Hệ quả của những cơ chế độc tài toàn trị - Dân Làm Báo

Hệ quả của những cơ chế độc tài toàn trị

Nguyên Thạch (Danlambao) - Nhìn chung trong hoạt cảnh tổng thể trên bình diện quốc gia, với một đảng độc tài, một nhà nước tham nhũng, gian ác như một đảng cướp tàn bạo, ích kỷ... người dân không còn một chút mảy may hy vọng nào cho một tương lai. Sự ngao ngán của dân chúng đã lên đến mức điểm tột cùng để rồi: Hoặc phải chết, hoặc phải bằng mọi hình thức vùng lên đòi quyền sống. Đường cùng, ngõ tiệt của đất nước và dân tộc hôm nay đó là hệ quả của một cơ chế độc tài toàn trị.

Trước thềm năm mới 2017, chúng ta rất mong muốn Đờ Mờ Cờ Sờ - ĐMCS.

*

Không phải tự nhiên mà Đức Dalai Lama người Tây Tạng đã bày tỏ cảm nhận về chủ nghĩa và người cộng sản, ông chính là người đã từng trải nghiệm qua cuộc sống của loại xã hội gian dối, hung tàn, lừa bịp này để có những nhận định thật quí báu.

"Cộng sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh. Cộng sản là loài trùng độc, sinh sôi, nẩy nở, trên rác rưởi của cuộc đời.

The Communists are wild weeds that sprawl on the devastation of war. The Communists are venomous insects that breed on the garbage". 

Còn Nhà văn kiêm Nhà thơ Victor Hugo thì cho rằng: "Chủ nghĩa cộng sản là giấc mơ của vài người nhưng là cơn ác mộng của nhân loại."

Thật vậy, chủ nghĩa cộng sản và xã hội của nó là một thứ xã hội đầy gian dối, lừa mị, xấu xa và tệ hại hơn bất cứ xã hội tệ hại nào khác và nếu nó tốt thì nhân loại đã không ném nó vào sọt rác một cách không thương tiếc, đồng thời những trí thức nổi danh, những chính trị gia lỗi lạc đã không phê phán nó một cách thậm tệ. Ai đó đã đánh giá về chủ nghĩa cộng sản rằng: "Đầu thế kỷ 20 ghi dấu sự ra đời của chủ nghĩa cộng sản và cuối thế kỷ là cái kết liễu sự sống còn của nó".

Hãy nhìn cái nôi sinh ra nó ở Liên Sô cùng những cánh tay nối dài ở Đông Âu, người Âu châu đã sớm nhận ra rằng chủ nghĩa xã hội là một thứ xã hội không tưởng và tụt hậu được cai trị bởi những người trí trá đầy gian xảo cùng mụ mị cho nên họ đã sớm mạnh dạn từ bỏ nó một cách không luyến tiếc. Thái độ khôn ngoan dứt khoát đó được bắt nguồn từ Ba Lan, Hung, Tiệp cho đến sự sụp đổ của "Bức tường ô nhục Berlin" rồi đến sự tan rã của thành trì Sô Viết.

Hình ảnh đói kém thê thảm của Bắc Hàn cùng chế độ toàn trị của nó phải đi ăn xin trong xuyên suốt thời gian qua đã làm cho thế giới lắc đầu khinh miệt.

Chế độ độc tài Cu Ba đã giam hãm sự phát triển của lớp người không yếu cũng như vùng đất trù phú của châu Mỹ, cách Hoa Kỳ không xa.

Còn lại Trung cộng là một đất nước có dân cư đông nhất thế giới nhưng khối con người này hầu hết đều không còn tinh hoa, hòa theo sự kiệt quệ, ô nhiễm và dường như bị hủy hoại toàn bộ về môi sinh. Trung Quốc là một quốc gia được ví như một toà lâu đài được xây trên cát, vì nền tảng không vững, nó sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Bên cạnh những nền tảng không vững chắc là sự suy đồi trầm trọng về nền đạo lý mà thái đô vô lương, mất nhân tính của người Trung Hoa đại lục đã tạo nên sự sợ hãi và khinh miệt của hầu hết nhân loại.

Quốc gia cộng sản còn lại, Việt Nam thì sao?

- Đảng phái chính trị: Như đã nêu trên, nhân loại văn minh đã thức thời và sớm nhận biết được chuỗi tệ hại của một thứ chủ thuyết hoang đường cho nên họ đã sớm từ bỏ nó để tránh đi những hệ quả thảm bại. Trong khi đó ĐCSVN vẫn luôn cố bám theo một cách kiên trì (nếu không muốn nói là lì lợm và trơ trẽn) như tên đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng đã nói vào sáng ngày 23-10-2013: "Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa." (1)

Khác hẳn với các thể chế Dân Chủ khác, đảng phái chính trị của VNCS đã tự cho phép đảng của họ ngồi xổm trên cả luật pháp quốc gia, họ tự đặt ra điều 4 trong Hiến Pháp với nội dung áp chế cưỡng trị "Đảng CSVN là một đảng lãnh đạo toàn diện và triệt để". Thành phần gọi là lãnh đạo trong đảng như Trọng Lú là rất đông, mà đa số trong đầu của khối lãnh đạo này cùng đều LÚ và vô cùng cực đoan bảo thủ. Họ ưu tiên sử dụng ngân quỹ quốc gia một cách vô cùng thoải mái, nếu không muốn nói là rất hoang phí để xây dựng nhiều cơ sở đảng ủy hoành tráng đồ sộ với thừa mứa tiện nghi, họ chi trả rất mạnh tay cho những chi phí hội họp riêng của đảng và trả lương hậu hỉ cho các đảng viên lãnh đạo.

- Hệ thống chính quyền: Là một tập đoàn tham nhũng, dốt nát, ma mãnh, cục bộ, cực đoan. Hệ thống cầm quyền này không khác chi là một băng nhóm Mafia, buôn có bạn, bán có phường, họ bao che bảo vệ lẫn nhau trong việc đục khoét ngân quỹ quốc gia, cấu kết với nhau để đồng tâm hiệp lực cướp giựt đất đai, nhà cửa, tài sản của dân chúng một cách tinh vi và hợp pháp.

Một con sâu đã làm rầu nồi canh nhưng nhà nước VN là cả một bầy sâu đáng kinh tởm. Chính vì ngu si đần độn nên họ phải mua quyền bán chức, mua bằng tậu cấp hầu để được danh chính cai trị nhưng cho dẫu bằng cấp cỡ nào thì đám này cũng không thể che giấu được bản chất của họ.

Một chính quyền có trách nhiệm để dẫn dắt công chúng nhưng chính bản thân của họ đã hư đốn thì còn có tư cách gì chăn dẫn ai, đưa ai đến đường ngay lẽ phải?.

- Xã hội VN hiện nay: Là một xã hội vô cùng bấp bênh, hoàn toàn không có gì hứa hẹn. Người ta đã nhận thấy được những viễn ảnh đen tối mà tai họa đang chực chờ ập đến cho bất cứ ai và bất cứ lúc nào. Không ai mà không nhận thấy ĐCSVN là một đảng hèn nhát và tồi tệ, Không ai không nhận biết nhà nước VN là một nhà cầm quyền bất tài vô dụng. Không ai phủ nhận về sự xuống cấp không phanh của nền đạo lý, không ai mà không thấy môi sinh bị hủy diệt, bệnh tật ngày càng gia tăng đáng ghê sợ. Biển chết, cá sông rạch ao hồ chết, thú vật, gia cầm bị chăn nuôi bởi những chất độc hại gây mầm mống ung thư, đồ ăn thức uống được tung ra thị trường một cách bở ngõ không kiểm soát, hóa chất cực độc từ Trung cộng tuồng qua cửa khẩu một cách an nhiên mà người dân không còn lựa chọn nào khác là phải ăn uống, tiêu dùng dẫu vẫn biết là độc hại nguy hiểm.

Nhìn chung trong hoạt cảnh tổng thể trên bình diện quốc gia, với một đảng độc tài, một nhà nước tham nhũng, gian ác như một đảng cướp tàn bạo, ích kỷ... người dân không còn một chút mảy may hy vọng nào cho một tương lai. Sự ngao ngán của dân chúng đã lên đến mức điểm tột cùng để rồi: Hoặc phải chết, hoặc phải bằng mọi hình thức vùng lên đòi quyền sống. Đường cùng, ngõ tiệt của đất nước và dân tộc hôm nay đó là hệ quả của một cơ chế độc tài toàn trị.

Trước thềm năm mới 2017, chúng ta rất mong muốn Đờ Mờ Cờ Sờ - ĐMCS.




Ghi chú:



Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo