Tưởng chừng bạc mệnh, nay về bình an - Dân Làm Báo

Tưởng chừng bạc mệnh, nay về bình an

Huỳnh Tâm (Danlambao) -"...ngoài mặt tôi tỏ vẻ ân cần, niềm nỡ, mỗi lần bắt tay với kẻ thù, lòng tôi muốn giết sạch cùng lúc những tên Tần Thủy Hoàng con..."

*

Một sớm mai khác thường, vào lúc 6 giờ 30 sáng, ngày 28/9/1987. Ngoài đường phố Phương Đông, có những tiếng chân chạy của trẻ em bán báo, miệng rao thanh thoát:

"‒新的信息,新的消息,尤其是东部附近的艺术画廊.近及远,请购买新的消息" (Báo mới, báo mới, đặc biệt tin khu phố Phương Đông có cuộc triển lãm nghệ thuật ảnh. Kính mời người xa gần mua tin thời sự mới). Bên kia đường trên lề hè phố, một sạp báo thi nhau rao:

"-负荷分配知道的好消息,今天东区附近的艺术画廊,只有三张是不会买的" (Báo mới loan tải tin vui, hôm nay khu phố Phương Đông của ta, có cuộc triển lãm nghệ thuật ảnh, chỉ còn 3 tờ không mua sẽ hết).

Sau khi nghe tiếng rao của người bán báo, Nhất Biến đi mua vài tờ báo quen thuộc, xem qua bài loan tải tin khu phố Phương Đông, chú ý nhất bài điểm nghệ thuật ảnh Viên Dung, qua bút hiệu Trương Phùng Mỹ (张锋美) loan tải trên Thời báo Côn Minh.

 Sạp bán báo tại vỉa hè khu phố Côn Minh (昆明人行道卖报纸), Nhất Biến mặc áo thun tay ngắn, cổ trụ Hollister màu xám lông chuột, đang khom lưng lựa mua vài tờ báo quen thuộc. Ảnh: Viên Dung (表粪).

Nửa giờ sau, người nhà của chị Phương Chi Tuyết đưa tin:- Trung tâm học liệu Phương Đông đã nhận được 10 tờ báo loan tải tin triển lãm, gồm chương trình, thời gian, khai mạc, chị đang thực hiện một mảng báo riêng, treo trịnh trọng trước cửa ra vào phòng triển lãm, đây cũng một cách quảng cáo, và cho những ai không mua kịp báo.

Báo chí Côn Minh, Vân Nam, Bắc Kinh loan tải tin, phòng triển lãm nghệ thuật ảnh tại Trung tâm học liệu Phương Đông. Phương Chi Tuyết (更多雪), thực hiện.

Tin tức loan truyền nhanh chóng trong thành phố Côn Minh, đúng 8 giờ sáng, chúng tôi đến phòng triển lãm, thấy trên 100 người tự do thưởng ngoạn (không có thiệp mời), dĩ nhiên họ biết 12 giờ trưa mới chính thức khai mạc.

Anh, em chúng tôi đến tư gia của cựu Đại tá Hoa Chí Cường để phúng điếu chia buồn với tang quyến, theo chương trình:- 9 giờ 10 phút sáng, 28/9/1987, vào giờ "kiết", nhập quan cựu Đại tá Hoa Chí Cường. 10 phút sau, di linh cữu đến nghĩa trang Quân đội nhân dân Vân Nam.

- 9 giờ 30 phút hạ huyệt. 

Anh, em chúng tôi tranh thủ chen qua nhiều lớp xe đậu ngoài đường, trước nhà có cả công an, cảnh sát, tình báo, không thiếu một đơn vị, binh chủng nào trong quân đội Trung Quốc. Đại tá Hoa Chí Cường tử trận với tư cách người chiến binh ngoài mặt trận, được thăng quân hàm Thiếu Tướng, vinh danh huy chương "Bắc đẩu bội tinh", anh hùng quân đội nhân dân giải phóng Trung Quốc.

Chúng tôi vào đến quan tài Hoa Chí Cường, đặt vòng hoa trước khi ban tổ chức cất tiếng xướng, giới thiệu danh tánh và liên hệ với Đại tá Hoa Chí Cường. Ban tổ cho biết cách đây 10 phút, có 5 đại diện quân dân, cán chính Côn Minh, Vân Nam đọc điếu văn phân ưu.

Ban tổ chức đưa cho chúng tôi 5 tờ điếu văn, và mời vào hàng ghế danh dự, theo danh sách có ghi tên họ. Mỉa mai thay, trong 5 tờ điếu văn, lại có 1 điếu văn của tên sát nhân khốn kiếp Thiếu Tướng Lương Quang Liệt (梁光烈). Xem ra y can đảm đọc điếu văn phân ưu, trước linh cữu của nạn nhân khôn thiêng Hoa Chí Cường.

Một ngày buồn của họ Hoa, tang gia bối rối, riêng tôi cũng một ngày điểm mặt những tướng lãnh bành trướng Bắc Kinh, xua quân xâm lược biên giới, từ 17/02/1979 đến nay 28/9/1987. Chiếm 6 tỉnh phía Bắc lãnh thổ Việt Nam. Hôm nay đối mặt, lòng câm hờn trước những kẻ thù Phương Bắc, tuy ngoài miệng chào nhau, lòng cười cay đắng. Tôi có lối chào của người thường dân, bình dị man mác kẻ bất cần đời trước mặt 3 thằng Hán, và họ cũng đã biết tôi là ai khi ban tổ chức giới thiệu:

─ Chào, Tống Đô đốc Dương Đắc Chí (杨得志), chúc bình an. Tôi liền nói mau miệng cụm từ:‒ mất trí như ý. Người nghe cứ tưởng:- đắc chí như ý.

Dương Đắc Chí (杨得志) hài lòng lời chúc, lòng vui, miệng cười, chào đáp lễ:

─ Chào nghệ sĩ Viên Dung, chúc anh thành công qua cuộc triển lãm tại Trung tâm học liệu Phương Đông (东方学习资源中心). Hẹn tái ngộ vào lúc 12 giờ trưa nay nhé.

─ Vâng, đa tạ.

Không ngờ lão tướng già Dương Đắc Chí đã có ý định tham dự triển lãm. Tôi tự hỏi ai mời hay y tự ý, cũng có thể sáng nay y đọc qua báo chí, nhân dịp tò mò đưa đầu đến xem cho biết.

─ Đa tạ, Tống Đô đốc.

Lão già Dương Đắc Chí không thể trách tôi được, vì một dân sự nào am tường qui ước xưng tụng trong quân đội. Kế tiếp tôi cũng chào những câu rập khuôn bánh đúc, và người đáp lại từng ấy câu không khác hơn tên lão tướng già Dương Đắc Chí (杨得志). 

Họ nào biết trong tôi đang phẫn nộ trước kẻ thù. Chào tiếp:

─ Chào, Đại Tướng Hứa Thế Hữu (许世友), Trung Tướng Lưu Sương Nghị (刘昌毅), Trung Tướng Hướng Trung Ha (向仲华), Trung Tướng Lưu Chí Kiên (刘志坚), Thiếu Tướng Trương Hải Đường (张海棠), Thiếu tướng Tiêu Ngọc Sơn (焦玉山), Thiếu tướng Âu Chí Phú (欧致富), Thiếu tướng Ngô Trung (吴忠), Thiếu tướng Giang Song Nguyên (江燮元), Thiếu Tướng Tôn Can Khanh (孙干卿), Đô đốc Trương Phương Niên (张万年), Đô đốc Phó Toàn Hữu (傅全有), Thiếu Tướng Lương Quang Liệt (梁光烈),Thiếu tướng Nham Dịch Long (廖锡龙上将), Thiếu tướng Ngô Kim Nô (吴铨叙), Thiếu tướng Tiền Thục Căn (钱树根), Thiếu tướng Vương Tổ Huấn (王祖训), Thiếu tướng Từ Ninh Thanh (徐永清), Thiếu tướng Lý Tâm Lương (李新良), Thiếu tướng Thu Hộ (朱启), Thiếu tướng Đỗ Thiết Bôi (杜铁环), Đô đốc Cố Huy (固辉), Đô đốc Trương Chí Kiên (张志坚), Thiếu tướng Đàu Bách Câu (陶伯钧), Thiếu tướng Tiền Quốc Lương (钱国梁), Thiếu tướng Sử Ngọc Hiếu (史玉孝), Thiếu tướng Khương Phúc Đường (姜福堂), Thiếu tướng Lý Càn Nguyên (李乾元), Thiếu tướng Lưu Đông Đông (刘冬冬), Trung Tướng Chu Tăng Tuyền (朱增泉), Chuẩn Đô đốc Quân Y Giả Thành Sinh (粟戎生), Thiếu tướng Trương Hải Dương (张海阳) con rể Hồ Cẩm Đào. Chuẩn Đô đốc Hà Kỳ Tông (何其宗), Chuẩn Đô đốc Dương Giảng Hỷ (蒙进喜), Chuẩn Đô đốc Trần Thế Tuấn (陈世俊), Thiếu Tướng Mã Kiêm Cơ (马秉臣), Thiếu tướng Lưu Xướng Hữu (刘昌友).

Trong hàng ghế danh dự cấp Tá tôi chỉ biết Trung Tá Đào Phương (道芳), liền nói nhỏ với y để đủ nghe:

─ Thưa, Trung Tá, tôi có đem theo tặng phẩm hôm qua đã hứa, em gái của tôi đi phía sau đích thân trao Trung Tá.

Trên mặt y có phần ái ngại, đáp:

─ Thưa ngài, hôm qua chúng ta chỉ đùa cho vui, thế mà ngài thực hiện đúng như lời hứa, đáng phục, nhân dịp này tôi xin tặng lại cho em gái của ngài.

─ Trung Tá đừng ngại, một quà tặng tuy nhỏ nhưng rất quí, hai nữa tìm không có, chỉ cấp tướng mới có chiếc ví này, hay là Trung Tá thấy tôi thân với Tống Đô đốc Dương Đắc Chí (杨得志), và Đại Tướng Hứa Thế Hữu (许世友), bởi thế Trung Tá ngại chứ gì ?

─ Quả thực, tôi không biết ngài xin tha thứ.

─ Thế thì tôi đề nghị Dương Đắc Chí (杨得志), tặng cho Trung Tá thăng cấp quân hàm nhé.

Y chỉ biết cười, thay cho sự hài lòng. Tôi xem thường y, rồi thầm suy nghĩ:‒Mình chưa hề quen thân hay bà con, cố tổ với tên Dương Đắc Chí (杨得志), và tên Hứa Thế Hữu (许世友), thì ra mình mới đem hai tên tướng Hán đùa với Đào Phương (道芳), xem cũng linh diệu dữ à!

Trong hàng ghế danh dự, dành riêng cho dân sự, chúng tôi chào cụ Hạ Hoàng Canh, chủ tịch Trung tâm học liệu Phương Đông, và chị Phương Chi Tuyết (更多雪), đồng tham dự trong đám tang này, chúng tôi chào nhau thân mật. Hỏi ra mới biết người chị họ Thúc-Bá của Phương Chi Tuyết (更多雪) làm dâu họ Hoa, tên Phương Chi Hà (郗哈).

Chị Phương Chi Tuyết (更多雪) nói :

─ Có lẽ, anh Viên Dung mới quen biết anh Hoa Chí Cường ?

─ Đúng vậy, chúng tôi biết nhau tuy mới nửa tháng nhưng tình cảm với anh ấy khá ấn tượng.

Tôi cùng chị Phương Chi Tuyết nói chuyện với nhau chưa hết lời, tên Thiếu Tướng Lương Quang Liệt (梁光烈), từ hàng ghế danh dự quân nhân đi đến hỏi:

─ Thưa, sư phụ Viên Dung, ở đây đông người quá không có dịp ngưỡng mộ, tối nay mời sư phụ dùng cơm nhé.

─ Đa tạ, Thiếu Tướng, chúng ta còn nhiều dịp gặp nhau, à nhân đây tôi xin giới thiệu, đây là Thiếu Tướng Lương Quang Liệt, và chị Phương Chi Tuyết, người em họ Thúc-Bá với chị Phương Chi Hà (郗哈) phu nhân của Đại tá Hoa Chí Cường, chị cũng là người đứng ra bảo trợ toàn bộ triển lãm của tôi tại Trung tâm học liệu Phương Đông, sau khi hoàn tất lễ hạ huyệt cho anh Hoa Chí Cường, tôi mời Thiếu Tướng tham dự triển lãm nhé.

Y đứng trân người, không ngờ chứng nhân nội vụ Lương Quang Liệt (梁光烈) ám sát Hoa Chí Cường, lại thân với gia đình họ Hoa. Đôi mắt của y bừng sáng, thấy trên tay của tôi đang cầm 5 tờ điếu văn, y gật gù đáp:

─ Dạ, tôi vâng lời sư phụ, phải tham dự chứ, xin phép tôi trở về vị trí, đã đến lúc di linh cữu.

─ Chúng ta là anh em, Thiếu Tướng không nên xưng hô sư phụ nữa nhé.

─ Vâng, xin kiếu từ.

Y chào một cách hối hả, chị Phương Chi Tuyết, hỏi:

─ Hình như y gặp anh Viên Dung không khác nào kẻ mất hồn, mỗi tiếng nói của anh y đều khiếp sợ, thân làm tướng Hán quá hèn, tôi cảm tưởng y có máu tang, lòng thú đối với dân.

─ Thưa chị, đúng vậy, y mang vào người quá nhiều nghiệp chướng, rồi một ngày lịch sử sẽ phán xét y.

Tôi tự thầm:‒ Từ khi đến Côn Minh biết được nhiều chuyện bí sử của quân đội nhân dân giải phóng Trung Quốc, dù có nói hoài cũng không hết, nhiều nhất về chiến tranh biên giới VN-TQ.

