Ngô Nhân Dụng - Bạn Paolo Nguyễn kể chuyện đi biểu tình chống quân Trung Quốc đè nén dân Việt Nam, bị bắt vào bót nghe anh công an khuyên can bằng những lời quen thuộc: “Ai cũng yêu nước, ai cũng bức xúc nhưng cứ yên tâm, có đảng lo rồi...!”
Một bà công an tên Oanh lại nhắc: “Mọi chuyện có nhà nước lo rồi, bọn em đừng làm mọi chuyện rối lên!”
Nhưng, chính cái đảng và nhà nước đó thực sự lại đang rối lên, rối đến nỗi phải la lên báo động với nhau! Tờ báo Quân Ðội Nhân Dân vừa mới cảnh giác các đảng viên cộng sản phải cùng nhau chống lại tình trạng “chế độ tự mục ruỗng từ bên trong;” và báo động là cảnh “mục ruỗng từ bên trong” đó sẽ “dẫn tới... sụp đổ.”
Ðể cho lời cảnh cáo này có trọng lượng, báo Quân Ðội Nhân Dân đã dẫn chứng cảnh sụp đổ của những chế độ độc tài trong 20 năm gần đây. Bắt đầu là những cuộc cách mạng “xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Ðảng Cộng Sản, xóa bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa Ðông Âu bằng diễn biến hòa bình.” Những người bình thường và tỉnh táo ở khắp thế giới kể cả ở Việt Nam, khi nhắc đến các cuộc đổi đời trên thì hoan hỉ, mừng rỡ cho người dân các nước Nga và Ðông Âu, trong đó có cả các đảng viên cộng sản, được thoát cái họa độc tài và chậm tiến. Nhưng tờ báo Quân Ðội Nhân Dân thì ngược lại, lấy đó làm một dấu hiệu cần báo động!
Sau các biến cố ở Ðông Âu, báo Quân Ðội Nhân Dân nhấn mạnh đến các cuộc cách mạng ở các nước cũ thuộc Liên Xô: “...cuộc 'cách mạng đường phố' ở Nam Tư, 'cách mạng hoa hồng' ở Gru-di-a năm 2003, 'cách mạng cam' ở U-crai-na năm 2004, 'cách mạng tuy-líp vàng' ở Cư-rơ-gư-xtan năm 2005,...” rồi tiếp theo là những cuộc cách mạng hoa nhài ở Bắc Phi và Trung Ðông. Nhắc lại những cuộc cách mạng đó để làm gì? Chỉ cốt để hô hào các đảng viên cộng sản phải lo bảo vệ chế độ, đề phòng, chống lại cách mạng! Bao nhiêu năm đảng Cộng Sản vẫn lấy chiêu bài “Cách mạng” để mị dân, nhân danh hai chữ “Cách mạng” bắt mọi người hy sinh xương máu dựng lên một chế độ độc tài chuyên chế, rồi bảo vệ chế độ đó. Bây giờ chính cái đảng này đang hô hào đảng viên cùng đứng lên... phản cách mạng!
Mục tiêu của bài văn hô hào trên tờ Quân Ðội Nhân Dân là chống lại “các thế lực thù địch.” Các thế lực thù địch đó là ai, nó ở đâu? Họ lung túng, ấp úng như miệng ngậm hột thị, không cách nào kể ra được. Có lúc họ nói đến những “nước ngoài” khuyến khích các cuộc cách mạng ở những nước cựu cộng sản, hoặc thúc đẩy các cuộc cách mạng hoa nhài. Nhưng họ không dám công khai gọi tên đó là những nước nào cả, mà cũng không giải thích được là việc khuyến khích các cuộc cách mạng đó có ích lợi gì cho những “nước ngoài” đó hay là chỉ người dân các nước làm cách mạng đó được ích lợi. Một sự thật mà báo Quân Ðội Nhân Dân không dám nói ra, là chính người dân các nước trên, từ Ðông Âu đến Bắc Phi, đã đứng lên làm cách mạng lật đổ các chế độ độc tài, và họ đang sung sướng xây dựng chế độ tự do dân chủ cho mọi người dân cùng hưởng! Nói lăng nói nhăng như vậy chứng tỏ người viết bài trên tờ báo khinh thường trình độ hiểu biết của tất cả các độc giả, đặc biệt là các đảng viên cộng sản, đối tượng chính của họ!
Khinh thường độc giả, khinh thường các đảng viên cộng sản khác, cho nên tác giả bài báo trên Quân Ðội Nhân Dân mới đưa ra một lối lý luận rất lẩn quẩn khi giải thích tại sao có tình trạng “tự mục ruỗng từ bên trong” mà họ còn gọi tên là “tự diễn biến,” “tự chuyển hóa.”
Hình ảnh “tự mục ruỗng từ bên trong” được tờ báo thuật lại, bao gồm tình trạng tham ô, tham nhũng, lối sống vô đạo đức của các cán bộ, đảng viên có chức có quyền, không cần nói ai cũng biết. Hậu quả của tình trạng chế độ tự mục ruỗng từ bên trong là không còn ai tin nữa. Nhưng nguyên nhân nào đã khiến cho chế độ “tự mục ruỗng” từ bên trong?
Ðối với những người bình thường và tỉnh táo, với cái đầu không đến nỗi ngu si thái quá, thì ai cũng biết tình trạng mục ruỗng đó là do chế độ độc tài chuyên chế. Khi một đảng nắm độc quyền cai trị hàng nửa thế kỷ mà không chấp nhận một định chế nào có khả năng cân bằng và kiểm soát, quyền hành của các cán bộ. quan chức không bị luật lệ nào ràng buộc và giới hạn, thì tham ô, nhũng lạm là hệ quả tất nhiên. Nhưng theo báo Quân Ðội Nhân Dân thì khác. Giống như bạn Paolo Nguyễn nghe các ông bà công an nói, báo Quân Ðội Nhân Dân cũng lập lại “những lời quen thuộc” lại đổ tội cho “thế lực thù địch!” Tờ báo này viết “các thế lực thù địch đặc biệt quan tâm” làm công việc gọi là “tự diễn biến,” “tự chuyển hóa” đó. Vì tình trạng này “phù hợp với hướng tác động trong chiến lược ‘diễn biến hòa bình’ của các thế lực thù địch!” Chính các thế lực thù địch... “gia tăng các hoạt động tác động, chuyển hóa, làm cho chế độ ‘tự mục ruỗng’ từ bên trong, dẫn tới chệch hướng và sụp đổ!”
Người Việt Nam mình gọi lối nói đó là lý luận cù nhầy! Cứ hỏi các ông Huỳnh Ngọc Sỹ, Bùi Tiến Dũng, Sầm Ðức Xương, Nguyễn Trường Tô xem họ đã “tự diễn biến,” “tự chuyển hóa” tự “diễn biến hòa bình” theo lời xúi giục của các thế lực thù địch ngoại quốc nào? Ðổ tội cho người ngoài để chạy tội cho mình, để lừa dối dân, gạt gẫm các đảng viên, đó vẫn là đường lối quen thuộc của đảng Cộng Sản từ thế kỷ trước cho tới bây giờ.
Nhưng tại sao người ta đem đem những lý luận cù nhầy, những lời lẽ lăng nhăng đó ra đăng trên báo Quân Ðội Nhân Dân vào lúc này?
Lý do chính là có những người trong đảng Cộng Sản Việt Nam đang lo sợ cuống cuồng, muốn ngăn chặn những phong trào tự phát trong giới trí thức và người dân Việt Nam đòi các quyền dân chủ tự do.
Những cuộc biểu tình chống Trung Quốc hống hách và đè nén người Việt Nam từ một tháng qua đang chuyển hóa, dần dần biến thành một phong trào đòi tự do dân chủ. Nhân danh quyền được tự do tập hợp và bày tỏ ý kiến trước các hành động xâm lược của Trung Quốc, các nhà trí thức và thanh niên nước ta đang thẳng thắn đòi các quyền tự do ngôn luận, tự do hội họp, tự do bầu cử và ứng cử. Ðây là cảnh tượng đã diễn ra hàng chục năm trước những cuộc cách mạng ở Ðông Âu, đã diễn ra ở các nước Bắc Phi và Trung Ðông bây giờ.
