Nguyễn Tường Tuấn (Danlambao) - Xin dâng một nén hương lên các chiến sĩ, nhân viên quân cán chính Việt Nam Cộng Hoà, đã hy sinh trong hằng trăm trại tù cộng sản sau "Tháng tư đen 1975". Kính cẩn nghiêng mình trước anh linh tử sĩ tại nghĩa trang Quân đội Biên Hoà và mộ phần khắp nơi trên đất nước. Thành kính tưởng nhớ năm vị Tướng lãnh đã tuẫn tiết trong ngày mất nước. Quỳ lạy trước bàn thờ hai vị Tư lệnh Sư đoàn 5 Bộ binh, Tướng Lê Văn Hưng và Lê Nguyên Vỹ, mà tôi được vinh dự phục vụ dưới quyền tại mặt trận An Lộc, Rạch Bắp...
Vinh danh người em kết nghĩa, Trung uý Tiêu Quốc Quyền, Đại đội phó 7/5 Trinh sát nơi tôi làm Đại đội trưởng cho đến ngày cuối cùng. Quyền được biết trong ám danh đàm thoại quân đội: "Tố Quyên" hoặc "59", sau ngày mất nước, bị giam tại trại Gia Trung Kontum, theo lời kể của bạn tù, cố Hải quân Trung uý Vũ Mạnh Hùng trên báo Người Việt (17/5/2016): Ngày 12/4/1979, Quyền và 7 sĩ quan bị giam giữ đã cướp súng AK 47 bắn chết bọn cai ngục, anh đã bị chúng bắt lại và hạ sát. Tố Quyên không bao giờ chết, mộ phần bạn sẽ nằm mãi trong trái tim chúng tôi. Không ai có thể vui trong những ngày cuối tháng tư này, nghĩ đến Biển đông đã đem theo khoảng 300,000 sinh mạng người Việt, thà chết hơn bị nhuộm đỏ! Và hôm nay, csVN vẫn tiếp tục ồn ào, kỷ niệm 45 năm "người Việt giết người Việt" ngay cả loài cầm thú cũng không làm điều ô nhục như thế! Hỡi "loài man rợ", cứ vay trước đi, vay hận thù ân oán, ngày trả nợ sắp đến xin đừng hỏi tại sao tiền lời lại quá cao! Như những cánh rừng cháy, lửa thiên thu sẽ đốt sạch, đám cây già cằn cỗi mục nát biến thành tro bụi, để cho những hạt mầm mới vun lên. Việt Nam sẽ vươn lên trong hoang tàn đổ nát, thế hệ sau vững mạnh hơn lớp đi trước. Hận thù bị đốt sạch, chôn sâu, để con rồng cháu tiên từ núi đi xuống, từ biển vươn lên hội tụ bên nhau, tay bắt mặt mừng.
Sau cái ngày miễn cưỡng buông súng, tủi nhục đi tù, trốn trại Hàm Tân Z 30C đi 10 ngày trong rừng, vượt biên, bị bắt lại hai lần, nếm mùi Chí Hoà và cả hai lần sau cũng đều trốn trại thành công, trước khi đến bến bờ tự do. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về số phận hẩm hiu đất nước chúng ta. Vì sao nên nỗi?
Tại sao một chế độ tốt đẹp thua "loài man rợ"? Tại sao người văn minh, có học lại phải ngồi nghe bọn "dốt đặc cán mai" ngọng líu ngọng lo lên mặt dậy dỗ? Rất nhiều câu hỏi "tại sao", và hôm nay xin trình bầy cùng bạn đọc một vài suy nghĩ đến từ trí óc nông cạn của người viết.
I. Cộng sản thắng không phải vì chính nghĩa, nhưng vì tàn ác
Bưng bít thông tin. Miền Bắc trước 1975 và cả nước sau này có được tự do báo chí không? Bịt mắt, che tai người dân là một tội ác trời không tha, đất không dung. Chính sách "hộ khẩu" kiểm soát "lương thực" dã man vô cùng. Chúng biến con người thành nghi kỵ lẫn nhau, người em trai của mẹ tôi ở lại miền Bắc sau này kể lại, ăn con gà cũng phải lén lút, mang chôn đám lông, chỉ sợ hàng xóm biết được đi báo côn an! Đi làm phải khai lý lịch ba đời, côn an khu vực trở thành ác mộng của xóm làng, khu phố, chúng vào nhà dân như chốn không người... Hôm nay, ở trong nước ai cất lên tiếng nói, viết Facebook đều phải trả giá bằng nhiều năm tù tội. Không riêng gì người chống đối, cả gia đình của họ cũng sẽ bị vạ lây, côn an gác trước cửa, thân nhân bị đuổi việc nơi họ làm, triệt đường sống những ai chống đối là chính sách của cộng sản. Không tàn ác, không phải là cộng sản, và họ không ngần ngại che dấu điều đó qua hành động! Chỉ có người dân hiền lành không hoặc không muốn nhận ra mà thôi! Cứ xem, cho đến nay đã bao nhiêu người khi ra khỏi đồn côn an là đi thẳng về nghĩa trang? Bao nhiêu quan tài được gia đình đem đến trước những cơ sở bạo quyền? Bao nhiêu người viết blog nhận những bản án tù năm mười năm? Mọi người im lặng, xã hội vô cảm xem như không có chuyện gì xẩy ra! Số đông chỉ biết chăm chú về miếng cơm, manh áo, và quay mặt trước đau khổ của đồng loại! Sợ hãi trước bạo lực khiến lương tâm đi vắng và quên đi rằng chấp nhận đánh đổi tự do cho an toàn nhất thời, chúng ta sẽ vĩnh viễn mất tự do! Người nô lệ, không có bổn phận tuân theo luật của kẻ áp bức, vùng lên hay là suốt đời tăm tối!
Bọn cầm quyền cộng sản Hà Nội là tội phạm, ngày phán xét sẽ đến, tên nào nhanh chân chạy ra nước ngoài, sớm muộn cũng sẽ phải ra toà án quốc tế. Đám gian ác còn lại, tôi e rằng máu sẽ đổ, những ngôi nhà bạc tỷ, những chiếc xe hơi bóng bẩy sẽ bùng cháy trên đường phố. Bọn côn an sẽ trút bỏ quân phục giống như đồng đội chúng đã từng làm khi bị dân chúng bao vây, cờ máu sao vàng chỉ còn là miếng giẻ rách ô nhục. Nhưng, chúng ta cũng đừng vơ đũa tất cả người dân miền Bắc, họ cũng chỉ là nạn nhân, bị tuyên truyền, đầu độc từ bao năm. Nếu hơn một triệu người Bắc di cư 1954 không chạy kịp vào Nam thì số phận cũng chẳng khác gì họ. Không ai có quyền chọn cha mẹ, hay nơi sinh trưởng, số phận làm điều đó! Nhưng chúng ta có quyền xây dựng lại quê hương, quét dọn lại ngôi nhà, xua đuổi bầy quỷ ám.
II. Cộng sản một xã hội toàn dân bị tẩy não
Triết lý giáo dục của Việt Nam Cộng Hoà dựa trên: Nhân bản - Dân tộc - Khai phóng. Tại miền Bắc sau khi cộng sản cướp chính quyền từ chính phủ hợp pháp Trần Trọng Kim, và trên cả nước, sau "Tháng tư đen 1975" một chính sách "tẩy não" áp đặt toàn diện. Vladimir Lenin, ông tổ của csVN chỉ rõ về điều này, "Hãy cho tôi bốn năm để dậy dỗ bọn trẻ, hạt giống tôi gieo sẽ không bao giờ bị mất gốc" (Give me four years to teach the children and the seed I have sown will never be uprooted).
Người Việt Nam ở trong hay ngoài nước đều rất thông minh. Cứ nhìn vào Hoa Kỳ hiện nay chúng ta sẽ thấy, rất nhiều vị Tướng trong quân đội Mỹ là người Việt, có Khoa học gia Dương Nguyệt Ánh, Thẩm phán, Dân biểu Quốc hội... Có bao nhiêu sắc dân khác, từng có mặt trên đất nước Hoa Kỳ nhiều năm trước người Việt đạt được? Nhưng tại sao người trong nước không tìm ra những cá nhân xuất sắc như thế? Cùng một giòng họ Nguyễn, Lê, Trần, cùng một huyết thống di truyền DNA?
Chính sách "tẩy não" ngu dân là câu trả lời. Một em bé ngay từ tiểu học phải quàng khăn đỏ, học tập theo gương lão Hồ bán nước, tên ấu dâm đến quốc tế phải cảnh cáo! Đất nước 4,000 năm có cả trăm ngàn anh hùng, giờ đây chúng vất tất cả, chỉ còn lại một "xác thối" để thờ, thì lấy đâu ra người giỏi!
Người trẻ trong nước, như chim Ưng được nuôi trong lồng năm này, tháng nọ, nên họ không tin là mình có thể soãi cánh trên trời cao. Đó chính là sự khác biệt giữa tuổi trẻ Việt Nam và Hồng Kông! Chim Ưng Việt chỉ biết đi và không được dậy bay, lâu ngày mất cả khả năng săn mồi, chỉ biết trông vào ơn đảng.
Trong trận chiến giữa "thiện" và "ác" bao giờ cái "ác" cũng chiến thắng đầu tiên, để rồi theo thời gian chúng sẽ tự huỷ. Người công chính sẽ phải vượt qua bão tố, trải qua nhiều sàng lọc, để cuối cùng như Frederic Nietzsche khẳng định: "Những gì không giết được chúng ta, sẽ giúp chúng ta vững mạnh hơn" (That wich does not kill us, make us stronger). Làn sóng "thất nghiệp" đang gào thét, cuồng bạo tiến về quê hương, không ai muốn bão táp đến với gia đình, nhưng cũng chẳng một ai ngăn được cơn phẫn nộ của trời đất! Sau cơn bão, cây nào đứng vững, cây đó mới xứng đáng tồn tại, Nietzche đã nói như thế!
III. Cộng sản dùng bọn ngu dốt để cai trị
Trái với thể chế tự do, trọng dụng người tài giỏi, cộng sản làm ngược lại, càng ngu càng tốt. "Hồng hơn chuyên" là thế đó! Hồng có nghĩa là đỏ, là cộng sản, và chuyên là chuyên môn. Bạn đọc vào Google tìm thêm những câu nói "ngu" của cán bộ csVN, mọi người sẽ được dịp cười vỡ bụng. Một ông tưởng thú mà đọc "ma dzê in Việt Nam" thì đủ biết trình độ cao cỡ nào? Bạn có nghe câu nói, "đem một con bò qua Liên xô, ba năm sau trở về thành tiến sĩ". Lý lịch ba đời bần cố nông là quan trọng, đảng ta có trường đào tạo bác sĩ dốt như "chuyên tu", kỹ sư ngu như "tại chức". Cả nước lao đao chống dịch "Chinese virus" thì Chủ tịch tự phong Lù Trọng Thắng chui rúc trong hang lo việc đảng!
Khi những thằng ngu có chức, có quyền, chúng sẽ sống chết bảo vệ chế độ, bọn này thừa biết đảng toi thì số phận chúng sẽ đi theo. Nhà bề thế chúng nó ở, xe đẹp chúng đi, tiền tươi thóc thật chúng mua nhà bên Mỹ, con cái gửi ra nước ngoài... Tất cả đến từ đảng mà ba đời chúng có nằm mơ cũng không thấy! Tin rằng bọn này sẽ thay đổi là "ảo tưởng!" Tên Nguyễn Minh Triết từng nói "Bỏ điều 4 hiến pháp là tự sát" theo hiến pháp thổ tả của csVN, "điều 4" công nhận quyền lĩnh đạo của đảng. Lù Trọng Thắng còn sủa to hơn nữa "Cương lĩnh đảng đứng trên cả hiến pháp". Những ai còn tin rằng sẽ có ngày csVN tự thay đổi, những người đó cần phải xem lại chỉ số IQ của mình! Đừng nhắc đến bọn 30/4, mặc dù không phải gia đình cộng sản nhưng nhờ vào vc chúng mới có công ăn việc làm, lật cộng sản đi thì lấy gì mà ăn? Số còn lại chỉ muốn an thân an phận, miễn là thoải mái ăn nhậu mỗi ngày.
Trong xã hội, có người này, người kia! Sẽ có người chọn kiếp sống cỏ cây, không hề phản kháng, cứ tưới lên chúng tôi bia rượu thế là đủ rồi! Nhưng xã hội càng nhiều bất công, khoảng cách giầu nghèo cách xa, và số người "thất nghiệp" tăng cao vì ảnh hưởng gián tiếp từ "Chinese virus" thì tất yếu nó sẽ đổ. Vị lãnh tụ Dân quyền Hoa Kỳ, Mục sư Martin Luther King từng nói: "Bi kịch lớn nhất không phải sự áp bức và tàn ác của kẻ xấu, mà chính là sự im lặng của người tốt." (The ultimate tragedy is not the oppression and cruelty by the bad people, but the silence over that by the good people). Người tốt sẽ không thể "im lặng" khi "thất nghiệp" và "đói" bao phủ! Vợ đau, con đói thì người tốt biết sẽ phải làm gì? Tin mới nhất ở ngoài Bắc vào cả chùa ăn trộm chuông đồng và tượng Phật, những ngày tới còn nhiều chuyện khác mà không ai tiên đoán được! Ngôi nhà trên cát đang bị sóng cuốn ra biển!
IV. Cộng sản còn đến hôm nay vì chúng ta đi theo lối cũ. Tha thứ cho chúng tôi khi mạo muội viết lên điều này. Can đảm nhìn vào phương pháp đấu tranh của người Việt trong lẫn ngoài nước trong 45 năm qua, chẳng có gì mới! Đức Phật dậy, "Muốn thấy điều ít người thấy, bạn phải đến chỗ ít người đi" (To see what few have seen, you must go where few have gone.) Để thành công trong tranh đấu, phải làm những điều không mấy ai làm.
Trong nước, là nơi quan trọng nhất để lật đổ chế độ độc tài, đảng trị, các trí thức, trí ngủ chỉ biết viết "kiến nghị" với hàng đống chữ "kính xin" "kính gửi" hoặc bạo hơn nữa làm bản sao gửi cho các toà đại sứ một vài quốc gia tự do. Xin lỗi quý vị, bọn chúng nhận đơn, đem vào nhà vệ sinh đọc, sau đó làm gì người thông minh sẽ biết. Thành thật, chúng tôi cũng không tin là bọn cướp "người Bắc có ný nuận" phí thời giờ ra đọc! Chúng đang bận thu vén, chuẩn bị cho chuyến tầu cuối chạy trốn! Toà Đại sứ nước ngoài, đón tiếp quý vị, nhận đơn, và chụp ảnh thì có gì là ghê gớm? Nhưng họ đâu có quyền can thiệp vào chính quyền nước khác? Khi Tổng thống Barrack Obama qua thăm Việt Nam, ông mời một số nhà hoạt động dân sự đến dự buổi nói chuyện của mình, côn an cộng sản ngang nhiên tóm vài chú, Obama cũng đành nhịn nhục như từng có lần phải đi cửa sau máy bay!
Hải ngoại, năm nào cũng thế, chừng đó màn chống cộng, nhưng sau đó lại đua nhau đi gửi tiền về Việt Nam. Tại sao các hội đoàn người Việt tại nước ngoài không thay đổi chiến thuật, chiến lược? Biểu tình chống treo cờ cộng sản, ĐÚNG! Biểu tình chống các phái đoàn cộng sản, ĐÚNG! Một số người xúm nhau lại vác cờ quốc gia, nửa đêm ra sân bay đón đám con tin Việt cộng đem ra đổi chác, SAI! Trở nên thần tượng của người Việt hôm nay quá dễ, vào tù cộng sản vài năm là đủ thành anh hùng! Buồn nôn!
Tại các thành phố trên nước Mỹ, và nhiều nước khác, người Việt biết rõ những siêu thị, văn phòng du lịch, chợ thực phẩm Á Đông hay nơi nào nhận gửi tiền về Việt Nam. Tại sao các hội đoàn không trình bầy và thuyết phục những nơi đó chấm dứt màn tiếp sức cho giặc? Chủ tiệm không đồng ý! Không sao, hội đoàn họp nhau lại, chia ra, mỗi ngày cử năm ba người đến trước cửa tiệm, cầm quốc kỳ VNCH, không ồn ào, không vi phạm luật pháp quốc gia nơi cư trú, phát truyền đơn cho khách đến mua hàng... Cứ thế mà làm, ở California năm 1999, cộng đồng người Việt Quốc gia đã áp dụng phương pháp đó trong 53 ngày khiến tên Trần Trường phải đóng cửa tiệm. Cơn đại dịch "Chinese virus" đang cho chúng ta cơ hội, sẽ ít người gửi tiền về hơn, và đây là trận đánh sinh tử quyết định. Nếu các trang mạng, chương trình radio trên
Youtube... cùng gửi thông điệp này đến khán thính giả, chúng ta sẽ thắng. Xin đừng mất thời giờ chửi nhau, một tập thể chia rẽ không thể làm chuyện lớn. Chưa đánh giặc, đã đánh lẫn nhau! Đừng tranh dành công lao chống cộng, ném cái "tôi" vào sọt rác, chúng ta chỉ có thể thắng khi mọi người cùng hợp sức. Mỗi chúng ta chỉ là một bánh xe rất nhỏ, trong cả guồng máy, nếu tất cả cùng làm hết bổn phận của mình, chiếc máy sẽ chuyển động.
Nhà bác học Albert Einstein nhận xét về lý do chúng ta không thành công, trong câu nói ngắn gọn: "Định nghĩa của ngu xuẩn là cứ làm đi làm lại một việc, và mong một kết quả mới" (The definition of insanity is doing the same thing repeatedly and expecting different results). Chúng tôi tôn trọng các hội đoàn người Việt tại hải ngoại, không mong gì hơn chỉ xin đề nghị một cách đánh mới, hiệu quả hơn. Cộng sản đã dùng chính sách lương thực để kiểm soát dân, tại sao chúng ta không biết quay lại "xiết bao tử" chúng? "Chinese virus" đang khiến csVN tan ra từng mảng vì "thất nghiệp" và "đói", hãy bồi thêm những quả đấm thôi sơn vào ngay bao tử con quái vật. Thử xem chúng sống thêm được mấy ngày?
Tiền của người Việt hải ngoại gửi về trong bao nhiêu năm qua, chính là "máy thở" cho chế độ bạo tàn, khốn nạn csVN. Giờ đây là lúc rút "ống thở". Thân nhân chúng ta ở trong nước không đến nỗi khó khăn đâu, ngưng một năm gửi tiền về là chúng toi thôi.
Chính trị là nghệ thuật thay đổi để đáp ứng tình thế. "Chinese virus" cho chúng ta một cơ hội tuyệt vời, vài chục triệu người đã và đang bị "thất nghiệp" (xem lại bài Tháng tư Cách mạng 2020) chiến thuật mới là cùng nhau xuống đường, đòi lại tiền "Bảo hiểm thất nghiệp" và "Bảo hiểm xã hội". Vài chục ngàn công nhân đứng lên vì cuộc sống, cơn sóng đó sẽ nhanh chóng lôi cuốn thêm thành triệu, triệu người. Chế độ csVN không còn tiền đâu mà trả, chúng chia chác nhau hết từ lâu rồi, chúng dùng tiền của chúng ta để trả nợ cho những công ty quốc doanh nhà nước làm ăn thua lỗ, đút túi xây nhà, mua xe, gửi con du học, người trong nước biết rõ điều này. Chúng sẽ bỏ chạy!
Người Việt Nam chân chính trong và ngoài nước, không thể tiếp tục im lặng như loài Đà điểu chui đầu dưới cát khi gập dông bão. Hãy đứng lên cho quyền sống của bản thân và gia đình. Đứng lên vì tương lai nước Việt.
V. Cộng sản còn đến hôm nay, vì người trí thức vẫn còn trong "tháp ngà"
Bất cứ cuộc tranh đấu nào, cũng cần đến sự dấn thân của nhiều thành phần trong xã hội. Tôi đã có mặt tại vài cuộc biểu tình tại Sài Gòn vào những năm trước đây. Tinh thần người dân tuyệt vời, tuổi trẻ can đảm. Nhưng vắng bóng những trí thức tên tuổi trong nước!
Người Việt tại ngoại quốc không thiếu gì những vị thành đạt, tại đây chúng ta cũng cần phải biết theo luật pháp Mỹ, những sĩ quan trong quân đội, những viên chức cao cấp trong guồng máy chính phủ Hoa Kỳ đều không được phép tham gia chính trị. Nhưng còn các vị giáo sư đại học, chuyên gia trong những, viện nghiên cứu quốc tế với bằng cấp cao ngất trời... Quý ngài làm gì cho đất nước hôm nay?
Chúng tôi đọc nhiều bài phân tích của quý vị trên báo chí, chương trình tiếng Việt VOA, BBC, RFA, trình độ chuyên môn rất cao, không chối cãi điều đó. Nhưng quý vị quên một điều quan trọng, khiến bài viết như gửi về chốn "hư không". Xin hãy tự hỏi, Lù Trọng Thắng, tưởng thú "cờ lờ mờ vờ", và đám Bộ Cá Tra Hà Nội có đứa nào hiểu được điều quý vị viết không? Thật ra, chúng cóc cần hiểu! Trong thư gửi Gorkin năm 1919, Lenin ông tổ của bè lũ Ba đình là người đầu tiên gọi "Trí thức là cục phân", quý vị chẳng là gì với bầy thảo khấu csVN! Chỉ là cây cảnh, không hơn không kém!
Nhà lĩnh tụ thông minh của Singapore, cố Thủ tướng Lý Quang Diệu đã từng nhiều lần qua cố vấn bọn chúng, chẳng ma nào nghe, để rồi khi ký giả hỏi ông ta về Việt Nam, ông Lý Quang Diệu chua chát trả lời: "Đừng hỏi tôi về Việt Nam nữa!" Nói theo Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, trí thức Việt Nam hôm nay hành động như "người già trong công viên", suy nghĩ như "người điên trong thành phố". Xin lỗi!
Cố vấn cho Việt Nam một chính sách kinh tế đổi mới, hoặc nhân lúc này nên bỏ Tầu theo Mỹ, rất ĐÚNG. Nhưng vượt quá trình độ cũng như khả năng hiểu biết của bè lũ Ba đình! Chưa nói đến theo Mỹ thì mất đảng, cho nên thà theo Tầu chấp nhận mất nước nhưng giữ được đảng thì vẫn hơn. Có vị nào giỏi, được thế giới kính trọng hơn ông Lý Quang Diệu? Ba đình có thèm nghe ông ta đâu?
Thứ hai, căn nhà Việt Nam đã mục nát từ nóc xuống tận móng rồi. Mọi phòng đều bị mối mọt ăn, đụng vào đâu rã rời nơi đó. Cách duy nhất là phá bỏ toàn diện để xây lại ngôi nhà mới. Hãy chỉ cho chúng tôi làm sao phá cho nhanh, thay vì vẽ vời sửa sang từng phòng một. Sửa lại phòng ngủ thật đẹp, trong căn nhà mục nát thì nghĩa lý gì? Một cơn gió thổi, toi cả lũ! Biển đảo mất chúng có dám hó hé đâu? Trung cộng xây đập trên thượng nguồn khiến Đồng bằng sông Cửu Long hạn hán, chúng câm như hến! Lời khuyên vàng ngọc của các vị chẳng qua là gửi gió cho mây ngàn bay!
Bằng cấp giá trị gì nếu không đóng góp được thực tế được cho xã hội! Hãy để dân đen chúng tôi đập phá căn nhà đổ nát trước, đứng lên quét sạch bọn bán nước... Lúc đó sẽ cần đến sự giúp đỡ của quý vị. Việt Nam Cộng Hoà trước đây, mất nước cũng chỉ vì bọn trí thức, xuống đường như tên Huỳnh Tấn Mẫm. Anh em chúng tôi hy sinh trên chiến trường, chết trong tù cải tạo cũng chỉ vì bọn khốn nạn này. Bây giờ, khi cơn địa chấn đang làm rung chuyển cả nhân loại, thì quý vị lại ngồi trong "tháp ngà" đưa ra những bài viết xa rời thực tế, chẳng khác gì đàn gẩy tai trâu, nước đổ đầu vịt.
Căn nhà Việt Nam đã mục nát, cần phá đi toàn bộ để xây dựng lại từ đầu. Vất đi những ý kiến làm sao để "thoát Trung". Bảo csVN "thoát Trung" khác nào tròng giây treo cổ vào đầu Lù Trọng Thắng? Con đường "thoát Trung" hiệu quả nhất cho đất nước là nhanh chóng lật đổ chế độ cộng sản Việt Nam.
Cho phép chúng tôi kết luận bằng câu nói nổi tiếng của Thomas Jefferson, Tổng thống thứ 3 của Hoa Kỳ, một trong những vị tổ phụ khai sinh ra Bản Hiến pháp Mỹ: "Khi người dân sợ chính phủ, độc tài xuất hiện. Khi chính phủ sợ người dân, tự do sẽ đến" (When the people fear their government, there is tyranny; when the government fears the people, there is liberty).
Cụ Nguyễn Trãi nhà chính trị, nhà văn, nhà quân sự lỗi lạc, người đã tham gia cuộc Khởi nghĩa Lam Sơn do Lê Lợi lãnh đạo chống lại quân Minh. Khi thành công vào năm 1428, Nguyễn Trãi trở thành khai quốc công thần của triều đại quân chủ nhà Hậu Lê trong lịch sử Việt Nam, để lại cho con cháu lời khuyên: "Chở thuyền là dân mà lật thuyền cũng là dân". Hãy cho bọn côn đồ thấy sức mạnh vũ bão của toàn dân,
Hãy chỉ cho những chú chim Ưng tập bay! Đây là thời điểm!
30.04.2020