Bỗng có tiếng xướng lễ từ xa:

─ Lễ khởi sự, di linh cữu Thiếu Tướng Hoa Chí Cường đến nơi an nghĩ cuối cùng!

Tất cả mọi người đứng lên đi theo quan tài, tiễn đưa Thiếu Tướng Hoa Chí Cường đến nơi an nghĩ, lễ hạ huyệt đã thành. Chúng tôi lập tức tranh thủ về Trung tâm học liệu Phương Đông (东方学习资源中心). Chuẩn bị lễ khai mạc triển lãm, về đến nơi thấy người thưởng ngoạn triển lãm càng đông hơn lúc 8 giờ sáng, đặc biệt quan khách của đêm hôm qua đã đến không thiếu một ai, chúng tôi gặp lại vui mừng, mời người thưởng ngoạn cùng quan khách cụng đôi ly rượu vang và cocktail.

Đúng 12 giờ khai mạc triển lãm, hầu như toàn bộ tướng lãnh Trung Quốc, gồm có Tống Đô đốc Dương Đắc Chí (杨得志), từ ngoài mặt trận biên giới Tây Nam Trung Quốc (Tây Bắc Việt Nam). Đại Tướng Hứa Thế Hữu (许世友), từ ngoài mặt trận biên giới Đông Nam Trung Quốc (Đông Bắc Việt Nam). Bí thư Quân Khu Vân Nam (前军事秘书云南). Dân sự có Bí thư Hàn Thư (韩国信息) Thành ủy Côn Minh (党委书记,昆明). 

Thực tâm nhận xét, âu cũng do hương hồn của Hoa Chí Cường dẫn ba thằng cướp biên giới Việt Nam đến viếng thăm cuộc triển lãm này!

Phương Chi Tuyết (更多雪) giới thiệu trên 300 quanh khách, gồm các giới quân sự, dân sự, thương gia, văn nghệ sĩ, báo chí, truyền thông, khoa học, kỹ thuật v.v...cuối cùng ban tổ chức tế nhị giới thiệu, nhấn mạnh tên của mẹ Hồng Mạo Lý (李弘茂), ký giả Cát Thuần (Nhất Biến), Đại tá Đặnh Bình Ánh, ký giả Tú Hiền và anh Cao Mẫn. Mọi người cúi đầu đón chào người thân của Viên Dung và chúng tôi đồng đáp lễ.

Không giới thiệu những quan khách thưởng ngoạn triển lãm bởi trong thiệp mời tham dự có đính kèm danh sách giới thiệu, về Bác Cả và anh Bảy của tôi từ chối tham dự, lý do sức khoẻ!

Triển lãm, nghệ thuật ảnh của Viên Dung. Phương Chi Tuyết (更多雪) thực hiện.

Phương Chi Tuyết giới thiệu tiếp:‒ Kính mời chủ tịch Trung tâm học liệu Phương Đông (总裁汤,王室东方学习资源中心) Hạ Hoàng Canh khai mạc triển lãm.

Cụ Hạ Hoàng Canh phát biểu thuyết phục quan khách, gieo vào lòng người nhiều ấn tượng, quan khách hài lòng mỗi lời, một câu chuyện tình sử Côn Minh, người nghe nhớ mãi không phai, tiếng vỗ tay liên hồi, văn nói ứng khẩu của cụ tuyệt vời.

Tiếp theo, Phương Chi Tuyết giới thiệu:

─ Kính mời, người đem đến Côn Minh những tinh hoa tác phẩm nghệ thuật tạo hình, chúng tôi thay mặt Trung tâm học liệu Phương Đông (总裁汤,王室东方学习资源中心). Xin giới thiệu tác giả Viên Dung.

Tiếng vỗ tay liên miên, thôi thúc bước chân tiến về phía trước, lưng thẳng, cúi đầu 3° chân trời, theo cung cách xã giao bình đẳng.

Tôi lập lại những lời phát biểu tối hôm qua, còn hôm nay bổ túc đôi lời, nhấn mạnh đậm nét giới thiệu tác phẩm, tính sáng tạo của tác giả:

─ Thưa quý ngài, tôi chỉ một tác giả nhỏ bé trong nghệ thuật tạo hình, vì yêu xã hội đời thường, mượn chất liệu nghệ thuật ảnh, chuyên chở ý của tác phẩm đi tìm những trái tim biết suy tư, cũng chính tác phẩm đã nói lên nguyện vọng và mong đợi quý ngài lãnh đạo quân sự, dân sự, thương gia, văn nghệ sĩ, báo chí, truyền thông, khoa học, kỹ thuật và toàn thể thưởng ngoạn trong phòng triển lãm v.v... đón nhận tác phẩm như chính mình đang sống, và trao cho nhau tình thân thương, riêng tác giả là người ăn theo tác phẩm, chỉ xin một nguyện vọng nhỏ, từ hôm nay được kết nghĩa cùng quý ngài, và chính quý ngài là chất liệu xúc tác, cho phép tác giả có sức mạnh sáng tạo mới, từ ấy trong tác phẩm chan chứa tính nhân sinh.

Tác giả kính đa tạ, quý ngài, anh, chị, em và toàn thể Trung tâm học liệu Phương Đông. Tôi luôn ghi nhớ, kính cẩn cụ Hạ Hoàng Canh, chủ tịch Trung tâm học liệu Phương Đông (总裁汤,王室东方学习资源中心). Và tôi xin hứa, mỗi năm gửi đến quý ngài một tác phẩm mới, thay cho cánh thiệp chúc Xuân.

Phát biểu vừa chấm dứt, em Tú Hiền liền chuyển ngôn lại với giọng âm thanh, ấm quí phái, mọi người ngẩn ngơ tưởng rằng xướng ngôn viên chuyên nghiệp của đài truyền hình tại Bắc Kinh. Tôi và em Tú Hiền cúi đầu chào cũng theo tư cách ban đầu. Một lần nữa tiếng vỗ tay và lời khen không tiết kiệm của quan khách. Nhờ âm thanh, ấm quí phái của Tú Hiền, tạo cho phòng triển lãm có một phong thái đặc biệt, truyền đến cho mọi người tiếp nhận cảm xúc lạ thường của hôm nay. Ngoài ra buổi triển lãm cho tôi nhiều lý thú khác, đến nỗi không hiểu được những tên lỳ lợm, hiếu chiến như Dương Đắc Chí (杨得志), Hứa Thế Hữu (许世友). Họ đua nhau vỗ tay, tiếng chúc mừng tác giả thành công, ấy thế trong tôi liên tiếp nụ cười mỉa mai những tên thi nhau sống trên xác người dân Trung Hoa. Họ đang ký vào sổ vàng danh dự, mục đích chỉ đề cao tên tuổi của cá nhân, như Dương Đắc Chí (杨得志), Hứa Thế Hữu (许世友), và những tên chiến tranh khác!

Dù sao cuộc triểm lãm cũng đến hồi tổng kết, tên họ từng quan khách đã ký vào sổ vàng 112 tác phẩm, đặc biệt ban tổ chức ghi chú trên một tấm thiệp bằng giấy Dó Lụa loại quí, mỏng mượt lại cứng, chuyên dùng chép kinh, thư pháp. Trình bày chữ viết màu vàng ánh kim, viền nơ vải đỏ mỏng mảnh lịch sự, kẹp dưới tác phẩm, tạo thành bản sắc văn hóa riêng của Trung tâm học liệu Phương Đông.

Người ký sổ vàng, đương nhiên rất hài lòng, tên tuổi của mình được đính liền tác phẩm, có ghi chú giá trị ký sổ vàng.

Chị Phương Chi Tuyết miệng cười, cho biết:

─ Quan khách chạy theo cung cách học sống sĩ diện, họ nào hiểu thấu nghệ thuật cái chi chi.

─ Cảm ơn chị cho tôi thấy tận đáy lòng của họ. À, tôi để ý anh, chị, em văn nghệ sĩ, báo chí, truyền thông không mua một tác phẩm nào, hầu quý vị ấy đến bằng con tim, sống thực. Họ không đem đồng tiền đo chiều cao xã hội, trái lại đồng tiền của Dương Đắc Chí (杨得志) hay Hứa Thế Hữu (许世友) v.v...chạy theo hào phóng ảo, thực chất trống rỗng tính nhân bản.

─ Anh Viên Dung nhận xét quá "chí tính", thẳng thắn, tôi quí anh ở điều này.

Phương Chi Tuyết (更多雪) rất chu đáo, ghi chú trong 200 thiệp mời, tham dự buổi tiệc trưa vào lúc 13 giờ, tại phòng khánh tiết của Trung tâm học liệu Phương Đông, quan khách đã ngồi vào vị trí theo danh sách.

Một lần nữa ban tổ chức hướng dẫn tôi đến từng bàn xã giao, thăm hỏi từng quan khách một, buộc lòng dấu kín câm thù trước mặt những kẻ quân cờ chiến tranh, xem họ không khác nào con rối của nhà cầm quyền Bắc Kinh, tuy ngoài mặt tôi tỏ vẻ ân cần, niềm nỡ, mỗi lần bắt tay với kẻ thù, lòng tôi muốn giết sạch cùng lúc những tên Tần Thủy Hoàng con. Khi đến bàn người mẹ tinh thần, tôi hôn mẹ, nói nhỏ:

─ Thưa mẹ, hôm nay con muốn giết sạch những tên tướng khả ố này quá.

Mẹ rùng mình, hôn lại tôi, nói nhỏ đủ nghe:

─ Con đừng khờ dại, mình chưa hạ thủ họ; mình đã phanh thây trước rồi đó, một nghệ sĩ phải dùng tác phẩm hạ địch thủ, hai nữa con không chuyên nghiệp tình báo, ắt khó thành công. Con câm thù địch; cho nên có suy nghĩ mê muội, hãy biết rằng chung quanh con một rừng sắt tình báo, phản gián và quân báo, con không có khả năng chống lại họ, con đừng làm Kinh Kha thứ hai vô vọng. Về nhà mẹ sẽ lên lớp chuyên nghiệp tình báo để con biết cách dùng thuốc nổ TNT, khi có dịp biến chúng nó thành tro bụi, hôm nay con cứ vờ, chào họ đừng suy nghĩ hận thù vào lúc này, đời con còn dài, hận thù còn đó!

Tôi lủi thủi đi theo sau ban tổ chức, trước mặt có hai bàn dành riêng cho anh, chị, em văn nghệ sĩ, báo chí, truyền thông, họ vui mừng chúc tôi thành công, mọi người đồng mời, những ly rượu nân cao hô:‒ Vô, vô (很很).

Cảnh phòng khánh tiết trở nên rộn rã, tiếng đua nhau vui cười, nhờ hai bàn của anh, chị, em văn nghệ sĩ, báo chí, truyền thông, chính họ đưa tôi trở về thực tại. Tôi đảo mắt một vòng tròn thấy bàn thứ nhất có Nhất Biến em Tú Hiền ngồi gần nhau, hôm nay sao mà họ như mới vào xuân kỳ đôi lứa tuyệt đẹp, chị Phương Chi Tuyết, và tôi ngồi vào bàn thứ 2. Chúng tôi trao đổi rất nhiều với giới văn nghệ sĩ, báo chí, truyền thông Côn Minh, Vân Nam. 

Buổi chiêu đãi tàn cuộc vào lúc 16 giờ chiều, ban tổ chức và chúng tôi đứng trước cửa phòng khánh tiết chào tạm biệt mọi người.

Chị Phương Chi Tuyết cho biết:

─ Quan khách dành cho anh Viên Dung một cảm tình thắm thiết, và hứa sẽ liên lạc với anh!

─ Thưa chị, chính Cụ ông, và chị dành cho tôi tình này, tôi được thân thiện với mọi giới không phải sự may mắn hay tình cờ, âu cũng chính chị cả, tôi để hết lòng kính đa tạ chị cùng cả nhà.

Chị Phương Chi Tuyết đề nghị:

─ Bây giờ, tôi đề nghị anh Viên Dung cùng cô Tú Hiền về nhà riêng dùng trà nhé.

─ Vâng.

Chúng tôi gặp lại anh, chị, em bên họ chồng của chị Phương Chi Tuyết từ Nam Ninh đến tham dự triển lãm và đang ngồi trước mặt tôi đồng uống trà, đôi câu chuyện cũ trải lòng thân thiện, Phương Chi Tuyết, hỏi:

─ Thưa anh Viên Dung, bây giờ tôi ứng trước cho anh 112 tác phẩm nhé, ngày mai anh trở lại sẽ trao phần còn lại, anh đồng ý chứ?

─ Thưa chị, tôi không cần phải biết 112 tác phẩm thu được bao nhiêu, tôi chỉ cần chị mua hộ cho tôi một căn nhà gồm 1 phòng khách, 4 phòng ngủ, tại khu phố này và có đầy đủ tiện nghi, chỉ thế thôi, những ngày tới bạn bè của tôi sẽ đến đó tá túc. Tuy nhiên căn nhà dự định mua do chị đứng tên, ly do chúng tôi không phải là người Côn Minh.

─ Nếu dự định mua nhà theo thời giá, anh Viên Dung vẫn còn 50% thu được từ tác phẩm. Tôi muốn đề nghị một cách khác không biết anh có đồng ý không, như anh đã thấy gia đình tôi có 6 căn nhà mặt tiền, nằm trong một quần thể kiến trúc cổ, theo hình vuôn, tổng cộng trước và sau 24 căn nhà, trung tâm một vườn hoa, anh tùy ý sử dụng căn nhà nào cũng được, còn số vốn 112 tác phẩm vẫn của anh.

─ Thưa chị, đã cho tôi quá nhiều, bây giờ đến lúc rất ái ngại.

Khưu Bình Chấn (陈邱平), em bên chồng chị Phương Chi Tuyết, nói:

─ Thực ra, anh Viên Dung nên tiếp nhận, vì chị chúng tôi xem anh trong gia đình, không riêng gì ở đây, ngày nào anh đến Nam Ninh chúng tôi cũng dành riêng cho anh một căn nhà lớn để tiếp bạn bè, anh Viên Dung an tâm, 18 căn nhà kiến trúc theo một hình vuôn đất, sống yên tĩnh, khang trang, đầy đủ tiện nghi, có lối đi riêng; trước đây chúng tôi học Côn Minh có ở một những căn nhà trong quần thể này.

─ Quý anh, chị nói thế tôi khó từ chối, thế thì số vốn ấy chị vẫn giữ, khi nào em Tú Hiền cần chi tiêu, nhờ chị Phương Chi Tuyết xuất cho.

Chị Phương Chi Tuyết mời:

─ Mời, anh Viên Dung, em Tú Hiền theo chúng tôi xem những căn nhà phần hậu, nếu thấy được cho biết, nhớ đừng ngại nhé.

Ngoài trời lúc này 17 giờ, chúng tôi đi tản bộ một vòng đã hết 18 căn nhà, quả nhiên căn nhà nào cũng khang trang kiến trúc cổ xưa rất thẩm mỹ, trước mặt mỗi căn nhà một vườn hoa lớn trồng các loài hoa Trà, Đỗ Quyên, Phong Lan, Quỳnh, Lan đài, Cúc, Thọ, Dạ Lý Hương v.v...với bàn tay con người hoa thêm tươi thắm.

Tôi chọn căn nhà bìa, cách nhà thờ Tổ họ Hạ, bốn căn, hỏi :

─ Thưa, chị Phương Chi Tuyết, tôi chọn căn nhà này được không ?

─ Rất tốt.

Khưu Bình Chấn (陈邱平), nói:

─ Đúng căn nhà này trước kia tôi đã ở qua, sao hạp tính thế, anh chọn nơi ở như ý tôi.

─ Cảm ơn bạn Khưu Bình Chấn, chúng ta là bạn cho nên có những điểm tương đồng.

Y cười:

─ Hì hì...

Tôi hỏi tiếp:

─ Thưa, chị Phương Chi Tuyết, ngày mai em Tú Hiền đến đây ở được không?

─ Anh, Viên Dung an tâm, ngay bây giờ cũng được.

─ Thưa chị, mỗi buổi sáng em Tú Hiền đi tập thể dục vào lúc 7 giờ 30 phút, có làm phiền chị không ?

─ Thế à, tập thể dục tốt lắm, vào giờ đó cả nhà chúng tôi đã quây quần bên nhau, điểm tâm, uống trà buổi sáng, em Tú Hiền nhớ, sau khi tập thể dục về, vào nhà ngang dùng điểm tâm, trên bàn lúc nào cũng có một phần của Tú Hiền, tự nhiên dùng nhé, hãy xem một thành viên trong gia đình đừng ngại. Còn một việc nữa, ngày mai em Tú Hiền chính thức điểm sách cho Trung tâm học liệu Phương Đông nhé.

Tú Hiền đáp:

─ Thưa chị, em vâng lời ạ, chị an tâm, em cố gắn làm theo ý của chị, tuy nhiên buổi đầu nhờ chị chấp bút.

─ Rất tốt, hai chị em mình bổ túc cho nhau, chị tin tưởng nơi em, chắc chắng em sẽ mở rộng ảnh hưởng trong giới văn nghệ Côn Minh.

─ Em đa tạ chị, cho em nhiều niềm tin.

Tôi tự nhủ thầm: Đa tạ Thượng Đế cho tôi gặp một cơ sở tốt, thực ra tôi nói em Tú Hiền tập thể dục, có ngụ ý khác. Tú Hiền đương nhiên hiểu ý:‒ khi em ở đây, phải nhớ mỗi buổi sáng đến nhà mẹ, phụ bưng những thúng ngũ cốc và mở cửa hàng.

Nhân tiện tôi nói:

─ Tôi gửi trước cho chị Phương Chi Tuyết một danh sách bạn bè sẽ đến đây tạm trú, người đến trước nhất sẽ là chị Bác sĩ Trang, gia đình anh La Minh một họa sĩ đã từng triển lãm tranh tại Chợ Lớn Việt Nam, Hồng Kông và Đài Loan.

Chị Phương Chi Tuyết, ngạc nhiên hỏi:

─ A hay, họa sĩ La Minh sẽ đến đây à, vui quá nhỉ, hiện tôi có một tác phẩm của họa sĩ, mua trong buổi đấu giá tại Bắc Kinh vào năm 1973. Nhà mình chuẩn bị đón tiếp một quí khách, cảm ơn anh Viên Dung giới thiệu, tôi sẽ tổ chức một tháng triển lãm chủ đề (Bút Họa La Minh).

Tôi nói tiếp:

─ Xin chị Phương Chi Tuyết, chị cho Tú Hiền 3.000 dôla, sau đó nhờ anh Nhất Biến chia đều, chuyển đến danh sách bạn bè.

Chị Phương Chi Tuyết, ngạc nhiên hỏi:

─ Sao tôi chưa bao giờ nghe anh Viên Dung lo cho bản thân của chính mình ?

─ Thưa, chị Phương Chi Tuyết và quý bạn, chiều ngày mai vào lúc 14 giờ, tôi đến phi trường Vu Gia Bá để về lại Paris, ở đó tôi sống rất đầy đủ, bởi vậy lo cho bạn bè là điều nên làm.

─ Chúng tôi có thể tiễn anh ra phi trường nhé.

─ Đa tạ chị cùng quý bạn. Tôi nghĩ không cần thiết phải như vậy, sáng mai anh em chúng tôi trở lại, cùng nhau trò chuyện đời thường, thời gian ấy đủ cho chúng ta hưởng quá nhiều tình cảm sâu sắc, vấn đề tiễn ra phi trường sẽ hẹn lần sau.

Tôi cùng em Tú Hiền xin phép cả gia đình chị Phương Chi Tuyết về nhà, hẹn sáng mai Tú Hiền trở lại chính thức làm thành viên trong gia đình họ Hạ. Đến chiều, anh em chúng tôi về nhà thưa lại với Mẹ và Nhất Biến để hiểu hết mọi chuyện hôm nay, lúc đầu mẹ không hài lòng để chúng tôi ở riêng, cuối cùng thuyết phục được Mẹ.

Nhất Biến có ý trách cũng có vẻ hỏi đùa:

─ Anh, Viên Dung lại muốn Tú Hiền xa Mẹ, và tôi đó à?

─ Làm sao xa mẹ được, vẫn như ngày nào, mỗi buổi sáng em Tú Hiền về đây thăm mẹ kia mà. Tôi hiểu em Tú Hiền hơn Nhất Biến, trước mắt gần mẹ và Nhất Biến mỗi ngày. Thực thế tôi muốn tạo điều kiện tốt để sau này hai người hạnh phúc, tôi suy nghĩ đơn thuần thế ấy.

Tú Hiền nháy mắt với Nhất Biến có ý bảo xin lỗi, y hơi gượng mặt nhưng lòng sáng sủa nói:

─ Tôi không ngờ gặp một ông anh vợ tinh quái.

─ Xin đừng gọi bằng anh, tôi ghét nhất người không hiểu bạn, tương lai bạn sẽ gánh trên vai một tình yêu nặng trĩu đấy ạ.

Mẹ cười giòn tan nói:

─ Không ngờ thằng khỉ lại là ông mai.

─ Thưa mẹ, con không phải là ông mai, tự hai người đã quyện nhau trước rồi, khi chưa biết mô tê, họ đã thành đôi uyên ương rồi mẹ ạ, bây giờ mình nói chỉ để hợp thức hoá đó thôi.

Nhất Biến biện lại:

─ Anh Viên Dung nói thế là oan cho Tú Hiền.

─ Oan cái gì? Có phải hôm ấy chưa biết Tú Hiền là ai, anh đã đặt Tù Hiền trên vai mang chạy mất hút, khác nào đôi uyên ương có phải thế không?

Tú Hiền khẩn định nói:

─ Thưa mẹ, anh Ba nói đúng lắm mẹ ạ.

Mẹ chưa hiểu liền trách Nhất Biến:

─ Nhất Biến con hư quá, chưa quen biết với Tú Hiền, sao con lại làm điều thảo khấu thế ?

Chuyện đời Nhất Biến chưa hề thua ai, trái lại chuyện tình khó trả lời với tôi, dù tuổi đã trung niên về đường gia đạo vẫn nhát như cáy. Tôi phải giải vây cho y:

─ Thưa mẹ, nói ra thì dài dòng lắm, hay nhất mẹ chấp nhận cho phép Tú Hiền làm dâu con là hết chuyện.

Mẹ có ít nhiều niềm vui, liền đáp:

─ Nào, thằng chó con Nhất Biến có yêu Tú Hiền không? Riêng mẹ rất hài lòng cuộc hôn nhân này.

Nhất Biến đáp :

─ Mẹ phải hỏi Tú Hiền đã, hết anh Viên Dung đến mẹ xô đẩy con vào chuyện gia thất.

Tôi liền hỏi Tú Hiền:

─ Anh, thay mặt Chú-Thím đứng ra làm chủ đàn gái, dựng nhà chồng cho em được không?

─ Thưa anh Ba, thực ra em với anh Nhất Biến có ý lập gia thất, nhưng chưa có dịp thưa với mẹ và anh, hôm nay anh mở lời thì chúng em không từ chối, chúng con kính nhờ mẹ chọn ngày lành tháng tốt, tổ chức lễ thành hôn ạ.

Mẹ cười hì hì... đáp:

─ Cuối cùng rồi cũng ra mặt, sao chúng con không để đến lúc chống gậy mới xin lập gia đình. Cảm ơn con Viên Dung đã mở lời trước cho mẹ. Bây giờ Nhất Biến và Tú Hiền lấy quyết định thời gian thành hôn càng sớm, càng tốt.

Nhất Biến cười đáp:

─ Thưa mẹ, anh Viên Dung cho biết vào mùa Xuân năm tới tổ chức lễ thành hôn, ngày mai anh về lại Paris, mùa Xuân năm sau anh sẽ trở lại.

Mẹ ngạc nhiên hỏi:

─ Hả, Viên Dung không phải ở Côn Minh hay sao ?

─ Thưa mẹ, con ở nước Pháp đến Vân Nam thăm bạn bè, vô tình gặp lại Nhất Biến bạn cũ khi còn ở Chợ Lớn, sau đó gặp em Tú Hiền, từ đó chúng con xem nhau một nhà, ngày mai con về lại Paris không còn thời gian tổ chức lễ thành hôn cho họ, nên con ngỏ lời xin mẹ giời lại mùa Xuân năm sau, hy vọng mẹ đồng ý.

─ Thì ra là vậy, Tú Hiền với Nhất Biến sẽ đếm từng tờ lịch 365 ngày, có dài không các con của mẹ ?

Nhất Biến đáp:

─ Thưa Mẹ, tuy chúng con chưa chính thức thành hôn, Mẹ cứ tạo điều kiện để mỗi buổi sáng Tú Hiền đến thăm con trước, rồi sau đó thăm mẹ.

Mẹ vui cười đáp:

─ Hì hì...thằng khỉ nói thế nghe cũng vui tai. Lão Bà Bà tạm hài lòng, xem như đã cưới rồi, cảm thông cho các con. Thôi chúng ta đi dùng cơm tối nhé.

Sáng ngày mai Viên Dung còn chuẩn bị hành lý lên đường, riêng Tú Hiền cũng thế, về ở căn nhà Viên Dung vừa tậu được, tạm ở đó đến mùa Xuân năm sau về đây ở với mẹ.

Nhất Biến nói:

─ Chúng con đa tạ mẹ, à khi anh Viên Dung đi về Pháp, con sẽ trở lại Nam Ninh nhận công tác mới, có thể làm việc tại Bắc Kinh một thời gian, ba tháng mới về nhà thăm mẹ và em Tú Hiền.

─ Mẹ đã có Tú Hiền bầu bạn rồi, con an tâm đi làm việc của con, bao lâu về cũng được.

Đêm nay anh em chúng tôi và Nhất Biến cùng nhau uống trà, tâm sự chuyện cũ mới, nào là phiêu lưu trên đường biên giới gian nan, nguy hiểm đến tính mạng, hên xui, may rủi, tình cờ, chồng chất trên vai hơn tháng, trải qua mọi thử thách đời người khó quên.

Nhất Biến hỏi:

─ Anh, Viên Dung còn nhớ những gì nữa không?

─ Hơn tháng nay tôi tiếp cận quá nhiều chuyện rắc rối, làm sao nhớ hết được, người bình tĩnh cách mấy cũng phải quên những thứ mình cần đến, và nhớ những thứ mình không cần.

Nhất Biến xin phép vào nhà trong, một chặp sau đem ra mỗi lần một gói vải dầu nặng tay, đi ra-vào đến ba bận, nói:

─ Tôi có hứa tặng anh Viên Dung những thứ này, còn nhớ không ?

Tôi lắc đầu nói:

─ Trong ấy có cái gì, mà Nhất Biến đã hứa tặng cho tôi ?

─ Anh, Viên Dung còn nhớ nửa tháng qua, hôm ấy tôi và anh gặp Hoa Chí Cường không?

─ À, nhớ rồi, Nhất Biến có hứa tặng cho tôi một số tư liệu về chiến tranh biên giới, cùng 2 cuốn hồi ký biên giới VN-TQ, và 1 cuốn bản đồ của Hoa Chí Cường.

Hôm ấy Hoa Chí Cường trao cho Cát Thuần nói rằng:

"─ Tôi xin tặng anh ba thực đơn tinh thần, nhật ký thứ nhất viết từ ngày 10/02/1979 đến 16/03/1979, cuốn thứ hai viết từ ngày 17/03/1979 đến năm 1986. Trong cuốn thứ hai nội dung quan trọng nhất là trận chiến 1984. Và 1 cuốn Bản đồ tự tay tôi vẽ cùng một số bạn bè cung cấp, quan trọng của nó là những điểm núi cao có chú thích tọa độ và ngày tháng chiến tranh tại 6 tỉnh Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang, Cao Bằng, Lạng Sơn, Quảng Ninh của Việt Nam và biên giới Trung Quốc".