Báo Quân Ðội Nhân Dân phân tích các phong trào đòi dân chủ đó để báo động những người thủ cựu trong đảng Cộng Sản hãy rút ra bài học ở Ðông Âu và Bắc Phi: “Các thế lực thù địch đặc biệt chú ý thúc đẩy sự hình thành và công khai hóa các tổ chức chính trị đối lập... Thông qua các tổ chức đối lập, các thế lực thù địch tập hợp quần chúng, tiến tới tạo dựng ‘ngọn cờ’ và lực lượng đối lập trong xã hội, làm nòng cốt để tiến hành ‘cách mạng đường phố,’ nhằm thay đổi thể chế chính trị.” Người đọc lại tự hỏi “các thế lực thù địch” đó là ai mà tác động được hàng triệu người dân tay trắng ở Ðông Âu và Bắc Phi, Trung Ðông đứng lên làm cách mạng đường phố? Ðó chính là những người dân thức tỉnh, những nhà trí thức có lương tâm, họ không cam chịu sống mãi trong kiếp nô lệ, hèn yếu và chậm tiến, họ không cam chịu bị mất quyền sống xứng đáng với phẩm giá con người!
Nhưng hiện nay, mối lo của đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn chưa phải là một phong trào đòi tự do dân chủ bùng lên. Hai mối lo chính của họ là sức ép của Trung Quốc từ trên xuống và lòng yêu nước sôi sục của người dân đẩy từ dưới lên. Guồng máy công an của đảng vẫn còn hiệu quả trong việc đàn áp dân, nhưng vô giá trị khi cần đối phó với các đồng chí Trung Quốc. Cho nên, trong hai mối lo kể trên, những người thủ cựu trong đảng Cộng Sản chủ trương trước hết phải làm yên một mối lo dễ đối phó hơn, đó là dân. Nếu dân Việt Nam chịu ngậm miệng không lên tiếng phản đối Trung Quốc nữa, thì đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ dễ ăn dễ nói với các đồng chí cộng sản đàn anh Trung Quốc!
Nhưng đàn áp dân không dễ. Phải làm sao giải thích được việc đàn áp đó không phải là bênh vực các đồng chí Trung Quốc, bảo vệ các đồng chí Trung Quốc? Bài trên báo Quân Ðội Nhân Dân đã hiến kế: Ðổ tội cho các “thế lực thù địch” muốn “diễn biến hòa bình;” các thế lực thù địch muốn “tập hợp quần chúng, tiến tới tạo dựng ngọn cờ đối lập” trong xã hội và thay đổi chế độ!
Ðăng bài này trên báo Quân Ðội Nhân Dân là tiếng kèn thúc đẩy những người cầm đầu đảng Cộng Sản Việt Nam phải ra tay hành động, phải đàn áp mạnh mẽ các cuộc biểu tình chống Trung Quốc! Bài báo trên tờ Quân Ðội Nhân Dân nhấn mạnh: Cần nhận thức và ứng xử đúng đắn đối với việc hình thành các tổ chức “độc lập,” kiên quyết không để các thế lực thù địch lợi dụng để tác động chuyển hóa! Nói như vậy là giúp đảng Cộng Sản sẵn một cách giải thích: Cấm biểu tình tức là chống diễn biến hòa bình, chứ không phải là bênh Trung Quốc! Có thể coi đây là một thủ đoạn do các đồng chí Trung Quốc mach kế, muốn đảng Cộng Sản Việt Nam phải cấm người Việt Nam đi biểu tình trong những ngày tháng tới.
Người Trung Quốc rất khôn ngoan. Khi một tờ báo chính thức của đảng Cộng Sản nhân danh sự tồn tại của chế độ mà đòi hành động, các lãnh tụ đảng sẽ khó lòng từ chối lý luận này. Họ sẽ phải đàn áp dân để chấm dứt các cuộc biểu tình. Còn tình trạng mục ruỗng từ bên trong thì sao? Nói theo kiểu các ông bà công an: Cứ để đó, từ từ đảng sẽ lo, dân Việt Nam cứ ngoan ngoãn nhắm mắt và ngậm miệng!
Bây giờ nước Việt Nam chỉ còn trông cậy vào những người như Tiến Sĩ Nguyễn Xuân Diện, như Anh Ba Sàm, như anh bạn trẻ Paolo Nguyễn. Tin tưởng vào mục tiêu hành động của mình. Tổ tiên đang nhìn xuống các bạn. Tương lai con cháu nằm trong tay các bạn! “Ðứng vững không khuỵu chân - trên mảnh đất nghèo khổ,” như câu thơ Thanh Tâm Tuyền viết trong nhà tù 30 năm trước đây.