Trương Sĩ Lương (Danlambao) - Năm Bính Thân đã đi qua với nhiều thiên tai, nhân tai, giáng họa lên nhân loại, lên đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhiều bất hạnh của chúng ta. Đinh Dậu, năm con gà, “Thân Dậu niên lai kiến thái bình”. Những con gà bệnh hoạn sẽ phải chết tiệt vì bệnh toi. Những con còn lại, với tinh thần và ý chí dũng mãnh, bất khuất, đạo hạnh, một lòng với tổ tiên, nòi giống, vong bản, vong thân sẽ sống sót và cất cao tiếng gáy, đón chào một bình minh rạng rỡ trên quê hương Việt Nam. Tự Do Dân Chủ tất sẽ bùng nổ lớn mạnh trong năm 2017, bắt nhịp cầu cho một cuộc cách mạng dân tộc hồi sinh, mà 90 triệu người dân đã chờ đợi để nhập cuộc trong gần một thế kỷ qua. Xuân Đinh Dậu! Dậy mà đi! Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi!...
*
Ở một thời khắc nào đó trong ngày ta bỗng nhớ tới Xuân, nhớ tới Tết. Nhớ tới vì một ai đó nhắc nhở Xuân sắp về; nhớ tới vì nó đã nằm sẵn trong vô thức của chúng ta, hễ ai nhắc nhở là Xuân, Tết hiện ra ngay; và cuối cùng cũng có thể làm cho chúng ta nhớ tới vì thời tiết, đất trời đổi thay, giao mùa đông lạnh rõ rệt.
Hơn 41 năm rồi, cho dù theo bản năng sinh tồn, cơ thể con người buộc phải làm quen với khí hậu khắt khe ở bên này phần đất của địa cầu đi chăng nữa, thì ta vẫn cảm thấy Xuân sắp về, Tết sắp đến ở bên kia phần đất quê hương với những nhớ thương theo lẽ tự nhiên của con người Việt Nam.
Hơn 41 năm trước chắc chắn không ai trong mỗi chúng ta nghĩ rằng, một ngày nào đó phải lìa bỏ quê hương, lìa bỏ những người thân thương, bà con, bạn bè với nhiều kỷ niệm khó quên… để ra đi và không hẹn ngày về. Chắc chắn cũng không ai nghĩ đến một ngày nào đó... họ sẽ tán gia bại sản, lênh đênh trên biển trời mênh mông vô tận, sống chết trong đường tơ kẽ tóc, chỉ vì muốn được sống tự do, được quyền làm người như những dân tộc văn minh khác trên thế giới, đành phải đánh đổi tánh mạng cho cá mập, hoặc nát thân vì những tên hải tặc mặt người dạ thú.
Hơn 41 năm trước chắc không ai nghĩ rằng tập thể người Việt tỵ nạn sẽ san bằng mọi khó khăn và sẽ thành công rực rỡ trên đất người... Thế nhưng 41 năm sau, sự thành công trên đa diện của người Việt, nhờ những đức tính hiếu học, cần cù và thông minh đã làm cho người dân bản xứ phải nể trọng.
Hơn 41 năm dài cứ thế mà trôi qua một cách lặng lẽ, không hề dừng lại ở một điểm hẹn nào để níu kéo tuổi xuân, chống lại sự lão hóa của vạn vật, trong đó con người cũng “chạy trời không khỏi nắng”, nghĩa là đến và đi theo định luật của trời đất -- sanh lão bệnh tử. Thế nhưng, nếu còn hiện hữu thì có mùa xuân nào mà chúng ta không mơ ước được đoàn tụ với gia đình, với bà con thân thuộc, với xóm làng ở quê nhà, nơi đó có những gắn bó thiêng liêng mà lòng ta luôn luôn mơ ước một lần quay về.
Nhiều người đã về để thỏa mãn những nhớ thương vì năm tháng chồng chất trong tận cùng đáy lòng họ. Nhưng khi từ giã quê hương để ra đi thì lại vương vấn, suy tư nhiều hơn, buồn hơn về thảm trạng đổ nát, đau khổ của dân tộc vì xã hội băng hoại đến tột cùng, giặc Tàu đang tràn lan khắp nước, hiện tượng dân tộc bị Hán hóa ngày càng rõ ràng không thể chối cãi.
