Cánh Dù lộng gió (Danlambao) - Cuộc đời này lắm đoạn trường, đối với Anh Em TPB VNCH là cả một kiếp đọa đày khổ ải kể từ ngày 30/4/1975. Ngày mà mọi người đều sợ hãi, lo lắng không biết rồi sẽ ra sao, nhưng với Anh Em TPB VNCH thì ngày đó Anh Em bắt đầu kiếp sống địa ngục trần gian. Cuộc sống kể như chết lặng từng ngày.
Đang nằm trong Bệnh Viện vì mới cưa chân, vết thương còn rỉ máu, bụng vừa khâu xong có khi chưa kịp băng bó đã phải lê lết, người còn đi được dìu người không thể lết được, có người còn ôm chân cụt mới cắt máu còn đang nhỏ tong tong, có người tay còn đang ôm bụng mới được khâu chưa kịp băng bó, tất cả đều bị đuổi ra khỏi Bệnh Viện khi lũ Khỉ Trường Sơn tiến vào Sài Gòn.
Ai có thân nhân thì tự tìm phương tiện quá giang về nhà. Ai không có thân nhân thì đi xin những người đi đường nhìn mình với ánh mắt ái ngại. Phải nói lúc bấy giờ người miền Nam vẫn còn tình người, họ bảo nhau mỗi người một tay giúp đỡ Anh Em, người cho quần áo, người cho tiền, người cho thức ăn, trong nhà ai có bông băng chạy vào lấy ra băng bó vết thương cho Anh Em. Nhìn thấy cái cảnh này không ai cầm được nước mắt. Ngay tại cổng Tổng Y Viện Cộng Hòa lúc đó có một số Chị Em làm gái nghe tin Sài Gòn thất thủ cũng tìm đường về quê, nhưng thấy hoàn cảnh Anh Em như thế cũng động lòng trắc ẩn gom tiền, mỗi người một chút chia sẻ với Anh Em về đường. Nhiều Chị Em còn rơm rớm nước mắt vì thương hại.
Sau cái ngày đó Anh Em TPB mỗi người một ngả, kẻ đi buôn chuyến, người ngồi góc đường vá miếng xăm xe đạp, có một số rủ nhau đi xin ăn, nói chung ai mướn gì thì làm cái nấy.
Tuy bữa no bữa đói, nhưng Anh Em rất thương nhau, nhường nhịn nhau từng miếng cơm, manh áo, từng ngụm nước, từng mẩu thuốc lá người đi đường bỏ đi. Họ đùm bọc lẫn nhau.
Nếu dòng đời cứ êm ả trôi đi thì cũng không đến nỗi nào, có thời gian Anh Em bị gom hết vào trại có thể nói là trại lao động, sáng kẻng dậy đi lao động, trưa về ăn chén Bo Bo, hay bắp bung, có khi độn chung với Mì khô, chiều đi làm tới muộn mới được về, ăn uống như thế mà bắt lao động, sức người khỏe mạnh bình thường còn chịu không nổi, nói chi Anh Em TPB, mất đi một phần thân thể, nếu ai mở miệng khiếu nại coi như dở sống dở chết vì bị lôi lên phòng Bảo Vệ đánh đập, nhiều Anh Em chịu không nổi đã chết trong chốn này.
Từ khi có chương trình Tri Ân TPB VNCH do Hòa Thượng Thích Không Tánh sáng lập, giúp đỡ và tặng quà cho Anh Em TPB, sau này bị Côn An quậy phá ngăn cản nên bàn giao lại cho DCCT tiếp tục chương trình này. Anh Em được sống lại phần nào từ những lời an ủi, giúp đỡ tận tình của các Linh Mục DCCT, những Tình Nguyện Viên và những Mạnh Thường Quân, những nụ cười mếu máo đã lại nở trên môi khi được mời tham dự buổi Tri Ân cuối năm do DCCT tổ chức hàng năm.
Năm nay cũng như mọi năm trước, sau ngày Noel DCCT bắt đầu tổ chức tri ân cho khoảng 5000 Anh Em TPB có hồ sơ và danh sách, mỗi đợt sẽ mời khoảng từ 200-300 Anh Em đến để nhận quà Xuân 2017.
Lần này chương trình sẽ mang tên "Vườn Tao Ngộ" như một LM DCCT đã tuyên bố.
Mỗi Anh Em sẽ nhận được một phần quà, nghe Văn Nghệ tự biên, tự diễn, sau đó mỗi người được nhận thêm 200-300$ tiền về xe tùy theo gần hay xa.
Năm ngoái có nghe tin bà Janet Nguyễn Nghị Sĩ Quốc Hội Hoa Kỳ đang can thiệp cho các Anh Em TPB còn ở lại VN được cùng gia đình đi định cư tại đó, Thượng và Hạ Viện Cali đã chấp thuận, đang chuyển lên Thượng và Hạ Viện Liên Bang cứu xét, ai cũng mừng, nhất là các Anh Em TPB thì khỏi nói. Một tia hy vọng cuối đường hầm lóe lên, thế rồi Ông Trump đắc cử Tổng Thống tuyên bố sẽ xem xét lại vấn đề người tỵ nạn, và sẽ trục xuất những người định cư bất hợp pháp, nên Anh Em TPB lại một lần lữa hụt hẫng vì cuộc đời mới có tia hy vọng, giờ thì tiêu tan theo mây khói khi nghe Ông Trump tuyên bố, vì biết chất vấn để định cư tới đây sẽ rất khó khăn.
Đúng là thân tàn ma dại mới thoi thóp thở một chút thì giờ đây lại phải nín thở qua cầu.
23/11/2016