Nguyễn Tường Tuấn (Danlambao) - Đừng nói mình bé nhỏ, không làm gì được, Đô đốc William H. McRaven, Tư lệnh Bộ chỉ huy Lực lượng Đặc biệt Mỹ (USSOC) người chỉ huy cuộc đột kích sát hại trùm khủng bố Osama bin Laden. Nhắn nhủ 8,000 sinh viên tốt nghiệp Đại học University Texas (UT) niên khoá 2014: "Nếu mỗi người trong số các bạn thay đổi cuộc sống của 10 người và mỗi người trong số này lại thay đổi cuộc sống của 10 người khác - chỉ 10 người thôi - trong 5 thế hệ, tức là 125 năm, lớp sinh viên tốt nhiệp năm 2014 sẽ thay đổi cuộc sống của 800 triệu người. 800 triệu người - hãy nghĩ về con số này - nó gấp hơn 2 lần dân số Hoa Kỳ. Đi tiếp thêm 1 thế hệ nữa và bạn có thể thay đổi toàn bộ dân số của thế giới - 8 tỷ người".
Thời đại điện tử, nếu mỗi bạn đọc chuyển bài viết này cho 10 người quen, gửi 10 địa chỉ e-Mails, và yêu cầu 10 người đó chuyển cho tiếp đến 10 người khác. Chúng ta không cần thay đổi 8 tỷ nhân loại, nhưng thay đổi 95 triệu người Việt không cộng sản, thời gian thừa đủ để làm trước ngày 30/4/2020.
Tôi muốn viết cho Minh Dương, có bố trên 50 năm tuổi đảng, và con lúc nào cũng chỉ mong đảng của bố đi đời nhà ma! Tôi muốn gửi cho Nga Nguyễn, cô học trò lớn lên tại miền Bắc, đã hỏi thăm về cuộc chiến hào hùng của Việt Nam Cộng Hoà, vài tuần sau, Nga rủ thêm một nhóm bạn làm cùng xưởng đến thắp hương tại Nghĩa trang Quân đội Biên Hoà, quét dọn những ngôi mộ bỏ hoang, và khóc khi cho tôi xem những bức ảnh em chụp. Viết cho Thanh Kim, đã cùng vợ chồng tôi kính cẩn thắp hương trước Trung Nghĩa Đài, tưởng nhớ đến hàng ngàn tử sĩ VNCH, đang hứng chịu sự trả thù hèn hạ của loài thú man rợ đội xác người! Và viết cho Hồng Hạnh, để nhớ mãi những lần trao đổi hào hứng, nghìn trùng xa cách.
Quan trọng hơn cả, viết cho công nhân những công ty gia công sản xuất giầy của các hãng như Nike, Adidas, Sketchers, New Balances, Puma... công ty may túi xách phụ nữ Coach... Cám ơn các em, đã gắn bó với anh Tuấn trong nhiều năm, và cho đến tận bây giờ, mặc dù anh đã không còn đứng trên bục giảng nữa, tiếng Việt nói vui là trở thành "mất dậy".
Chuẩn bị đón bão
Bảo rằng người Việt lạc quan, yêu đời, khi thế giới hoảng loạn, cấm cung, dân chúng vẫn ra đường thoải mái! Điều đó chưa hẳn là đúng. Người Việt đã và đang bị bịt mắt, bởi chế độ cộng sản thì biết gì mà sợ? Bão đến cửa vẫn vui chơi là thường! Thêm nữa, ở nhà thì lấy gì mà ăn?
Bão đang đánh vào các quốc gia hàng đầu thế giới, siêu vi khuẩn "Chinese virus" từ tỉnh Vũ Hán bên Trung cộng làm tê liệt hơn 2/3 trái đất. Đừng nói Việt Nam miễn nhiễm, người ta cười cho. Bọn Trung cộng vào nước chúng ta như sân sau nhà chúng, tiền Nhân dân tệ người Việt tiêu dùng thoải mái, chừng đó mà Tàu cộng không đủ truyền nhiễm sản phẩm "Chinese virus" đến người Việt thì thánh cũng phải chịu thua! Cầu xin cho dân Việt chúng ta an toàn, nhưng chơi với rắn, ngủ với bọ cạp thì bình yên thế nào? Bão sẽ đến là thế đó.
Công ty sẽ phải giảm công nhân. Dĩ nhiên, tôi luôn mong may mắn đến với các em, nhưng nhiều lúc may mắn có cái giá chúng ta phải trả, không ai tránh được. Bạo quyền cộng sản không muốn em biết điều này, cứ nhìn vào tin tức nạn nhân "Chinese virus" đăng trên báo, phổ biến trên TV, sẽ biết họ nói thật hay không? Can đảm, gỡ miếng da chúng che mắt em để thấy được cơn sóng cuồng bạo đang tiến vào bờ!
Đừng đánh người đã cưu mang chúng ta
Sớm muộn bão sẽ vào Việt Nam. Công ty còn mở cửa lúc này, không có nghĩa là tháng tới vẫn còn việc. Một công ty lớn hơn 27,000 công nhân ở Việt Nam, đơn đặt hàng đã giảm từ 3,800,000 đôi giầy / tháng xuống còn 2,300,000 đôi / tháng, và sau đó, mỗi tháng sẽ tiếp tục giảm xuống từ 35% đến 40%, đấy là tin từ gần một tháng nay, còn bây giờ không biết ra sao? "Chinese virus" vô cảm lắm, chẳng nể nang ai cả! Khi khách hàng ở Hoa Kỳ và Châu Âu không được ra đường, thất nghiệp 16,780,000 người tại Mỹ, lấy tiền đâu mua sắm? Thì chẳng một công ty gia công lớn nhỏ nào tại Việt Nam có đơn đặt hàng. Số phận của công ty cũng chẳng khác gì em và tôi!
Hạnh vừa chia sẻ một tin vui trong giờ buồn thảm. Bạn nào ở khu vực Long Đức, huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai, chắc sẽ biết công ty LIXIL Global Manufaturing Vietnam Co., Ltd. Đây là công ty Nhật, làm những sản phẩm công nghiệp, cũng như cửa lưới chống muỗi dùng trong gia đình. Xin nói rõ, bản thân tôi chưa bao giờ làm việc hay quen biết bất cứ ai tại LIXIL, và cũng không hề nhận bất cứ một xu quảng cáo nào của họ. Tôi viết, vì LIXIL làm một công việc tuyệt vời, có thế thôi.
Theo "Thông báo" ngày 14/4/2020, ký bởi ông Nakagawa Yoshihiro, Tổng Giám Đốc, theo lệnh của Chủ tịch Kinya Seto, công ty LIXIL giúp đỡ mỗi người công, nhân viên làm việc 11,000,000 vnđ số tiền này trả một lần, trong tháng 4/20 và không tính vào lương tháng. Thông báo ghi rõ "Công ty biết rằng khoản trợ cấp này không thể bù đắp được hết tất cả những khó khăn, nhưng sẽ góp phần giúp ích cho các thành viên trong đại gia đình LIXIL vượt qua thời điểm này. Không chỉ bằng tiền mà bằng chính sự quan tâm và cam kết về một tương lai tươi sáng." Chúc mừng các bạn tại LIXIL, hy vọng mọi người sẽ học những đức tính nhân bản của người Nhật. Có bao nhiêu ông bà chủ Việt Nam quảng đại như thế?
Bản thân tôi đã trải qua những ngày công nhân biểu tình bạo động 14/5/2015. Hôm đó, đang dạy học tại một công ty Đài Loan ở Long An, ông Tổng Giám Đốc vào lớp với khuôn mặt căng thẳng, nói riêng cho biết 90,000 công nhân tại Pou Yuen cách chỗ chúng tôi không xa, đang biểu tình, đình công, và rủ nhau đi đến các công ty trong toàn khu vực Long An, cũng như Sài Gòn và Đồng Nai đập phá. Lớp học đã phải ngưng, mọi người về nhà. Nhiều công ty Đài Loan trở thành nạn nhân trong giai đoạn này! Phải nói là "chiến địa hoang tàn" khi người công nhân nổi giận, bọn côn an trốn chui trốn nhủi! Ai bảo chúng không biết sợ? Khi dân ở Bình Thuận biểu tình, Cảnh sát cơ động cởi cả quần áo leo tường bỏ chạy. Người dân Đồng Tâm, Hà Nội còn bắt giam một bầy thì sao? Khi dân chúng đứng lên, bạo quyền sẽ bỏ chạy.
Không ai cấm các em nóng giận! Nhưng người văn minh chẳng ai đập phá nơi chốn đã giúp cho gia đình mình bữa ăn hằng ngày. Thật là buồn khi đi qua những công ty Đài Loan và Đại Hàn, thấy họ treo tấm biểu ngữ "Công ty vốn Hàn Quốc 100%" treo cờ Đài Loan và Đại Hàn, để mong thoát khỏi cơn nóng giận của một số công nhân.
Câu chuyện LIXIL khiến chúng ta nghĩ đến cái "gói cứu trợ" của bạo quyền csVN, thâu tiền của người dân thì chúng nhanh như khỉ ăn cắp vặt. Nhưng chờ lấy lại của csVN 1.8 triệu vnđ không dễ đâu em ạ, khó vô cùng!
Tôi biết bão sẽ đến, một số đông công nhân sẽ mất việc. Dù thế nào đi nữa, mong em đừng vội đập phá công ty. Cộng sản đã làm thế giới xem thường người Việt chúng ta rất nhiều rồi, đừng làm xấu thêm nữa.
Đòi nợ đúng chỗ
Tôi không khuyên em làm con Đà Điểu chui đầu xuống cát khi gặp bão. Em phải nhắm đúng mục tiêu, có hai địa chỉ mà các em vô tình quên từ trước đến nay, nó ngay bên cạnh, ở cùng chỗ với các em, hãy xem nhé:
- Đòi công đoàn giúp đỡ
Trước hết, để tôi kể chuyện về công đoàn bên Indonesia cho các em, một công ty trên dưới 20,000 công nhân, cũng làm giày gia công, lương của họ có cao hơn Việt Nam một chút, nhưng cũng không quá cách xa. Họ có 5 công đoàn khác nhau trong một công ty, số đoàn viên không đồng đều. Chủ tịch ăn lương công đoàn, không dính líu gì đến công ty. Và công ty có bổn phận cung cấp văn phòng ngay trong nhà máy cho họ. Quyền lực của công đoàn phải nói là lớn vô cùng, khi họ tranh đấu cho công nhân. Có một anh Hàn Quốc "hung thần" của công nhân ở Việt Nam, đưa qua Indonesia cậu ta quen thói la hét, ném giày, đá thùng, ngay sau khi câu chuyện xảy ra dưới xưởng, một chủ tịch công đoàn người Indonesia lên gặp ông tổng giám đốc, rất lễ phép, yêu cầu đuổi chú nhóc này về nước trong vòng 24 giờ, sáng hôm sau anh Hàn biến mất. Nếu không đuổi thì 20,000 công nhân sẽ đình công. Một công đoàn thật sự do công nhân bầu lên, không ăn lương công ty, và không thuộc chính phủ, họ sẽ khác với "Công đoàn Quốc doanh" của Việt cộng.
Công đoàn ở Việt Nam không hề độc lập, chủ tịch ăn lương của công ty, các em biết mỗi tháng mình đóng cho công đoàn bao nhiêu? Tin vui, hình như là không bắt buộc phải tham gia công đoàn, nhưng đa số đều ghi danh. Đóng từ tháng này qua năm nọ, lấy lại thì chẳng được bao nhiêu!
Lệ phí đóng (nếu tham dự) mỗi tháng sẽ được công đoàn "cơ sở" chữ VC có nghĩa là công ty, cúng một phần lên công đoàn huyện hay tỉnh, hoặc thành phố. Sài Gòn và Đồng Nai có cả trăm hoặc ngàn công ty lớn nhỏ, với con số đó, bọn Công đoàn Quốc doanh ăn trên đầu trên cổ các em bao nhiêu? Có bao giờ em thấy công đoàn đứng ra tổ chức biểu tình, đòi quyền lợi cho công nhân ở Việt Nam?
Tôi đã nghe nhiều em nói về những căn nhà ba bốn từng, con đi học trường Quốc tế (ít nhất là $500 USD/tháng) xe bảy chỗ Innova đời mới, ba bốn chiếc cho thuê của ông chủ tịch công đoàn ở một công ty có trên 20,000 công nhân. Bà vợ chủ tịch, ở nhà cho vay lấy lời, và giữ thẻ ATM / Password của công nhân, mỗi tháng cứ thế rút tiền cho chắc ăn. Công nhân được gì? Trung thu bốn chiếc bánh nướng Như Lan, Tết Âm lịch: Hai chai dầu ăn, hộp mứt, gói kẹo, thùng bia hay Coca... Công ty nào tốt, thì một năm Công đoàn cho công nhân và gia đình đi chơi Vũng Tàu một hai ngày, với điều kiện công ty phải đóng góp 50%. Tiền của em, chúng tiêu xài như thế đó! Một công ty khác rất lớn do người Việt làm chủ thì công nhân không nhận được bất cứ thứ gì từ công đoàn, tôi đã nêu vấn đề này lên cho ông Chủ tịch nhiều lần, nhưng vẫn không thấy thay đổi?
Có phải chúng nói, công đoàn là chỗ dựa vững chắc cho người công nhân khi gập khó khăn? Mới đây, công ty Pou Yuen với hơn 70,000 người đóng cửa ba ngày, ai trả lương trong ba ngày đó? Không biết công ty có trừ vào ngày phép hằng năm của công nhân không? Tại sao các em không gõ cửa công đoàn? Bắt chúng giúp đỡ, trả lại tiền các em đã đóng trong nhiều năm qua?
- Rút tiền bảo hiểm xã hội
Trên lý thuyết thì BHXH là đúng, ai đi làm cũng phải đóng dù ở quốc gia nào đi nữa. Nhưng Việt Nam dưới chế độ man rợ cộng sản thì lại khác, chúng không cho em rút tiền ngay, phải chờ một năm sau ngày mất việc mới được lấy! Các em làm gì để sống trong 12 tháng không có việc? Tiền các em đóng, ai cho phép chúng giữ? Một sự thật phũ phàng, và các em thừa biết, luật nói cho vui nhưng nếu biết hối lộ, ai cũng có thể rút tiền BHXH trong một tuần, nhưng phải chung chi nhiều cửa. Đã có nhiều công nhân đem chuyện này ra hỏi tôi, có nên làm không?
Một độc giả DLB, ông Ju Mong Sinh Sự viết: "Tác giả mà moi đi moi lại chuyện BHXH thế nào cũng có bão lớn?" Muôn vàn cám ơn gợi ý của bạn Ju Mong, chúng ta là thế hệ đi trước, từng vấp ngã nhiều lần, vào tù ra khám, và giờ đây là lúc phải chỉ cho thế hệ sau những hầm hố, chông gai. Mọi việc sẽ tốt hơn sau cơn bão, để xây căn nhà mới, chúng ta phải can đảm đập tan cái cũ.
Giờ lịch sử đã điểm. Hãy biến ngày 30/4/2020 thành một ngày vùng lên, đòi lại tiền Bảo hiểm Xã hội. Nhắm đúng mục tiêu, tiến về hang ổ bạo quyền, lấy cho được đồng tiền do chính mồ hôi nước mắt của mình làm ra. Các bạn làm được!
Mỗi người Việt Nam hôm nay, hãy giúp chuyển thông tin này đến 10 người quen biết qua e-Mail, Facebook... Mong rằng các trang web tiếng Việt cùng tham gia. Chúng ta sẽ thay đổi Việt Nam.
16.04.2020