Kông Kông (Danlambao) - Báo chí nhà nước đang ồ ạt đưa tin phiên tòa xử Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và đồng bọn nhưng, nói rất thật, người viết không hề đọc. Trái lại, những phiên tòa xập xụi, xử chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ cho có lệ mà bản án thì cả hàng chục năm tù dành cho người tranh đấu vì tương lai đất nước, thì đọc khá kỹ. Đọc để thấm. Để hiểu tình huống xã hội.
Thực tế phiên tòa tham nhũng đang rình rang chỉ là mặt thật của chế độ cộng sản tự phơi bày. Là chuyện riêng của đảng xử đảng viên mà đảng trưởng đã nói là “đánh chuột không làm vỡ bình”! Họ nhắc đến “đất nước và dân tộc” chỉ để làm bình phong xét xử nhau, bảo vệ đảng của họ. Đây là một vở bi hài kịch đầy màu sắc, có thể nói là rất “hoành tráng” mà những nhân vật chóp bu đang đóng vai, còn đạo diễn là bóng đen ngồi thù lù phía sau cánh gà sân khấu. Cái bóng đen mà cỡ đảng trưởng muốn tồn tại phải đích thân qua hầu hay bấm bụng ngợi khen “Trà Trung Quốc ngon hơn trà Việt Nam”!
Vì nguyên tắc thì chỉ có một: Đảng viên nầy bị xộ khám thì đảng viên khác thế chỗ. Tài sản quốc gia bị mất trắng, nợ nần như chúa chỗm thì đã có gần trăm triệu dân còng lưng ra trả!
Do đó mạng xã hội vỗ tay. Tiếng vỗ của sự hả hê và bi phẫn!
Nhưng với 4, 5 triệu đảng viên thì chắc họ theo dõi kỹ thời sự để biết cách phòng thân. Đảng trưởng đã căn dặn “nhúng chàm” thì phải sửa sai. Nhưng tục ngữ, cũng như thực tế khi “tay đã nhúng chàm” thì vết ố đó là vĩnh viễn! Đàng nầy những “vết chàm” đó lại là máu, là nước mắt của hàng triệu người dân bị áp bức, bị bóc lột tàn tệ thì liệu có rửa sạch hoặc sửa sai được không trong khi chính hệ thống cai trị đẻ ra?
Trái ngược với phiên tòa trên là những phiên tòa xử người bất đồng chính kiến. Khi bên trong giàn dựng chuyện xét xử thì bên ngoài có đủ loại rào cản, dày đặc an ninh và đầu gấu, dùng đủ thứ phương tiện để đàn áp và bắt giam những người tự vượt qua được nỗi sợ, đến đó để bày tỏ sự đồng cảm hoặc vinh danh người đang bị xử và hoàn toàn bất bạo động. Đã thế, những ngày trước phiên xử còn bị an ninh theo dõi từng bước, trực tiếp hăm dọa hoặc đóng chốt ngay trước nhà không cho ra ngoài.
Là một nhà nước độc tài toàn trị mà hành sử như vậy chỉ vì họ sợ hãi. Sợ hãi bất cứ nguyên nhân nào có thể đưa đến bùng nổ cách mạng.
Nguyên nhân khác là đảng viên đã và đang “tự diễn biến” vì họ biết được sự thật nhờ tìm hiểu trên mạng xã hội, như Trưởng ban Tuyên giáo báo động và Thủ tướng “cờ lờ mờ vờ” vừa công bố việc thành lập lực lượng 47 với 10.000 dư luận viên để tìm cách chống đỡ “tin xấu”!
Cụ thể chuyện mới xảy ra, dù sư kiện rất nhỏ nhưng được dư luận chú ý, đó là đảng viên Phó quận Đoàn Ngọc Hải, người nổi tiếng trong vụ dẹp lòng lề đường tại Quận 1, Tp HCM, nộp đơn từ chức.