Thế mà những người cộng sản vô tri vô giác, cai trị đất nước, chỉ vì lợi lộc cá nhân, đã quên bổn phận con dân nước Việt là phải gìn giữ non sông bờ cõi. Và cần nhất là người dân cần được chăm sóc sức khỏe để tránh họa diệt chủng mà đám Hán gian đang giăng mắc hóa chất, đầu độc lan tràn cùng khắp trong đời sống hàng ngày của dân chúng từ Bắc chí Nam. Ôi! Bị diệt hết rồi, còn ai để vùng dậy chống xâm lăng như tổ tiên chúng đã đổ máu xương cho đất mẹ sinh tồn đến ngày hôm nay?
Ngày nay, những chiếc mặt của tập đoàn tay sai Hán cộng đã rơi xuống và lộ rõ nguyên hình họ là những con người máy, được cấy sinh tử phù, chinh là những tên thái thú nói rành tiếng Việt. Như thế làm gì họ còn tim óc để yêu thương giống nòi Việt tộc! Công an và quân đội là hai lực lượng có thể đứng dậy xóa bỏ chế độ cộng sản bệnh hoạn, mục rữa, thì họ đã bị vòng “kim cô” đè nặng lên đầu, không thể vùng vẫy được.
Xã hội Việt Nam ngày nay đã hết thuốc chữa, chỉ còn ngồi chờ tử thần lấy mạng… Nhân nghĩa trí dũng của con người đã biến mất từ bao giờ mà chẳng biết. Ai cũng thấy căn nhà Việt Nam hiện nay đang mục nát, xiêu vẹo…chỉ cần vài bàn tay lực lưỡng là có thể xô sập, nhưng chẳng ai có đủ nghị lực, bản lãnh để đứng dậy vung tay hành động!
Hãy nghe một cựu đảng viên (CSVN) Lê Minh Đức nhận định về con người cộng sản là ai. Xin trích một đoạn trong bài viết ngắn: Đảng viên đảng csvn - Ta Là Ai? để chúng ta suy ngẫm:
“Ta là ai? Ta là đảng cộng sản VN. Ta là thứ cặn bã của dân tộc này. Ta là thứ mọi rợ đạo đức giả. Ta là loài khỉ đột đã xua đuổi được mọi nền văn minh để tiếp tục tự sướng với nhau trong bóng tối của thời trung cổ. Và còn nữa? Hãy chờ xem ta sẽ nghiến nát kẻ thù (nhân dân) như đàn anh “Trung Quốc” của chúng ta dùng xe tăng xay thịt nhân dân chúng nó thành thức ăn cho súc vật trên quảng trường Thiên An Môn.
“Ta là quái thai thời đại. Ta không xứng đáng đứng ngang hàng với loài người văn minh trên trái đất này. Thảm họa diệt chủng đã hiện ra trước mắt, không ai có thể cứu được dân tộc Việt Nam khỏi thảm họa này, ngoài 90 triệu người Việt. Mỗi người cần nhìn thấy cái chết đang đến với chính mình và con cháu mình, hãy chuyển tải tin này tới tất cả mọi người, tới mọi tờ báo, mọi phương tiện truyền thông để mọi người cùng biết, cùng nhau đứng lên chống thảm họa diệt chủng đã đến trước mắt, để cả thế giới cùng biết và lên tiếng bảo vệ chúng ta.
“Đúng! Anh có thể lừa dối vài người trong mọi lúc. Anh có thể lừa dối mọi người trong vài lúc. Nhưng Anh không thể lừa mọi người trong mọi lúc. (Abraham Lincoln) (hết trích)
Biết cộng sản tàn bạo, xảo trá, láo lường, đểu cáng, thất nhân tâm, đủ thứ xấu xa như vậy… nhưng vẫn còn nhiều kẻ tiếp tay giúp bọn này trong âm mưu phá tận gốc giống dòng lạc Việt, còn lưu lạc nơi xứ người sau biến nạn 1975, cho gọn. Thế đó, họ hồ hỡi tung ra từng đợt tấn công vào tập thể người Việt chống cộng qua chiêu bài “giao lưu văn hóa”, sử dụng văn nghệ, mạo danh vai trò truyền thông, văn hóa, sử dụng toàn chữ nghĩa của thời “xã nghĩa”, ngụy trang dưới mục tiêu thương mại, nhưng khi đủ lông đủ cánh thì họ “xung phong ra trận” và sẵn sàng tròng “dây xích” bằng nhiều cách vào thành phần đấu tranh chống chế độ Việt cộng tay sai của Tàu Cộng. Có thể những người xông xáo ngoài cộng đồng đã biết thâm chiêu của CSVN, nhưng vì tư lợi, vì tự ái vặt, hoặc vì mục tiêu chính trị bất chánh nên sẵn sàng “giao lưu”, quay mặt với chính họ trong tư thế của một con dân Việt Tộc bình thường.
