Nguyên Thạch (Danlambao) - Xã hội là sự tập hợp của nhiều cá nhân, càng nhiều cá nhân tham gia vào công cuộc đấu tranh thì con đường đi đến thành công càng sớm đạt. Mỗi cá nhân chúng ta hãy tự nguyện thêm nữa, ai đã tham gia thì cứ giữ vững niềm tin ấy mà phát triển thêm, ai chưa tham gia, chưa góp phần của mình vì lý do hoàn cảnh và điều kiện riêng thì nên sắp xếp công việc được ổn thỏa và dành chút thời gian cho công việc chung vì đó cũng là một trong những cách tích đức bởi dẫu sao thì cuộc sống ở thế gian này vẫn là cõi tạm mà khi ra đi vĩnh viễn chúng ta sẽ không mang theo được bất cứ vật gì trong quá trình sống chúng ta đã dồn hết tâm lực để tạo nên số tài sản ấy. Các bạn hãy gởi một số của cải, những gì mà các bạn đang có vào kho chứa ở trên trời vì đó là nơi mà các bạn chắc chắn sẽ phải đến.
*
Thời gian dần trôi không đợi chờ ai cả, quả lắc của cái đồng hồ vẫn đong đưa đều đặn và thản nhiên mặc cho diễn tiến của thế nhân như thế nào. 7 năm hiện diện của Dân Làm Báo với nhiều hy sinh thầm lặng, 7 năm có mặt một cách kiên trì của bạn đọc, còm sĩ, tuy những tác giả các bài viết trên trang nhà có kẻ ở người đi nhưng tất cả vẫn còn đó một tấm lòng khắc khoải cho đất nước, cho quê hương dẫu rằng họ ở bất cứ nơi đâu.
Nhìn dòng trôi, tôi luôn ưu tư, bâng khuâng, trăn trở... những nỗi niềm này nếu không được bày tỏ dưới bất cứ hình thức nào thì chắc tôi không đủ sức để còn hiện diện trên cõi đời lắm đau buồn này. Người ta có thể nhởn nhơ trong cuộc sống, có thể thờ ơ với cuộc đời, ngoảnh mặt quay lưng trước vô vàn thống khổ. Người ta có thể dồn hết tâm trí, sức lực vào công việc để kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến bao nhiêu cũng chưa chắc đã đủ. Người ta có thể rất hỉ hả vào mỗi cuối tuần rảnh rang chở vợ con đi ăn uống, đi chợ mua thật nhiều thịt bò, tôm, cá đắt tiền đem về chất đầy tủ lạnh và mỗi khi mở tủ lạnh ra nhìn mớ thịt cá thì họ cảm thấy ngay mùi thơm ngon và tất nhiên là họ rất hài lòng sung sướng. Người ta có thể bỏ mặt đồng loại mà chỉ lo cho riêng bản thân cùng gia đình mình mà quên hẳn đi những gì chung quanh. Tất cả chúng ta đều hiện hữu chốc lát trong cõi vô thường, mọi người ai cũng đều có nếp suy nghĩ riêng và hoàn toàn có quyền sống với những gì mà họ suy nghĩ.
Với tôi, có lẽ định mệnh đã sắp sẵn mà không thể nào chối bỏ được nhưng tôi không thể nào sống như đã nêu trên được, nghĩa là trong tôi, hình ảnh đất nước, quê hương đang trong tang thương với bao mảnh đời cơ cực, bị dồn đến sự thiếu thốn vật chất, bị ép đến ngõ cùng của sự suy nghĩ, hai thứ thiếu thốn ấy đã khiến con người ta vô cùng đau khổ nếu họ không vững tâm và cố gắng khắc phục.
Vấn nạn của xã hội? Nghèo khổ về vật chất, tiền bạc thì dĩ nhiên là không cá nhân hay ngay cả hội đoàn nào có thể giúp hết được nhưng mất Tự Do, vắng Dân Chủ thì thiết nghĩ rằng nhiều người có thể làm được. Chính suy nghĩ như vậy nên tôi luôn cố gắng đồng hành với những vị có cùng tư duy như tôi mà nặn óc tìm tòi mọi cách khả dĩ có thể cứu giúp xã hội giành lại nền Dân Chủ và sự Tự Do ấy bằng những phương thức đấu tranh. Hẳn nhiên ai cũng biết rằng Tự Do Dân Chủ không từ trên trên trời rơi xuống, lại càng không từ một nhóm độc tài, ích kỷ ban phát cho không, mà người dân phải cố gắng vươn lên giành lấy. Nếu kiên trì và sáng suốt thì con người có thể toại nguyện những ước mơ miễn là không viển vông hoặc vượt quá thực tế.
7 năm chúng ta đã góp mặt bên nhau, điều đó đã nói lên sự cần thiết và quan trọng của những gì mà chúng ta đã theo đuổi mà thôn nhà Dân Làm Báo, nơi chúng ta tạm mượn làm căn nhà thân ái để chia ngọt xẻ bùi chứ không phải để “cục muối chia đôi, cục đường ngốm hết”. Giả như nếu vì lý do nào đó khiến Dân Làm Báo không thể còn tiếp tục những gì cao đẹp mà DLB đã làm thì hẳn nhiên chúng ta sẽ gặp ít nhiều khó khăn.
Qua 7 năm dài đằng đẳng, vẫn biết rằng ngày càng có nhiều người tâm huyết nhưng với vô vàn khó khăn trong việc giúp sức nhằm giải cứu quê hương, đánh đổ ĐCSVN (Đảng Cướp Sạch Vẹm Nô) thì xét rằng chúng ta vẫn chưa có đủ lực lượng. Với tôn chỉ “Mỗi người là một chiến sĩ thông tin”, một mặt trận mà vào giai đoạn này được xem là rất cần thiết. Chúng ta hãy bằng mọi cách, bằng mọi nỗ lực để mang đến cho nhiều đồng bào quốc nội nhằm giúp họ thêm phần hiểu biết về ĐCS và hiện tình đất nước đang trong vòng cực kỳ nguy khốn, tăng thêm trình độ DÂN TRÍ, mà chỉ có trình độ dân trí cao mới là vũ khí có thể đánh gục được ĐCS hiện nay.
Một hình ảnh vô cùng đơn giản là nếu 1/3 dân chúng cùng đồng loạt xuống đường phản đối, không chấp nhận chế độ cộng sản hiện hành và mạnh dạn đòi hỏi chế độ phải được thay thế bằng một chính thể khác với đầy đủ Tự Do Dân Chủ, Nhân Quyền cùng Tam Quyền Phân Lập cùng sự hiện diện của Đệ tứ quyền Tự Do Ngôn Luận. Một chuyện đơn giản như vậy mà toàn dân chúng ta chưa thể thực hiện được bởi vì nhận thức cùng trình độ Dân Trí của đồng bào chưa đủ mạnh. Bởi sự việc vô cùng quan trọng ấy, tôi hy vọng rằng cộng đồng người Việt trong cũng như ngoài nước hãy tham gia ngày càng đông đảo để thu ngắn dần con đường giải cứu Quê Hương trước hiểm họa nô lệ Tàu cộng.
Xã hội là sự tập hợp của nhiều cá nhân, càng nhiều cá nhân tham gia vào công cuộc đấu tranh thì con đường đi đến thành công càng sớm đạt. Mỗi cá nhân chúng ta hãy tự nguyện thêm nữa, ai đã tham gia thì cứ giữ vững niềm tin ấy mà phát triển thêm, ai chưa tham gia, chưa góp phần của mình vì lý do hoàn cảnh và điều kiện riêng thì nên sắp xếp công việc được ổn thỏa và dành chút thời gian cho công việc chung vì đó cũng là một trong những cách tích đức bởi dẫu sao thì cuộc sống ở thế gian này vẫn là cõi tạm mà khi ra đi vĩnh viễn chúng ta sẽ không mang theo được bất cứ vật gì trong quá trình sống chúng ta đã dồn hết tâm lực để tạo nên số tài sản ấy. Các bạn hãy gởi một số của cải, những gì mà các bạn đang có vào kho chứa ở trên trời vì đó là nơi mà các bạn chắc chắn sẽ phải đến.
Ngạn ngữ giáo lý nhắc ta: “Của cải nơi đâu, tâm trí nơi đó”. Gởi tài sản vào việc tích đức thì bạn sẽ không bao giờ mất, tài sản ấy sẽ vẫn còn là của bạn, một nguồn vốn ở nơi mà bạn sẽ đến.
Mong luôn gặp các bạn ở nơi tạm bợ này trong một xã hội không cộng sản, và ở cõi đời đời. Nơi ấy chắc chắn sẽ không có chỗ cho loài hung bạo, bạn và tôi sẽ không còn muộn phiền bởi phải đối mặt với lũ vô thần.
24.09.2017