Nhất Biến đáp:

─ Đúng rồi, anh còn nhớ chi tiết không sai, hôm nay tôi lấy ra đây tặng hết cho anh, tùy nghi sử dụng gồm có hai cuốn nhật ký và một cuốn bản đồ 6 tỉnh Tây Bắc - Đông Bắc do Hoa Chí Cường thực hiện.

Tôi thử hỏi:

─ Ba gói vải dầu này nặng bao nhiêu kg ?

Nhất Biến đáp :

─ Thưa anh, Viên Dung khoảng 70 kg, ạ.

Tôi thấy 3 gói vải dầu thật to tứng, chứa hồ sơ chiến tranh biên giới Việt Nam, đối với tôi rất giá trị vô ngần, suy nghĩ đến cùng có mắc vướng nhiều sự trở ngại, liền hỏi:

─ Nhất Biến à, nếu tôi đem về Paris từng ấy hồ sơ thì làm sao qua được quan thuế phi trường, tôi đề nghị chia ra nhiều lần, tuy nhiên không phải dễ dàng tự do đem ra khỏi Trung Quốc những thứ này, dù một tờ giấy nhỏ có tính bí mật Quốc phòng, cũng đủ 20 năm tù hay chung thân, ấy còn liên lụy đến nhiều người, thử hỏi bằng cách nào qua lọt phi trường mới là quan trọng !

Nhất Biến đáp:

─ Đến lúc này phải liều lĩnh một chuyến thử xem, sáng mai tôi làm một kiện hàng đúng theo tiêu chuẩn điệp vụ Quân Ủy đóng dấu khằng sáp ký hiệu CPC, và sử dụng phiếu xác nhận có đính kèm sự vụ lệnh, nhờ anh Viên Dung chuyển đến địa chỉ AZC124 tại Paris, chỉ có thế mới an toàn, đem ra khỏi Trung Quốc.

Tôi ngạc nhiên và nói:

─ Rất phiêu lưu về phương thức thực hiện, tuy nhiên sáng mai Nhất Biến đem gói tư liệu ấy đến nhà chị Phương Chi Tuyết trước 12 giờ, trao cho tôi nhé. Thôi đêm đã khuya, chúng ta đi ngủ, chúc mọi người một đêm bình an.

Sáng hôm nay, anh em chúng tôi lấy hành lý, từ giả mẹ, và chúc mạnh khoẻ, hẹn ngày tái ngộ, còn Nhất Biến đã đi ra khỏi nhà từ sáng sớm, em Tú Hiền thưa:

─ Thưa mẹ, mỗi buổi sáng con về nhà thăm mẹ, việc nặng nhọc, mẹ cứ để đó cho con làm, anh em chúng con xin phép Mẹ đi nhá.

Buổi sáng, ngày đầu tiên anh em chúng tôi chung sống trong gia đình họ Hạ. Bỗng có hai hồi chuông đổ, thấy chị Phương Chi Tuyết đã đứng trước căn nhà, mời:

─ Kính mời, anh Viên Dung và em Tú Hiền chuẩn bị dùng điểm tâm.

─ Dạ.

Hồi chuông đổ lần thứ 3, mọi người đến căn nhà ngang, chào nhau buổi sáng, cùng ngồi vào bàn tròn lớn có 20 chiếc ghế, trên bàn đã bày biện thực đơn điểm tâm, gồm cháo trắng, củ cải ướp cam thảo, trứng gà muối, chao đỏ, gừng chua ngọt, trứng vịt bắc thảo, hương vị thanh khiết đậm nét sống thượng lưu.

Mọi người mời nhau, tôi mời cụ Hạ thân sinh chị Phương Chi Tuyết:

─ Cháu, kính mời Cụ, và cả nhà đồng dùng điểm tâm.

─ Vâng, mời cháu và cả nhà.

Bắt đầu vào điểm tâm mọi người không nói chuyện riêng tư, cứ thế mà ăn, người người tùy hợp khẩu vị nào tự do dùng. Sau buổi điểm tâm đến tuần trà, trong gia đình hỏi thăm nhau từng sức khoẻ, hôm nay ai cũng vui đón tiếp hai anh em chúng tôi, cả nhà, gọi tôi và Tú Hiền:

─ Chú năm Viên Dung, cô út Tú Hiền.

Những tiếng gọi rất thân thương, xem nhau người nhà, chấp nhận sự hiện diện của anh em chúng tôi, ông Cụ nói:

─ Từ nay, ta xem Viên Dung và Tú Hiền như hai đứa con riêng, vậy cả nhà so vai theo tuổi xưng hô với nhau cho có thứ tự nhé.

Phương Chi Tuyết nói:

─ Tía, đưa ra chiêu thức này hay thật, Viên Dung và Tú Hiền gọi Tía nhanh lên.

Hạ Trí (哈三) người anh thứ ba của chị Phương Chi Tuyết, bảo:

─ Chú, Viên Dung, và cô út Tú Hiền làm lễ tạ cảm Tía đi.

Sự kiện bất ngờ tôi không biết cách nào để nét tranh, vừa chần chừ. Khưu Bình Chấn (陈邱平), và Khưu Bình Chánh (邱平政) đồng nói:

─ Anh Viên Dung và chị Tú Hiền gọi Tía nhanh lên, chỉ một tiếng Tía tức cả nhà vui mừng, nếu chần chờ Bác Tư sẽ thay đổi ý kiến đó.

Thật sự tôi có chần chờ vì phải suy nghĩ trước khi đồng ý, đáp:

─ Cảm ơn, anh ba Trí, và hai em Chấn, Chánh đã nhắc nhở.

Tôi lấy quyết định, thưa:

─ Kính thưa Tía, ban ân cho chúng con, con Viên Dung, em Tú Hiền đồng kỉnh bái, từ nay mọi việc đều vâng lời Tía và chúng con xem huynh, tỷ, đệ, muội một thân thể, máu huyết của Tía.

─ Các con nói thế Tía an tâm, từ nay mọi việc trong nhà các con cùng nhau vấn ý, trên tinh thần thuận hòa và chung sống.

Trong lòng tôi khó chịu, tự thầm:

– Thực ra đã là thằng Hán rất khó tin, giá như cụ Hạ Hoàng Canh, đồng bào Minh Hương thì hay biết mấy, chính mình từ nhỏ đến lớn vỗ cơm thố mỗi ngày, và không còn xa lạ gì đám người Hán sống tại Chợ Lớn từ năm 1945-1975, ăn cơm Đài Loan thờ ma CS. Tuy nhiên ở Lục địa với số dân trên 4,5 tỷ (1987) cũng hy vọng có nhiều người tốt như mẹ của Nhất Biến, có lẽ mình tạm "nhập gia tùy tục", lâu ngày cũng phân được trắng đen, mình không thể một lúc với tay lấy được thương yêu bởi nó ẩn trong cõi người, và tích tụ qua đời sống, thôi thì mặc lòng trôi nổi đến đâu hay đến đó, liền thưa:

─ Dạ, chúng con vâng lời như ý của Tía.