Xin chỉ nêu ra 2 vấn đề trong lá đơn dài có nội dung trăn trở đó:
“Việc xử lý hành vi lấn chiếm lòng lề đường đã động chạm đến lợi ích rất to lớn hàng ngàn tỉ của các chủ bãi đỗ xe ô tô, gắn máy, nhà hàng, khách sạn, quán cà phê, các hộ kinh doanh mặt tiền... và một bộ phận không nhỏ cán bộ cộng sinh trong đó.” (Trích)
“một bộ phận không nhỏ cán bộ cộng sinh...” tức là tập đoàn lợi ích được nhiều cán bộ cao cấp bảo kê nên ông Phó quận đành bó tay!
“Khi trở lại làm người công dân bình thường, tôi sẽ có thời gian nhiều hơn để suy nghĩ về các giải pháp “căn cơ”, “nhân văn”, không làm ảnh hưởng đến mưu sinh của người nghèo” trong công việc nầy.”(Trích)
Điều nầy xác nhận cán bộ thì không còn thời gian nghĩ đến dân. Vật chất đã đè bẹp lương tri. Ông Đoàn Ngọc Hải vừa hiểu được điều nầy. Ban đầu chắc ông từng nghĩ càng biểu lộ quyết tâm, như đã thể hiện qua thái độ hùng hổ, nhất là ngôn ngữ cùng với nét mặt bặm trợn khi đi dẹp vỉa hè, là lập công để được khen thưởng. Nhưng đụng phải một thứ quyền lực vô hình quá lớn nên “lực bất tòng tâm” như ông than thở.
Bây giờ ông mới học được bài học: Ông chỉ là quân cờ thí của nhóm lợi ích nầy tìm cách hất cẳng nhóm khác nhưng bất thành! Vì thế ông và gia đình bị uy hiếp nên phải từ chức “để làm người tử tế”.
Rời quan trường thì mới có giờ nghĩ đến “căn cơ”, “nhân văn”, mưu sinh của người nghèo (!)
Những tai to mặt lớn tầm cỡ của chế độ, sau khi hạ cánh an toàn cũng đã nói đôi điều tương tự như thế.
Riêng với ông Phó quận thì chính cái iPhone và đồng hồ đeo tay, loại cực kỳ cao cấp, được ông dùng trong ngày đầu ra quân tự nó đã tố cáo sự giàu sang, nếu không phải là tiền tham nhũng thì với đồng lương cán bộ phải bao nhiêu năm ông mới sắm được?
Chỉ là đảng viên Phó quận mà đã vậy thì hàng hàng lớp lớp quan chức cao cấp nằm trong cả một hệ thống tham nhũng khép kín, được chế độ dung dưỡng, thì “lò nào” đốt cho hết?
Hiện tại tiền vay ưu đãi đã hết, đầu tư bị phá sản, tài nguyên đất nước phá tan hoang với hậu quả tất yếu của việc khai thác bừa bãi làm ô nhiễm trầm trọng môi trường sống cả nước, điển hình là vụ Formosa, thì tự nó giúp cho người dân sáng mắt sáng lòng!
Nối tiếp tiếng súng Đoàn Văn Vươn, Đặng Ngọc Viết, vừa có thêm tiếng súng Đặng Văn Hiến. Khi sống cũng bằng chết thì bản án tử hình phi lý vừa tuyên đối với nông dân còn có ý nghĩa gì? Phải chăng đây chính là bản án dành cho chế độ một ngày không xa?
Còn tranh đấu ôn hòa hơn thì hiệu ứng dây chuyền, từ trả tiền lẻ tiến đến không thèm trả, làm tắt nghẻn giao thông đang tiếp tục lan rộng tại các trạm hút máu dân BOT...
Mạng xã hội vỗ tay xem đảng ngồi trên lửa. Xem những tay chủ trương chơi cờ gian bạc lận bất lực trước việc giữ kín quân bài tẩy (bí mật nhà nước) vì áp lực xã hội phải lật ngửa!
Khi một con bạc bị buộc phải tự lật bài ngửa thì phần thắng tất yếu sẽ về ai?
Những cơn địa chấn tsunami luôn khởi đầu từ đáy biển, ít khi thấy trước. Sức nén trong lòng dân cũng vậy!
11.01.2018