Đúng là “Thời thế, thế thời nên họ phải thế”. Chắc chắn chúng ta đã nhận diện được rồi. Những chiếc mặt nạ ngụy trang ấy đã rơi xuống. Nhân chứng cho những trò đời phản bội vẫn còn đó. Những cuộn băng, những trang giấy trắng mà mực đen vẫn còn đậm nét sờ sờ ra đó… chắc chắn sẽ khó phai mờ khi đất nước hồi sinh trong ánh sáng tự do. Có cần để bàn cãi nữa không? Không! Đã quá đủ để chúng ta thấu hiểu tâm đen của họ. Vậy chúng ta cần phải cẩn thận, tích cực hơn nữa, cảnh giác hơn nữa để tránh những hiểu lầm đáng tiếc xảy ra do họ gài bẫy để tạo chia rẽ. Thời nào cũng có kẻ chánh người tà; những tên tà tay sai của CSVN đâm vào lưng chiến hữu, bạn bè... sẽ phải trả giá theo luật nhân quả.
Thế nhưng trời bất dung gian, chiến dịch tuyên vận bằng tuyên vận trá hình trong nhiều năm qua đã bị tập thể người Việt hải ngoại bẻ gãy. Bằng chứng là cán bộ tuyên vận của họ đi tới đâu cũng bị người Việt chống đối. Họ có thể đạt được tí mục tiêu là gây chi rẽ trong khối người Việt hải ngoại, tạo thêm nhọc nhằn cho anh chị em tiên phương trước công cuộc đấu tranh chống Cộng; nhưng mặt khác, họ đã hoàn toàn thất bại về mặt tuyên truyền “giao lưu văn hóa” bịp bợm, xảo trá.
Quê hương vẫn còn đó! Nhiều người Việt di xứ vẫn chưa về thăm quê mẹ sau hơn 41 năm xa cách vì thái độ chính trị, ý thức chính trị, hoặc vì tự lòng mình chưa cho phép trở về v.v... Nhưng chắc chắn những nhớ thương quặn thắt, xen lẫn vạn nỗi lo lắng về một quê hương chìm trong khổ đau, nghiệt ngã, vẫn ray rức mãi trong tận cùng đáy lòng của họ.
Có mùa xuân nào mà chúng ta không ngóng trông một cơn bão chánh trị đột biến để có thể đổi thay tình trạng đất nước từ ngục tối bước ra ánh sáng bình minh? Có mùa xuân nào mà chúng ta không ước mơ một quê hương tự do, giàu mạnh, văn minh để chúng ta ngẩng mặt hãnh diện với những người bạn khác giống trên địa cầu này? Ôi! Càng nói càng đau lòng!
LỜI KẾT
Xuân Đinh Dậu là cơ hội cuối cùng để những người Cộng Sản phải tỉnh thức, hồi tâm, lìa xa bùa mê thuốc lú của chủ nghĩa vô thần cộng sản, dứt khoát vứt bỏ vòng “kim-cô” của Tàu cộng, quay về với bản chất hiếu hòa, đạo nghĩa, lương thiện, nhân bản của giống nòi Việt tộc. Quay về để cơn đau của đất mẹ được xoa dịu, những hận thù được xóa tan, cùng góp tay nhau xây dựng lại quê hương rách nát, dựng lại con người đã bị tha hóa, vong thân trong gần một thế kỷ qua vì thực dân, phong kiến và đại họa cộng sản.
Năm Bính Thân đã đi qua với nhiều thiên tai, nhân tai, giáng họa lên nhân loại, lên đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhiều bất hạnh của chúng ta. Đinh Dậu, năm con gà, “Thân Dậu niên lai kiến thái bình”. Những con gà bệnh hoạn sẽ phải chết tiệt vì bệnh toi. Những con còn lại, với tinh thần và ý chí dũng mãnh, bất khuất, đạo hạnh, một lòng với tổ tiên, nòi giống, vong bản, vong thân sẽ sống sót và cất cao tiếng gáy, đón chào một bình minh rạng rỡ trên quê hương Việt Nam. Tự Do Dân Chủ tất sẽ bùng nổ lớn mạnh trong năm 2017, bắt nhịp cầu cho một cuộc cách mạng dân tộc hồi sinh, mà 90 triệu người dân đã chờ đợi để nhập cuộc trong gần một thế kỷ qua. Xuân Đinh Dậu! Dậy mà đi! Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi!