Ng. Dân (Danlambao) - Đất nước VN ta, trải qua bao ngàn năm lịch sử thăng trầm. Đã có lúc người dân phải bi lệ thuộc, bị đô hộ từ các nước khác. Nhất là từ Trung Hoa phương Bắc. Tuy nhiên, cũng chỉ là giai đoạn ngắn, dài… Nhưng rồi, cũng từng thời kỳ, qua các triều đại quật khởi như Trưng, Triệu, rồi Đinh, Lê, Lý, Trần, Lê, Nguyễn... dân ta đã vùng dậy chống đô hộ, chống xâm lăng, để giành lấy độc lập, tự do, giữ yên bờ cõi.
Những kẻ xâm lược dù hùng mạnh, hung bạo thế mấy như Nguyên Mông hoặc là văn minh, tối tân, phát triển như Pháp, hay là mưu mô tàn độc như Minh, Thanh, Dân tộc ta vẫn chờ cơ hội vùng lên đánh đuổi kẻ thù. Thậm chí có những lúc “cõng rắn cắn gà nhà”, cầu cạnh ngoại bang vào giúp sức để tranh đoạt ngôi vị uy quyền, như Trần Ích Tắc, Mạc đăng Dung và Lê chiêu Thống phản bội non sông, rước giặc vào nhà, cũng bị dân ta đánh cho tan tác. Dân tộc VN vẫn luôn gìn giữ lấy và phát tiển giang sơn, giữ vững cõi bờ, chưa bao giờ nhường, để một tấc đất lọt vào tay giặc.
Trở lại thời kỳ cận đại: Thực dân Pháp xâm chiếm đất nước VN ta - thế kỷ 19 (1858...). Trước thế giặc hùng mạnh, vì (họ) văn minh tiên tiến, ta yếu, ta thua, và ta bị giặc đô hộ. Từng thời kỳ, và bao bộ phận dân tộc vùng lên, liên kết từ trong lẫn ngoài, ông cha ta tìm phương chống giặc, không khuất phục, không qui hàng. Bao tấm gương anh dũng hy sinh như Phan thanh Giản, Phan Đình Phùng... và rất nhiều anh hùng liều thân bất khuất.
Đất nước dân tộc rất cần có những phong trào nổi dậy chống xâm lăng, không phân biệt bất cứ ai, miễn là đấu tránh đánh đuổi giặc, giành độc lập, tự do cho dân tộc.
Và lúc này, trước tình thế đó. Cộng sản ra đời - mệnh danh là quốc tế cộng sản (QTCS) - vào du nhập đất nước ta.
Mang danh nghĩa “đấu tranh giành độc lập”, với tên gọi là “Việt Minh” kêu gọi bao người đứng lên đấu tranh giải phóng dân tộc để được độc lập tự do, mà mục tiêu là đánh thực dân Pháp - với sự lèo lái, chỉ đạo từ CSQT - mà sự trợ giúp tích cực từ khối Liên Xô, hình thành cùng một số nước Đông Âu, thế giới và Cộng sản Trung Hoa (gọi là Trung Cộng).
Một đường lối, chính sách, với mưu lược rất là ma mảnh, tinh vi, tàn độc… trá hình và ẩn núp dưới chiêu bài “giúp các dân tộc bị trị” đánh đuổi thực dân, đế quốc, giành độc lập tự do, đem lại ấm no hạnh phúc. Đảng CS Đông Dương (sau là CSVN) giành quyền lãnh đạo trên đất nước VN qua công cuộc đấu tranh.
Cơn khát gặp nước. Giữa khi nắng hạn gặp mưa. Trong lúc mọi người đang háo hức tìm đường cứu nước, mà một “đảng” qui tụ toàn dân chung cùng chống giặc cứu nước - mà còn mỹ miều gọi là “giải phóng cho dân tộc”, thì ai lại không theo? Dù rằng, một số có nhận thức, thức thời… hoài nghi. Nhưng, đại đa số, khắp mọi nơi, đang lúc khát khao cho tự do, độc lập nước nhà, đều dốc lòng theo tiếng gọi Việt Minh Cộng sản. Lại nữa, một đường lối “rất tài tình” - vừa chiêu dụ, vừa trấn áp… lừa mị tinh xảo, tinh vi, và sâu độc… Từng bước, người CS đã thành công.
Chín (9) năm đấu tranh chống Pháp. Và rồi, tiếp nối 21 năm với chiêu bài: chống Mỹ cứu nước, giải phóng miền Nam, đất nước hoàn toàn thống nhất. Cái giá phải trả cho cả dân tộc suốt 30 năm vô cùng lớn lao to tát. Và cũng đã trải qua biết bao thảm cảnh kinh hoàng: máu đổ, xương phơi, và những hy sinh vô cùng tận - để giành lấy (trên danh nghĩa) là: độc lập, tự do, kể từ dấu mốc lịch sử 30/4/1975 - Đảng ta (CSVN) hoàn toàn thắng lợi.
Hy sinh không ngại, chết chóc không màng. Và dù cho có bao lâu cũng chẳng sờn lòng, không lùi bước. “Dù có phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn, dù có phải hy sinh đến người VN cuối cùng, cũng quyết giành cho được thắng lợi” – HCM đã từng nói như vậy. Không biết quyết tâm cho thắng lợi, dù có phải hy sinh đến người VN cuối cùng (hy sinh hết cả dân tộc VN), thì thắng lợi để làm gì? Và sau này thì vở lẽ là: “Ta đánh đây là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung quốc”. Có nghĩa là: đánh cho CSQT.
Và 43 năm, sau thắng lợi (như đã mong muốn), đảng CSVN đã làm gì cho dân tộc VN?
Đây là câu hỏi, thiển nghĩ, cần được tìm hiểu, phân tích và xác định. Tạo ra một cuộc chiến, và giành quyền để lãnh đạo một dân tộc, đảng CSVN đã và đang đem lại những gì cho đất nước, dân tộc VN?
- Nói là đấu tranh giành độc lập, đem lại tự do, ấm no, hạnh phúc cho toàn dân. Thực thi CNXH để đi đến CNCS, một xã hội không còn giai cấp, không có bốc lột, mọi người được hưởng (phúc lợi) cho cuộc sống đồng đều. Từ mấy mươi năm, đảng đã tuyên truyền và hứa hện với toàn dân là như vậy. Và họ (đảng) đã làm:
- Những năm đầu là san bằng giai cấp: đánh tư sản, lấy của người giàu, nhưng không ban phát cho người nghèo – đi đến cả nước Bắc Nam đều đói rã. Mọi của cải được cho là “tư sản bốc lột”, đảng tận thu và lấy cho bằng hết - lấy để chia nhau (các cấp lãnh đạo), tự hào thành quả thắng lợi. “Nhà của ngụy ta tịch thu, của cải ngụy ta lấy, vợ ngụy ta xài, con ngụy ta sai, bọn ngụy ta đày, đưa đi tù cho chết rục. Gia đình đi sinh sống nơi rừng thiêng nước độc cho đau bệnh, chết dần mòn …”. Đức độ, khoan dung của những con người… chiến thắng?
- Những năm sau, không xây dựng và cũng chẳng phát triển. Người dân cả nước (ngoại trừ đảng viên) tiếp tục đói nghèo – đói thêm, nghèo thêm - Tài sản, mọi thứ, đảng và nhà nước tiếp tục tận thu, mà được gọi là: Cướp sạch…
- Rồi một chính sách được đề ra: “Đổi Mới” - Đổi mới để được cho làm ăn trở về thời điểm ban đầu - những năm vừa mới giải phóng: “Kinh tế thị trường định hướng XHCN” - một đường lối kinh tế lai căng, pha trộn giữa tiến và lùi. Để rồi đưa tới những năm sau: một nền kinh tế ọp ẹp, dậm chân tại chổ - có phần đình đốn lụi tàn vì nhũng lạm, vơ vét mọi thứ tài nguyên rất phổ biến, rất tự do từ các cấp có thế có quyền.
- Thời điểm của đầu thập niên 1990 - Từ sau 15 năm, một đất nước (về mọi mặt) đang đi vào ngõ cụt. Khối CS (Liên Xô và các nước Đông Âu) tan rã. Không còn chổ dựa. Nước đàn anh TQ - từ bao năm nhờ vả - đã trở thành thù, và liên tiếp dạy cho những bài học đích đáng.
- Chơi vơi giữa ngã ba đường. Muốn được sống còn, muốn tồn tại, không còn cách nào hơn là: “Đảng ta” qùi lụy, van xin, thần phục người đàn anh (TC) để sẵn sàng chấp nhận mọi điều kiện (thôn tính đất nước) được gọi là “mật ước Thành Đô” (4/9/1990). Đã là “mật ước” thì người dân VN không bao giờ biết được. Có biết chăng là những năm sau: sơ hở, rò rĩ, và trên mang internet vikipedia hé lộ.
Để rồi, từ ấy đến nay, người ta đã thấy:
- Lãnh thổ nhượng cho Tàu cộng (dọc các tỉnh biên giới phía Bắc) qua hiệp ước 1999. Và nhượng lãnh hải (vịnh Bắc Việt), qua hiệp ước 2000, TBT Lê Khả Phiêu đã ký.
- Hầu hết các nơi trên toàn cõi VN: cao nguyên, vùng ven biển, phía Nam - rải rác từng khu vực trọng yếu, cho Tàu cộng vào xây dựng khai thác, qua hình thức (trá hình) cho thuê dài hạn 50,70,99 năm. (Cho thuê dài hạn chẳng khác nào là giao nhượng cho giặc?).
- Các vùng lãnh hải, hải đảo… (của VN) – qua “4 tốt”, “16 chữ vàng” – nhượng cho Tàu chiếm đóng.
- Tài nguyên, một đất nước tự hào rừng vàng biển bạc, giờ đang cạn kiệt.
- Dân Tàu vào VN tự do làm ăn sinh sống, tự tung, tự tác, hoành hành.
- Nợ công chồng chất (trên 200 tỷ đô). Nhà nước tìm mọi cách cướp đoạt từ dân.
- Dung túng, du nhập (từ Tàu) bao thứ độc hại: thực phẩm, chất độc thải từ công nghiệp.
- Một dân tộc không còn sức sống, đói rách, lang thang. Phải đi ở mướn, làm thuê (qua hình thức xuất khẩu lao động) để có tiền gởi về cho chế độ (đảng) tận hưởng.
- Thuế là thuế. Không thứ gì là không thuế. Người ta nói: Nếu so với thời thực dân Pháp đô hộ, thuế của VN (CHXHCN) đáng bậc thầy.
- Một nền giáo dục kém cỏi. Văn hóa suy đồi. Xã hội băng hoại, điên loạn. Một đất nước phát triển đi lùi – so với các nước lâng bang như: Thái Lan, Xingapore, Malysia, Hàn quồc… VN đang thụt lùi 50, 70, 100 năm… Một đất nước mà sau 43 năm phát triển, vẫn chưa làm được “con ốc vít”?
Bao điều trên đây chỉ là sơ lược. Một đất nước hiện tại như mọi người đã rõ. Chỉ trừ đám “cuồng đảng”, “cuồng Hồ”, cố tình lẫn lộn trắng đen: cố tung hô, biện luận, bưng bít, bao che… Đôi khi cũng có thể vì “miếng ăn” mà đánh mất lương tri?
Những gì (nói và làm) không bao giờ là thật. Hình ảnh được gọi là phát triển, là ấm no, là sung túc… chỉ là đối với một số ít, chỉ dành cho kẻ thống trị, thế quyền. Một hình thức phô diễn tuyên truyền, mà thực tế, đại đa số người dân đói nghèo cùng cực.
- Hèn với giặc, ác với dân: Từ bấy nay, đảng và nhà nước luôn thể hiện: đối với giặc (Tàu cộng) thì cung kính, cúi lòn. Còn đối với dân - một khi biểu tình, phản kháng (chống Tàu) - thì đảng luôn thẳng tay đàn áp.
Bao năm xa rời dân chúng. Bao năm tàn độc, dã man. Cai trị bằng lừa phĩnh gian dối. Một chính sách đầu độc. Cả một hệ thống tuyên truyền khoác lác, tự hào, tâng bốc, vô sĩ, bất lương… vẫn luôn hiện diện với mọi hình thức. Và nhất là từ khi được gọi là “giành thắng lợi” thì những gì là “hứa hẹn” trước kia hoàn toàn quên mất. Một đảng từ khi nắm toàn quyền thống trị trở thành lật lọng, thủ đoạn. Một tập đoàn bán nước, một đảng Mafia - đúng nghĩa là một đảng cướp. Thì như vậy, đảng CSVN hôm nay có đáng để lãnh đạo toàn dân?
Nếu bảo là đảng CSVN luôn được toàn dân qúi mến, tin yêu, thì… xin thách thức: Đảng có dám cho tổ chức một cuộc “trưng cần ý dân” công bằng, chân chính? Đảng luôn lộng hành, độc tôn, độc quyền, độc đoán, và cũng quá… độc tài. Một đảng chưa bao giờ làm theo, nghe theo tiếng nói từ dân. Do dân, vì dân chỉ là tuyên truyền lừa mị.
Món nợ phải đòi, và phải trả:
Đảng CSVN luôn tự hào là quang vinh, thắng lợi. Phải cần được đặt vấn đề là quang vinh, thắng lợi cho ai? Và ngày kêu gọi toàn dân tham gia đấu tranh, họ đã hứa hẹn những gì?
- Giành lấy độc lập, tự do, và để cho toàn dân có được ấm no hạnh phúc. Hồ chí Minh cũng đã từng nói: “Đánh xong giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng đất nước mạnh giàu, to đẹp gấp mười lần hơn”. Sau 43 năm, từ ngày được gọi là “đánh xong giặc Mỹ”, hiện nay đất nước VN đã ra sao?
- Một đất nước không phát triển. Tài nguyên cạn kiệt. Lãnh thổ mất dần. Và người dân đói khổ, lang bạt tìm sự sống khắp nơi. Một nền kinh tế kiệt quệ (chỉ xin nói một số điểm chính). Thì như vậy, mạnh giàu hay nghèo khổ, yếu hèn gấp bao nhiêu lần hơn?
- Đấu tranh giai cấp, xóa bỏ bốc lột: Sau khi toàn thắng, sau 43 năm đảng CSVN cầm quyền, đã sản sinh ra giai cấp “khủng”: những biệt thự dát vàng, những căn nhà trăm, nghìn tỷ, cuộc sống xa hoa, sang cả hiện nay trên đất nước VN là cuộc sống của ai và dành cho ai? Nếu không phải giới lãnh đạo thế quyền mới có?
- Và từng đám người dân các tỉnh miền Trung – vùng Formosa thãi độc. Vùng thượng du phía Bắc với dân tộc thiểu số: Người lớn và trẻ nhỏ đói khát và co ro trong giá lạnh mùa đông. Họ là ai? Nếu không phải là thân nhân, con cháu của bao triệu con người đã từng xẻ dọc trường sơn đi đánh Mỹ, theo lời kêu gọi của đảng? Bây giờ, ông cha đã hy sinh nằm xuống, và đám cháu con đang thừa hưởng thành quả của “thắng lợi thành công”?
- Hàng trăm, ngàn ngư dân bám biển, đánh cá trên lãnh hải chủ quyên VN. Họ thường xuyên bị “tàu lạ” đâm chìm, cướp bóc, giết hại. Đảng đã làm gì?
“Mọi sự có đảng và nhà nước lo” - một câu nói bất hủ từ mấy mươi năm - từ ngày đảng nắm quyền thống trị. Đại đa số người dân mang số phận đau thương cùng cực, và cứ yên tâm, cam phận, trông chờ? Thời gian đó thì từng đoàn cán bộ, lãnh đạo “đảng ta” đi sang Tàu qùi lụy, cúi lòn, và mang sứ mạng đi về từng bước theo kế hoạch dâng nạp núi sông. Từng phần làm cho lụi tàn, tiêu vong đất nước. Và hậu quả dễ thấy nhứt là hiện nay đầu độc cả nước. Từng bầy đàn công nhân người Tàu vào làm việc tại các “khu công nghiệp” (trá hình?) – ý đồ là điệp viên, là quân đội, là mật vụ… hay là gì gì… người dân, ai có biết? Và “dòng chảy” (khối lượng người Tàu), họ qua (du lịch) để về, hay qua lấy vợ, sinh con và sinh sống? Và để rồi đồng hóa một dân tộc đang quá khổ, quá nghèo. Và cũng quá cần “độc lập, tự do, ấm no, hạnh phúc”?
Cuộc chiến dù lâu, dù mau… dù thắng, dù thua… cũng là gây “món nợ”. Đảng CSVN – trên 30 năm - tạo ra cuộc chiến. Dù: “Ta đánh đây là đánh cho LX, đánh cho TQ”, nhưng nhận vủ khí, tiếp liệu, mọi thứ (vật chất) từ 2 đàn anh, đảng cũng đã giải quyết - trả nợ chiến tranh.
Còn riêng đối với dân tộc VN. Đảng hô hào, đảng kêu gọi, qui tụ toàn dân để đấu tranh giành độc lập, tự do, hạnh phúc ấm no… Đảng chưa trả, và đảng đang cố tình “qụyt nợ” - một món nợ tinh thần, đối với dân tộc VN.
30 năm, với bao triệu người ngã xuống – con số chưa thể thống kê rõ rệt, nhưng ước tính từ 2 – 3 triệu mạng người - Họ là ai? Những con dân yêu nước. Những con người một lòng tin đảng, hy sinh vì đảng. Mà mục đích hy sinh là đất nước mạnh giàu, có được độc lập, tự do, toàn dân ấm no, hạnh phúc. Không có bất công, không còn giai cấp.
Ngày nay, tất cả “hứa hẹn” hoàn toàn không có được, mà ngược lại: cả một dân tộc điêu đứng, lầm than.
Bao sự việc đã và đang xãy ra trên đất nước VN (do đảng CSVN độc quyền lãnh đạo), đến ngày hôm nay đều cho thấy: Đảng đã và đang bán nước, vì sự sống còn, vì phú quí, vinh sang của đảng, mà sẵn sàng bán luôn cả dân tộc – đưa dân tộc vào… nô lệ?
Một đảng đã hoàn toàn yếu hèn, bất lực, lật lọng, lưu manh, dã man, tàn độc. Một đảng gieo bao tai họa. Thì toàn dân sẽ phải tính sao đây?
Bao nhiêu oan hồn uổng tử trong CCRĐ (1953- 1956). Bao nhiêu vong hồn oan khuất Mậu Thân 1968. Bao triệu vong linh phất phưỡng – xác thân rời rạc khắp mọi miền - Hiển hách về đây, đồng hành cùng dân tộc, vùng lên đòi lại “món nợ” núi sông.
Đảng CSVN đã vay, thì phải trả. Phải tan hàng, thoái vị. Tất cả hãy trả về cho dân tộc Việt Nam.
Tháng tư đen 2018
29.04.2018