quả là một tư duy trẻ con học làm người lớn.
Một thành phố mà sau khi chiếm được thay vì làm cho tốt hơn thì lại trở nên tồi tệ hơn, để rồi sau 40 năm người CSVN lại mơ "toả sáng", mơ làm "Hòn Ngọc Viễn Đông" của thế kỷ 19. Cái giấc mơ "toả sáng" của Nguyễn Xuân Phúc là một lời tố cáo hùng hồn cho sự bất tài của CSVN, một minh chứng hùng hồn cho một quá trình phá tan hoang Sài Gòn suốt 40 năm.
07.07.2016