Trần Quốc Việt (Danlambao) - Tội ác lớn nhất của chế độ toàn trị là tiêu diệt lòng yêu nước của công dân. Đây là bước cuối cùng có thể dẫn đến sự biến mất của Việt Nam trên bản đồ thế giới. Tây Tạng hôm nay có thể là Việt Nam ngày mai...
*
Suốt tuần qua tôi thường nghĩ về phim Núi của Khủng long (1), phim hoạt hình Liên Xô vào năm 1967. Phim dường như ám chỉ đến việc chế độ toàn trị Xô Viết quyết tâm đè nén các quyền tự do căn bản của những công dân cá nhân trong hơn nửa thế kỷ. Có lẽ đây là "phim hoạt hình buồn nhất về khủng long từ xưa đến nay."(2)
Sự tuyệt chủng của khủng long như được thể hiện qua phim cũng là ngụ ngôn đáng sợ và đầy ám ảnh trong lòng tôi khi tưởng đến tương lai của Việt Nam.
Chiếc vòng kim cô toàn trị áp đặt lên quê hương đang cố siết chặt và đè nén hơn nữa lòng yêu nước tự nhiên của mọi người bằng những lớp tường trấn áp mỗi ngày một dày thêm được dựng lên quanh họ mà điển hình là trường hợp của nhạc sĩ Việt Khang và sinh viên Nguyễn Phương Uyên.
Tội ác lớn nhất của chế độ toàn trị là tiêu diệt lòng yêu nước của công dân. Đây là bước cuối cùng có thể dẫn đến sự biến mất của Việt Nam trên bản đồ thế giới. Tây Tạng hôm nay có thể là Việt Nam ngày mai.
Chúng ta hãy coi phim Núi của Khủng long như là lời nhắc nhở bổn phận yêu nước thiêng liêng của tất cả chúng ta.
Và chúng ta sau khi xem phim xong hãy cùng hô vang: Tất cả chúng tôi phải được thấy mặt trời yêu nước!
Tôi dịch sang tiếng Việt phụ đề tiếng Anh trong phim.
Khủng long đã sống trên trái đất cách đây hàng triệu năm.
Khủng long là những con vật hiền lành.
Sức mạnh phi thường của chúng chắc chắn khiến ai ai cũng phải nể phục.
Nhưng kỳ lạ là những con vật khổng lồ này lại nở ra từ những cái trứng
không lớn hơn trái banh bóng tròn.
Chúng ra đời như sau.
Sau khi đẻ trứng, khủng long mang trứng lên núi để gần mặt trời hơn.
Những tia nắng hào phóng của mặt trời làm nốt giai đoạn cuối cùng của
cuộc sinh nở lớn lao kỳ diệu ấy.
Chuyện này diễn ra như thế trong suốt hàng triệu năm.
Nhưng rồi khí hậu thay đổi.
Mỗi thế kỷ qua đi thời tiết càng trở nên xấu hơn.
Nhưng vỏ trứng có đặc tính rất lạ lùng.
Khi trời càng lạnh, vỏ trứng càng dày.
Vỏ trứng tạo ra nhiều lớp vỏ mới đắp thêm vào, để bảo vệ những con
khủng long con trước môi trường khắc nghiệt.
Rồi ngày nọ...
Bây giờ là lúc mình ra đời.
Vỏ trứng ơi!
Đã đến lúc phải ra rồi đấy.
Tại sao ông không đập vỡ vỏ trứng ra?
Ta đang bảo vệ ngươi.
Nhưng tôi phải nở ra ngay bây giờ.
Ta phải bảo vệ ngươi.
Ông đang làm gì đấy?
Ta đang tạo ra lớp vỏ mới.
Ta phải làm bổn phận của ta.
Nhưng tôi cần phải ra ngoài.
Tôi phải thấy mặt trời.
Dù mặt trời lạnh.
Làm ơn cho tôi ra ngoài.
Tôi thề. Tôi có thể thích nghi.
Tôi có thể thích nghi. Tôi có thể thích nghi!
Ta phải làm tròn bổn phận của ta.
Ta phải làm tròn bổn phận của ta.
Vỏ trứng, hãy vỡ ra!
Tôi muốn thấy mặt trời.
Tôi muốn thấy mặt trời!
Tôi muốn thấy mặt trời!
Ta phải làm tròn bổn phận của ta.
Ta phải làm tròn bổn phận của ta.
Ta phải... làm tròn... bổn phận của ta.
Đã làm tròn bổn phận.
Hãy nhìn này.
Khủng long... đã tuyệt chủng!
Tài liệu tham khảo:
1. Phim hoạt hình Liên Xô Núi của Khủng long (Mountain of Dinosaurs), đạo diễn Rasa Strautmane và kịch bản của nhà văn Arkady Snesarev, thực hiện năm 1967.
2. Brian Switek, The Saddest Dinosaur Cartoon Ever, Tạp chí Smithsonian, 16 tháng Mười, 2012