Ở Việt Nam: Đi biểu biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược là bị bắt vào trại phục hồi nhân phẩm và bị đánh đập - Dân Làm Báo

Ở Việt Nam: Đi biểu biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược là bị bắt vào trại phục hồi nhân phẩm và bị đánh đập

Trần Thị Nga (Danlambao) - Đọc trên mạng internet thấy có kêu gọi Biểu tình phản đối TQ xâm lược Biển đảo vào ngày chủ nhật 02/06 đúng ngày sinh nhật con trai lớn, mấy hôm trước tôi đã hứa sẽ làm sinh nhật cho con để động viên con ôn thi vào cấp 3. Trời thì nắng nóng đang phân vân việc có tham gia cuộc Biểu tình này không thì sáng thứ 6 đã thấy vo ve mấy chú an ninh lởn vởn, chụp ảnh này nọ. Bụng bảo dạ “kiểu này nếu không tham gia Biểu tình thì ở nhà mẹ con mình cũng bị hàng trăm công an bao vây với những xe chở tội phạm và xe cứu hỏa đỗ trước cửa nhà hú còi inh ỏi hoặc bị khóa cửa ngoài như những lần trước” thế là quyết định đi.

Chiều thứ 6 ba mẹ con khăn gói lên đường “đi bằng xe máy”, vừa đi đã bị hai chú an ninh bám theo với khoảng cách 50m, tôi liền chuyển hướng về quê giải quyết vài công việc, về gần tới quê có chiếc ô tô ngăn khoảng cách giữa mẹ con tôi và cái đuôi thế là tôi rẽ nối khác cắt đuôi.

Giải quyết xong công việc mẹ con tôi đến chơi ở nhà người bạn dưới quê đến sáng thứ 7 ba mẹ con lên Hà nội lại ăn, ngủ vỉa hè chờ sáng chủ nhật ra Bờ hồ. 



Có mấy người bạn gọi điện biết mẹ con tôi lên bảo vào nhà anh, chị ở cho anh em Phú, Tài được thoải mái, tôi cảm ơn và bảo “nếu hôm nay em vào nhà anh, chị nghỉ có lẽ sáng mai mẹ con em sẽ không ra bờ hồ Biểu tình chống TQ xâm lược được” thế là ba mẹ con tìm chỗ căng võng, trải bạt sinh hoạt vỉa hè “vì vào nhà nghỉ sẽ bị công an quây như ngày 04/5”.

Buổi trưa nhận được điện thoại của ông anh họ ở quê gọi hỏi: em đang ở đâu?

Tôi cũng rất thật thà: em đang ở Hà nội.

Anh: Anh biết là em giúp anh nhiều, nhưng có việc này anh cần nói chuyện với em.

Tôi: Chuyện gì ạh?

Anh: Khi nào em về?

Tôi: Em lên đây có việc, khi nào xong việc em về.

Anh: Anh vừa cãi nhau với bọn An Ninh tỉnh, chúng nó bắt anh xác minh xem em ở đâu? Nếu ở quê thì không cho đi đâu! Anh làm an ninh thường trực ở xã cho chúng nó.

Tôi: kệ họ đi anh ơi! Em quen rồi, chính họ đang vi phạm pháp luật, em có quyền tự do của em, họ đang vi phạm khi theo dõi, ngăn chặn em.

Anh: ừ thì biết thế, thôi khi nào về nói chuyện nhé.

Thế là tôi biết cuộc biểu tình ngày mai sẽ gặp khó khăn. Mẹ con đang ngồi chơi thì một cậu thanh niên đi xe máy lại hỏi: Chị là chị Nga ạh?

Tôi: ừ, thế em là ai?

Cậu thanh niên: chị chưa biết em hi hi hi… nhưng em biết chị nhiều qua mạng internet.

Và thế là chúng tôi ngồi nói chuyện vui vẻ rồi cậu cáo từ về quê với lời hẹn gặp nhau ở cuộc Biểu tình.

Một lúc sau ông Khánh chồng bà Châm cũng đã “dạt vòm” từ hôm trước đi qua, thế là mấy ông cháu thành hội ăn, ngủ vỉa hè.

Sáng chủ nhật 02/06 mẹ con đưa nhau ra bờ hồ, nhận ra mấy người quen 3 mẹ con nhập hội chuyện trò vui vẻ thì mấy anh an ninh, công an đến xua đổi với lý do “đây là chỗ để lưu thông chứ không phải chỗ để tụ tập”, thế là chúng tôi đi qua rồi lại đi lại, mấy anh an ninh, công an bảo “các anh, các chị về đi chứ sao cứ quay đi, quay lại như thế?” chúng tôi chỉ cười và cứ thong thả đi.

Quanh bờ hồ có những cô dân oan giăng biểu ngữ về vấn đề chính quyền cướp đất, cướp nhà và những oan khuất của gia đình họ. Khoảng 8h30 một cô dân oan lấy trong túi ra bộ quần áo Bộ Đội mặc vào và bắt đầu giăng tờ biểu ngữ cô nói “tôi đã hiến dâng bao công lao thời trẻ để đấu tranh bảo vệ Tổ quốc, giờ đất nước lâm nguy tôi lại tiếp tục xuống đường”. Tôi mở ba lô lấy ra mấy tờ biểu ngữ liền bị một an ninh thường phục cướp, phản xạ tự nhiên của dân buôn bán đã từng hai lần bắt trộm nên tôi nhanh tay túm cổ áo hắn hỏi “mày thích cướp không?” nó hoảng quá vội bỏ tay rồi chuồn mất.

Khi cuộc biểu tình diễn ra được hơn 10 phút thì tấp nập một đám thanh niên mặc thường phục được công an chỉ đạo dùng bạo lực bắt cóc chúng tôi lên xe bus đưa vào trại Phục Hồi Nhân Phẩm Lộc Hà ở Đông Anh, Hà Nội, tới nơi họ bàn giao chúng tôi cho hàng trăm người công an mặc sắc phục và nhiều chục kẻ mặc thường phục ở đó. Chúng tôi bị bắt tổng số là 29 người trên 3 xe bus.


Trên xe bus vào trại Lộc Hà

Họ dồn hết chúng tôi vào một phòng chờ “xử lý vi phạm”, một lúc sau Hoàng Xuân Hiếu, công an quận Hoàn Kiếm, dẫn theo nhiều công an mặc sắc phục vào, mồm nói là mời nhưng chân tay thì cưỡng chế một anh vào làm việc. Anh này phản đối với lý do anh không vi phạm mà bị bắt cóc vào đây vì thế anh không làm việc, lúc đó tất cả anh chị em cùng bị bắt cóc về tội Biểu tình phản đối TQ xâm lược chất vấn những người công an đó lý do vì sao bắt chúng tôi vào đây? Chúng tôi phạm tội gì? Ông Hiếu cứ nhai đi nhai lại “Chúng tôi không bắt ai cả, chúng tôi chỉ nhận bàn giao thôi, đã vào đây rồi thì phải làm việc, muốn biết phạm tội gì thì phải làm việc rồi mới biết”. Chúng tôi phản đối với lý do:

1. Chúng tôi không phải là con vật để các anh bàn giao,
2. Các anh bắt chúng tôi mà không biết chúng tôi phạm tội gì là vi phạm pháp luật.
3. Yêu cầu các anh đưa những kẻ bắt cóc chúng tôi vào đây để đối chất, chúng tôi bị bắt tập thể sẽ làm việc tập thế, chúng tôi không đồng ý để các anh tách riêng từng người.

Công an đuối lý đi ra nhưng họ vẫn nhanh tay bắt một bạn sinh viên đi thẩm vấn.

Thêm hai đợt những người công an hùng hùng hổ hổ đến cưỡng chế lẻ từng người, qua kinh nghiệm của cậu sinh viên kia chúng tôi đã không đứng lẻ nữa mà đứng thành vòng tròn với nhau, công an định cưỡng chế ai thì người đó sẽ được đưa vào giữa vòng tròn được bảo vệ bởi những đồng đội.

Buổi trưa họ mang cơm hộp vào nhưng không mời, không bảo chúng tôi ăn, cũng như những lần trước chúng tôi không ăn cho tới khi anh Phan Trọng Khang là sỹ quan quân đội và là Thương Binh bảo “cuộc chiến này còn dài, còn nhiều gian khổ, chúng ta cần phải ăn để giữ sức và chuẩn bị tinh thần” thế là mọi người cùng ăn.

Khi bữa ăn gần xong thì cậu sinh viên kia trở lại kể chuyện công an thẩm vấn yêu cầu cậu khai tên bố, mẹ, chỗ học, chỗ ở và ép cậu ký nhận tội tụ tập đông người gây dối trật tự công cộng, cậu không đồng ý vì cậu đi biểu tình thế là những người công an mặc sắc phục đi ra để 4 người mặc thường phục đánh vào ngực cậu trong phòng hỏi cung.

Cậu sinh viên để ba lô trên đùi đang kể lại sự việc bị “Côn Đồ” đánh trong phòng hỏi cung

Chúng tôi động viên cậu và bảo cậu ăn cơm giữ sức đồng thời bàn thảo cách đối phó với những hành vi tàn ác của công an vì thời gian gần đây rất nhiều người dân bị đưa vào đồn công an làm việc rồi bị chết bất thường mà ngành công an lại đưa ra kết luận là Tự Tử hoặc tự Ngã chết.

Ăn cơm trưa xong người nào bị căng thẳng và mệt mỏi thì tự tìm chỗ nghỉ ngơi cho mình (vì trong khuôn viên phòng chờ xử lý có nhiều phòng và giường bỏ trống), số còn lại ngồi túc trực theo dõi động thái của công an vì thấy họ huy động thêm nhiều kẻ mặc thường phục.

Khi mẹ con tôi cùng vài người đang nằm nghỉ thì biểu tình viên gọi dậy, nói “tất cả dậy ra đây tập trung đi, chúng nó đang huy động một lực lượng côn đồ vào trấn áp”. Chúng tôi vẫn quây thành vòng tròn với những lời tuyên bố “chúng tôi đi biểu tình phản đối TQ xâm lược mà các anh bắt cóc về đây, các anh vừa đánh đập cậu sinh viên này khi lấy lời khai, giờ chúng tôi sẽ không ai làm việc với các anh nữa kể cả có bị các anh giết hết chúng tôi tại đây”

Dù tuyên bố như thế và tình đoàn kết của chúng tôi cũng thật khắng khít nhưng không thể chống chọi lại được bọn công an và côn đồ đông gấp 7-8 lần chúng tôi. Cứ 4 -5 tên công an và côn đồ khiêng bắt 1 người, đợt 1 của buổi chiều chúng bắt nhà văn Nguyễn Tường Thụy, chú Dũng cựu chiến binh, cậu sinh viên bị chúng đánh lúc sáng và một anh dân oan của tỉnh Bình Dương. Khi đó chúng tôi đã phản kháng rất mãnh liệt bằng lý lẽ thì bọn công an dùng trò khiêu khích tấn công bằng bạo lực. Đúng lúc đó một chị dân oan cùng bị bắt với chúng tôi đã lăn đùng ngã ngửa rã rượi nói là bị người âm nhập, chị kêu gọi công an đừng đánh dân, cùng là người dân VN đừng đánh cái nhau nữa, và chúng đưa chị đi. Mấy chú lớn tuổi có kinh nghiệm bảo “bây giờ bọn công an nó chuyển hướng khiêu khích thành bạo động đó chúng ta cần cảnh giác”.

Côn đồ được công an huy động vào bắt người

Khoảng thời gian trống này bạn Lê Thu Trà đã tận dụng để giảng dạy cho mấy chú công an trẻ tuổi về tình yêu quê hương, tổ quốc VN đang bị lâm nguy ra sao? Biển đảo đang bị xâm chiếm, ngư dân bị đánh, bắt, giết thế nào?. Tôi thì hỏi người công an trẻ tên “Nguyễn Đức Trung, số 195 -456” Tại sao chúng tôi đi biểu tình phản đối TQ xâm lược, đánh, bắt, giết ngư dân VN mình mà các anh bắt, đánh đập, giam giữ chúng tôi? Có phải ngành công an các anh đang bảo kê cho TQ xâm chiếm biển đảo, đánh, giết ngư dân hay sao? Cậu ta trả lời “Chuẩn”.

Nguyễn Đức Trung, số 195 -456

Thế là đã rõ vì sao công an lại tàn ác với người biểu tình chống TQ xâm lược đến thế? Chúng tôi chuyển hướng không tranh luận lý lẽ với họ nữa mà chuyển sang đề phòng và bàn thảo cách để bảo vệ nhau khỏi bị công an đánh.

Sau lần đó chúng không dùng côn đồ nữa mà vẫn bọn đó mặc bộ quần áo công an vào mời từng người một đi làm việc, một chú cựu chiến binh nói “chúng tôi sẽ đi làm việc với các anh khi anh nói TÔI MỜI ANH ĐI LÀM VIỆC VÌ ANH PHẠM TỘI PHẢN ĐỐI TRUNG QUỐC XÂM LƯỢC, tên Hoàng Xuân Hiếu không giám nói như thế mà ra lệnh cho thuộc hạ cứ 4-5 thằng cưỡng chế 1 người chúng tôi vào phòng hỏi cung, còn lại vài người có lẽ do không còn phòng nữa nên chúng để lại trong đó có bé Tài con tôi mới 6 tháng tuổi.

Chúng tôi đã thống nhất với nhau là Bất hợp tác với công an, vì vậy dù có dùng bạo lực đánh đập nhưng chúng cũng không thể lấy được lời khai nào trong số chúng tôi.

Đến cuối giờ chúng mời từng người chúng tôi ra về với lý do “hết giờ làm việc rồi mời anh, chị, cô, bác về nghỉ ngơi”. Khi ra tới cổng tôi thấy có rất nhiều anh chị em đến đón, người ra trước chờ người ra sau trong sự trà trộn kèm cặp của những kẻ côn đồ mà cả ngày hôm nay chúng áp bức chúng tôi trong tại Lộc Hà lúc mặc sắc phục ngành công an, lúc lại mặc thường phục làm côn đồ.

Đến khi trời nhá nhem tối chúng tôi điểm danh còn thiếu anh Trương Văn Dũng thì bọn côn đồ kia bắt đầu ra tay đánh đập những anh chị em đến đón chúng tôi, bắt đầu chúng đánh anh Chí Đức, em Nguyễn Văn Phương, anh Bùi Hưng Tiến. Chúng đánh rất dã man như đánh kẻ thù và bắt nhốt em Phương vào xe chuyên chở tội phạm của ngành công an đậu ở cổng đồn công an huyện Đông Anh rồi nổ máy định đưa đi trước sự im lặng, bảo kê của những người công an mặc sắc phục. Lúc này chúng tôi đòi thả bạn của chúng tôi ra thì chúng gây sự. Biết rõ âm mưu của ngành công an là khiêu khích tấn công để gây ra Bạo Loạn nên chúng tôi đã đồng loạt nằm xuống đường theo phương châm Ôn Hòa để phản đối hành vi đánh bắt người phi pháp. Trước sự đoàn kết của chúng tôi và sự ủng hộ của người dân với lẽ phải bọn côn đồ đó đã phải thả em Phương và anh Chí Đức ra, cũng lúc đó thì bên cổng trại Lộc Hà bọn chúng khiêng anh Trương Văn Dũng vứt ra cổng với thương tích, máu me đầy người.

Sau lần biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược ngày 02/06/2013 này tôi đã nhận ra một điều “Muốn đấu tranh phản đối Ngoại Xâm thì trước hết phải đấu tranh loại bỏ bọn Nội Xâm tay sai bán nước”.



Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo