Trần Quốc Việt (Danlambao) - Vào Đảng là con đường ngắn nhất để có thể thành tư bản. Vào Đảng cũng là con đường ngắn nhất để chuốc lấy thù hận của nhân dân. Con đường đi đến giàu sang nhưng đầy oán hận này được lát bằng quyền lực độc tài. Quan trọng nhất con đường này đưa con người càng ngày càng gần đến con vật. Họ có thể "hạ cánh an toàn" với bao của cải cướp đoạt được từ nhân dân, nhưng họ không thể nào hạ cánh an toàn để hoàn lương trở lại khi tay họ còn nhuốm máu và nước mắt của bao nhiêu người mà chắc chắn họ không bao giờ rửa sạch, và khi nhân tính trong họ không còn nữa sau bao nhiêu năm lập mưu, tính kế, hành động để, nói như lời của một người trong họ, "ăn của dân không từ thứ gì."
Những đảng viên cộng sản ở mọi cấp từ lâu nhìn vào gương chỉ thấy một con thú dưới lốt con người nhìn lại mình. Dưới bộ áo quần sang trọng, dưới làn da mỡ màng là con người gỗ đá trơ trơ với bao đau khổ đồng loại quanh mình. Nước mắt và máu có rơi trên họ thì cũng như rơi trên đá. Họ còn tệ hơn đá vì đá không hại người, còn họ với một chữ ký, một câu ra lệnh là tự dưng sóng thần đau khổ xuất hiện cuốn phăng đi bao hạnh phúc bình an của muôn người.
Những đảng viên nên tự vấn tàn tích lương tâm của họ để không phải trở về với nhân dân mà trở về với thế giới con người. Hãy thoái đảng theo cách riêng nào đấy của mình để còn có cơ hội nhìn thấy bóng con người của mình phản chiếu trong gương, nhìn thẳng vào mặt người thân trong gia đình. Đừng nói mình chỉ là một đảng viên quèn, một con ốc nhỏ trong vô vàn con ốc nhỏ của guồng máy quyền lực. Anh đứng dưới bóng cái ác thì dù anh ở trung tâm hay tận ngoại cùng cái bóng anh vẫn là một phần của nó, tức anh là hiện thân cái ác. Thế thôi.
Cộng sản ở đâu nhân dân ở đấy thảy đều oán hờn. Trước đây nhân dân đa phần chỉ phán kháng bằng những câu chuyện cười như hai chuyện sau ở Liên Xô:
Một đảng viên cộng sản hỏi một người quen là một người ngoài đảng:
"Cậu có đồng ý rằng những người cộng sản chúng tôi có ba phẩm chất:thông minh, lương thiện, và trung thành với Đảng?"
Người ngoài đảng nói: " Tôi thấy người cộng sản nào cũng chỉ có hai trong ba phẩm chất này thôi."
"Ý cậu muốn nói gì?"
"Nếu họ lương thiện và trung thành thì họ không thông minh. Nếu họ thông minh và trung thành thì họ không lương thiện.Còn nếu họ lương thiện và thông minh thì họ không thể nào trung thành với Đảng."
Một người ra tòa vì hoạt động chống chính quyền Xô viết. Chánh án đọc bản án tử hình rồi hỏi người bị kết án có ước nguyện cuối cùng gì không. Mọi người kinh ngạc khi ông nói ông muốn được vào Đảng Cộng sản.
"Nhưng để làm gì?" chánh án hỏi.
"Để đảng bớt đi một tên vô lại."
Còn bây giờ như ở Việt Nam hiện nay người dân chống lại những tên vô lại cướp ngày và ức hại dân lành bằng muôn cách người dân có thể nghĩ ra. Từ cảnh phụ nữ trần truồng nằm lăn lộn trên mặt đất chống cướp đất cướp nhà đến em bé sẵn sàng cùng cha me tham chiến chống trả đám ruồi xanh đồng phục công cụ. Từ cảnh các tài xế cúng cô hồn sống ở các trạm thu phí đường đến tiểu thương ở các chợ thắp hương vái sống công an... Mớí đây một chiếc giày được ném ra từ căm hờn đã làm rung chuyển Việt Nam! Chiếc giày Lọ Lem rớt lại sau cuộc khiêu vũ đã đưa đến một cuộc tình đổi đời. Chiếc giày rớt lại ở Thủ Thiêm đã đập tan chiêu bài mị dân ý đảng lòng dân. Chiếc giày vạch nên chiến tuyến vĩnh viễn giữa đảng và dân.
Karl Marx từng viết: "Giai đoạn cuối cùng của một chế độ chính trị lịch sử là hài kịch."
Dân chúng ở Liên Xô và Đông Âu cộng sản vào những năm cuối cùng nghĩ ra và kể nhiều chuyện cười độc đáo và rất sâu sắc. Những chuyện cười này chính là lòng dân nói lên sự bất mãn đỉnh điểm của họ đối với chế độ. Hai câu chuyện cười minh họa lòng dân sau đây:
Hỏi: Tại sao Lenin mang giày còn Stalin mang bốt?
Trả lời: Vì vào thời Lenin nước ta cứt chỉ ngập tới mắt cá thôi.
Hỏi: "Ivan này, nghe nói cậu mới gia nhập Đảng hả?"
Ivan tái mặt nhìn xuống gót giày rồi đáp"
"Sao? Bộ giày tớ dính cứt à?"
Chiếc giày dính cứt trong chuyện cười Liên Xô ấy, như tấm thảm thần trong cổ tích, từ quá khứ đã bay đến Việt Nam hiện đại, và mượn thêm lực của một phụ nữ Thủ Thiêm, để lấy đà mà bay thẳng đến suýt trúng vào bản mặt tà quyền đẫm đầy máu và nước mắt của nhân dân.
Marx nói đúng. Hài kịch là ở chỗ một trong những tên đại vô lại cướp đất của Thủ Thiêm tên là Tất Thành Cang.Theo nguyện vọng của nhân dân, Đảng Cộng sản Việt Nam, nơi tập hợp của những tên vô lại ăn cướp có giấy phép như Tất Thành Cang, nên đổi tên đảng thành Đảng Tất Thành Cang, tức là Đảng Tan Thành Cứt. Như vậy mới hợp với hiện thực và bản chất của Đảng và hợp với lòng dân.
Từ người thành thú rồi từ thú thành cứt là số phận chung cuộc cho những kẻ đã để cho thẻ đảng đè lên tim và liệm kín lương tâm và tâm hồn thiên phú của mình.
23.10.2018