Ông Cụ nói:

─ Tốt lắm, trong gia đình họ Hạ này không ưa Khổng Tử, cho nên cả nhà lấy chân thành làm đầu, lấy tình thương làm hạnh phúc, và lấy thực tế để sống, ví dụ sinh hoạt trong ngày triểm lãm làm điển hình, Viên Dung, Tú Hiền hình dung được chứ, chúc các con thành công trên đường đời.

Tôi liền thưa:

─ Kính thưa Tía, đúng 14 giờ trưa nay con đi Pháp, có thể năm sau con trở lại.

─ Thế à, con đi về sớm, nhớ mỗi tháng gửi thư về nhà cho Tía biết nhé.

─ Dạ.

Ngoài cửa có một tiếng chuông reo, Khưu Bình Chánh (邱平政) chạy ra đón khách, vừa mở cửa, vui mừng nói:

─ Chào, Đại tá Đặng Bình Ánh và ký giả Cát Thuần, xin mời vào căn nhà ngang, ở đó có anh Viên Dung và chị Tú Hiền.

─ Vâng, cảm ơn bạn, chúng tôi cùng đi theo bạn.

Phiếu xác nhận (认证卡), ký hiệu (CPC) 抗邮政邮票蜡封符号 (CPC)

Sự hiện diện của Đặng Bình Ánh đem đến cho tôi an tâm hơn, Cát Thuần trao tay một hộp tặng phẩm trọng lượng 16,3 kg, đã đóng dấu khằng sáp, nhiêm phong chu đáo. Tôi tiếp nhận bỏ vào balô gọn gàng, nói:

─ Cảm ơn em Đặnh Bình Ánh đến thăm anh, và Cát Thuần chu đáo.

Chúng tôi trao đổi nhiều vấn đề trong tháng qua ở biên giới Tây Bắc Việt Nam, kể cả chuyện biên giới Việt Nam-Trung Quốc vẫn còn tiếp diễn chiến tranh. Và trước mắt âu lo sự khó nuốt trôi 16,3 kl hồ sơ, nó sẽ vượt biên bằng đường hàng không đến Pháp. 

Chuyện dài chưa hết, thời gian qua mau, đến giờ dùng cơm trưa, tôi mời cả nhà đi ăn cơm phố, em Tú Hiền hiểu ý trao cho tôi bao thư do chị Phương Chi Tuyết tặng hôm qua, tôi dùng số tiền đó vào buổi cơm trưa nay.

Cả nhà 17 người kể cả Đặnh Bình Ánh và Cát Thuần đồng ý đề nghị, đặc biệt người trong nhà mới biết ý riêng tư của tôi. Thứ nhất buổi tiệc đáp lễ, tạ ơn người Tía họ Hạ. Thứ hai buổi tiệc tạm biệt, hẹn ngày tái ngộ. Mọi người hài lòng buổi tiệc có ý nghĩa sâu xa của gia đình, với tình đầy huynh, tỷ, đệ, muội cùng bảo vệ cho nhau, mọi người cảm động và không kém phần hạnh phúc. 

Đến 13 giờ 30 phút chúng tôi mượn nơi đây tạm biệt cả nhà, hẹn năm sau tái ngộ.

Đặng Bình Ánh, lái xe BJ-212 A, đưa tôi ra phi trường Quốc tế Vu Gia Bá. Xe có 5 chỗ ngồi, 17 người đòi đi theo, cuối cùng anh Hạ Trí (哈三) đưa ra quyết định. Bốn người được tiễn Viên Dung ra sân bay, gồm Cát Thuần, Đặng Bình Ánh, Phương Chi Tuyết và Tú Hiền.

Đến phi trường mọi người đồng ở lại phòng khách, đặc biệt chỉ có Đặng Bình Ánh hướng dẫn tôi vào cửa dành riêng cho khu Quân Sự do (An ninh, quân đội nhân dân giải phóng Trung Quốc) quản lý, sau khi qua khỏi cửa kiểm tra hành lý an toàn, Đặng Bình Ánh, nói:

─ Anh, Viên Dung chú ý, từ đây lên phi cơ còn qua một trạm kiểm tra hành lý của dân sự, đương nhiên chúng cũng đều công an cả, nếu họ làm khó dễ, anh đưa "Phiếu xác nhận" phía sau có đóng dấu và chữ ký của (An ninh quân đội), tức thì họ cho lên phi cơ, chúc anh thượng lộ bình an, hy vọng gặp lại.

─ Vâng, chúng ta sẽ gặp lại.

Tôi tiếp tục đi theo giòng người đến trạm kiểm tra hành lý trước khi lên phi cơ, xuất trình tất cả thủ tục gồm: Vé máy bay, Sự vụ lệnh công tác nước ngoài của Quân Ủy CPC, Phiếu xác nhận của An ninh Quân Ủy, do trạm trưởng phi trường cấp. Nhân viên kiểm tra cho biết:

─ Mọi thủ tục của ông hợp lệ xin mời lên phi cơ.

Trong lòng quá phấn khởi, bước chân lên khoảng chín bậc thang, hướng về phòng khách phi trường, tay vẫy chào mọi người, những bước tiếp theo tôi đã vào lòng phi cơ Win 10, đường bay sẽ đến Hồng Kông, hai ngày sau lấy Air France về Paris.

Trước khi ra phi trường tôi dự kiến đối phó theo từng tình huống, nếu khó khăn, bình tĩnh sử dụng vũ khí riêng "tiền lót", không ngờ mọi việc đã trôi qua rất thuận tiện. Khi chưa ra phi trường tôi đã chuẩn bị tư kiến, nếu gặp nguy hiểm cũng phải lắng động theo thời gian. Còn bây giờ tâm hồn thanh thản, tôi ngồi vào ghế số 24, kề cửa sổ, phi cơ cất cánh và thầm nói: Hẹn tái ngộ (Biên giới Đông Bắc, miên đất khói lửa điêu linh).

Hết.


LTG: Kính, thân, đa tạ BBT/Danlambao, đã loan tải thiên ký sự này, và quý bạn đọc để lòng kiên nhẫn tiếp nhận hành trình quá dài. Thưa, chúng tôi cũng đã ghi nhận tất cả Comments của quý vị. 

Chúng tôi xin mượn phương châm Dự án chính trị của THDCĐN để nói lên đôi điền: "không có ý kiến nào cấm nêu ra, không có đề tài nào cấm bàn đến". Những ý kiến, và những suy tư của quý vị đều có giá trị cao quí. Dù có khác suy nghĩ, chúng ta vẫn tìm được một đồng thuận chung.

Kính chào, chúc toàn BBT/Danlambao, và quý Anh, Chị, Em bạn đọc an hưởng một mùa Xuân mới 2013. Thật nhiều và nhiều như ý, sức khoẻ, bình an, hạnh phúc.


Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo