LMH Tuấn (Danlambao) - Vừa qua, ông Lê Thăng Long có một tuyên bố xin ra khỏi phong trào “Con đường Việt Nam” và gia nhập Đảng Cộng sản Việt Nam. Tin này đã được đăng tải rộng rãi trên các blog lề trái và sẽ sớm được nhắc trên các tờ báo, mạng điện tử nhà nước trong thời gian sắp tới như là một yếu tố tuyên truyền hiệu quả về sự lầm đường lạc lối của những cá nhân tự xưng là dân chủ trong nước và sự khoan hồng của Đảng và nhà nước Việt Nam. Tôi nghĩ sẽ là thế.
Về tuyên bố của ông Lê Thăng Long, tôi xin có một vài lời theo từng quan điểm/ ý mà ông đã gõ ra như sau:
1- Ông nói, ông và gia đình mình hoàn toàn không có một oán thù nào với Đảng Cộng sản và Chính Quyền Việt Nam và để chứng minh, ông dẫn chứng truyền thống cách mạng gia đình mình.
Ông muốn giúp ĐCS & CQVN tiếp tục cải cách tư duy nhận thức được khởi đầu từ 1986 vì ông nghĩ rằng mình nhận thấy được sai lầm và thiếu sót hơn 90% của hệ thống lý luận chủ nghĩa cộng sản.
Và để làm được những điều như trên, ông đã “hợp tác với một số lực lượng dân chủ, hoạt động vì quyền con người”.
Tóm lại, quan điểm đầu tiên của ông về lý do ông muốn gia nhập ĐCS là vừa muốn giúp Đảng (chống bị đào thải) lại thông qua đó giúp đất nước (ở cương vị là Đảng viên ĐCS).
Quan điểm này không lạ, bởi vào tháng 01/2007, ông và người bạn mình đã tìm cách ứng cử đại biểu Quốc hội khóa XII cũng với mong muốn như trên.
Tuy nhiên, thời điểm (2013) mà ông muốn quay trở lại ĐCS đã có gì khác so với thời điểm mà “những khảo sát thực tế cho thấy không có cách gì áp dụng được tinh thần pháp quyền trong môi trường chính trị, kinh tế, xã hội tại Việt Nam vào lúc đó, dù rằng nó đã được hiến định từ năm 2001” do ông và những người bạn tìm ra cách đây 9 năm chăng? (2004).
Ông muốn tham gia giúp ĐCSVN cải cách – điều này không sai và hoàn toàn tốt cho dân tộc (ít nhất là nó hạn chế bớt sự ăn tàn, phá hoại của ĐCS về các mặt trong đất nước này), nhưng việc ông phải rời CĐVN để đến với ĐCS buộc mọi người nghi ngờ về động cơ chính trị của ông trong việc gia nhập CĐVN (ngày ấy) và ĐCSVN (bây giờ).
Vì thực tế, nếu ông muốn ĐCSVN cải cách thì ông hãy phát triển mạnh CĐVN (nơi mà ông và bạn của mình muốn phổ quát giá trị Quyền con người), việc CĐVN phát triển mạnh trong xã hội sẽ tác động mạnh đến những con người trong hàng ngũ ĐCS – buộc họ tự chuyển hóa trong một Xã hội Dân sự đủ mạnh. Chứ không nhất thiết là rời bỏ CĐVN (vốn đang dở chừng) để đến với ĐCS (vốn đang ngày càng nát) đâu. Thưa ông!
2- Lý do thứ 2 là ông cho rằng, PT CĐVN đã phát triển mạnh và vì thế không có ông nó phát triển vẫn tốt.
Cái lý do này buộc tôi tiếp tục nghi ngờ về động cơ rời bỏ của ông. Ít nhất, là trong 2 năm trở lại đây, CĐVN ít có các hoạt động nổi bật trong phong trào dân chủ tại Việt Nam. Số thành phần lãnh đạo thì người ở tù, người thì ra tù nhưng bị kiềm tỏa, số thành viên chỉ mang tính online là chính. Ngay cả trong thời gian gần đây thì tôi chỉ thấy nổi lên các hoạt động của Mạng lưới Blogger Việt Nam, của Hội phụ nữ Nhân quyền – còn CĐVN hoàn toàn không thấy. Vậy xin hỏi ông, phong trào phát triển mạnh ở điểm nào ạ?
Các phần sau, ông có đề cập đến sự phát triển của ĐCSVN và QĐNDVN từ số lượng người ít, rồi ông thừa nhận 2 người bạn của ông là Lê Cộng Định & Trần Huỳnh Duy Thức có đẳng cấp cao hơn ông. Tôi tự hỏi: Ông có biết mình đang viết gì hay không? Thưa ông! Việc ông đưa ra các dẫn chứng nêu trên có liên quan gì đến việc CĐVN phát triển mạnh hay việc ông rời CĐVN để đến với ĐCSVN. Phải chăng ý ông nói: CĐVN hiện giờ còn ít người tham gia nhưng với 2 vị lãnh đạo còn lại chắc chắn sẽ phát triển về sau này? – Nếu thế, thì tôi xin hỏi, ông chắc điều đó chứ?
Hay vì hiện giờ CĐVN hoàn toàn đã suy yếu, thành viên không có sự liên kết, hoạt động hầu hết là các bài viết – tuyên bố online, lãnh đạo thì người ở tù – người bị cầm chân nên ông phải tìm hướng trở lại ĐCSVN để hoạt động?
3- Ông nói ông muốn làm bà mai giữa ĐCSVN & CĐVN. Tôi nhận thấy điều này là không tưởng vì:
Để có cái buổi tiệc hòa giải trên thì phải có hai điều kiện (buộc ĐCS tham gia):
Thứ nhất là cá nhân đó phải có ảnh hưởng mạnh mẽ đối với phong trào, hoạt động dân chủ trong (ngoài nước) – Nhưng từ khi ra khỏi tù đến nay, ông đã có-ảnh-hưởng-gì to lớn đến hoạt động dân chủ trong nước khiến ĐCS phải nghe theo và bắt tay với ông?
Thứ hai, là một xã hội dân sự đủ mạnh để ĐCS thay vì độc tôn thì giờ họ buộc phải chia sẻ. Nhưng hiện tại cho đến tương lai gần thì điều này gần như là mộng tưởng?
Bên cạnh đó, trong buổi tiệc hòa giải trên, ông đứng ở vị trí nào để có thể nói với những người ĐCS & CĐVN ngồi lại với nhau? Vị trí là một Đảng viên ĐCS (nếu được chấp nhận) đã rời bỏ CĐVN “đang phát triển rất mạnh” sao ạ? Liệu khi ông gia nhập ĐCSVN, ông nói ai sẽ nghe? Nhất là làm mai CĐVN & ĐCSVN ngồi chung mâm cũng chỉ là cách để khiến cho “ĐCSVN tiếp tục tồn tại và phát triển lâu dài” thông qua sự cải cách? Nói một cách gián tiếp, ông tăng cường lực lượng cho ĐCS, tiếp tục sơn phếch một Đảng dân chủ (độc quyền cai trị) bằng những chiến hữu hoạt động dân chủ năm xưa của ông?
Tiếp đó, tôi xin đặt ra một câu hỏi: Giả sử như ĐCSVN cải cách để tồn tại, với cái cách nửa vời như 1986, với yếu tố ban phát về quyền con người thì lúc đó, có phải ông đã tiếp tay cho ĐCS trở nên tinh vi và thủ đoạn hơn trong việc tồn tại và giúp ông vua tập thể tiếp tục bóc lột dân đen ở một hình hài mới?
Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa, nếu ông muốn trở thành một ông mai, ngoài yếu tố ảnh hưởng thì ông cũng cần phải biết một điều đơn giản nhất trong giao tiếp: Đừng đe dọa ai khi mình ở một thế yếu!
4- Lý do thứ tư này lại đập nhau với lý do thứ ba. Ông nói ông muốn thành lập Liên minh dân chủ - nhân quyền – yêu nước Việt Nam. Vậy thì:
- Nó sẽ ở đâu trong một xã hội mà “ĐCS Việt Nam đang tồn tại & phát triển?”
- Nó có phải là một tổ chức tương tự như CĐVN mà ông đã rời bỏ?
- CĐVN với mục tiêu Quyền con người còn bị đàn áp đến mức lãnh đạo phải vào tù thì liệu Liên minh có tồn tại được vài ngày không?
- Liên Minh này có gì hay ho hơn so với Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, hay sâu xa hơn là Hội Liên hiệp Quốc dân Việt Nam (05/1946)?
5 – Lý do thứ năm, bỏ qua những câu văn thừa thãi về tính khí của ông, về truyền thống cách mạng (mà ông đã nhắc đến trong lý do 1) thì ông cũng cho rằng ra khỏi CĐVN là một bước lùi nhưng sẽ tiến trăm bước.
Nếu là một bước lùi – tôi hoàn toàn đồng ý. Nhưng nếu cho rằng sẽ tiến 100 bước với ý định vào ĐCS, cải cách, thành lập Liên Minh – Dù rất tốt đẹp nhưng tôi cho rằng đây là sự viển vông. Nhất là khi nhìn vào tấm gương của Trần Xuân Bách, Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, Trần Khuê... đến những vụ bóp bể các bong bóng có in chữ “Quyền con người của chúng ta phải được tôn trọng” hay vụ các vụ xô xát, đánh đập của chính quyền đối với các cá nhân, nhóm người hoạt động Dã ngoại nhân quyền, phổ biến tài liệu Nhân quyền ở Sài Gòn, Hà Nội – Trong tình hình Nhà nước CHXHCN Việt Nam là một thành viên của Hội đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc.
Tôi không biết “bông sen” mang tên Lê Thăng Long sẽ lấm bùn hay không trong chế độ Cộng sản – Nhưng tôi biết, cơ chế Cộng sản với sự tha hóa hiện nay cũng bắt đầu từ những bông sen trước đó. Cái cơ chế nó khiến con người phải bị tha hóa, và ông chỉ không bị tha hóa khi mà ông vừa gia nhập ĐCS nhưng nó sụp đổ liền sau đó.
Cuối cùng, ông khuyên các cá nhân hoạt động dân chủ rằng: “Quý vị và các bạn hãy đừng tự rơi vào một kiểu cực đoan kiểu mới. ĐCSVN muốn độc quyền lãnh đạo xã hội VN tức là độc tài hay toàn trị. ĐCSVN muốn không cho bất kỳ một đảng chính trị mới nào ra đời để không có đảng đối lập, cạnh tranh. Nhưng nếu các lực lượng dân chủ, nhân quyền đối kháng lại ĐCSVN thì đó cũng là một sự cực đoan kiểu mới đấy.”
Đọc cả đoạn này tôi cứ không hiểu, rõ ràng ông đã biết ĐCSVN đọc quyền lãnh đạo và vì thế họ sẵn sàng đàn áp bất cứ lực lượng đối lập nào? – Thế nhưng ông vẫn muốn gia nhập vào hàng ngũ đó để khiến tính độc quyền đó được nhìn mềm mại hơn, sống dai hơn. Và khi đó, ông bỏ quên quy luật: Độc tài làm mất tính cạnh tranh, theo đó chôn vùi luôn cả sự phát triển!
Ông cho rằng nếu ĐCSVN độc tài rồi thì để họ tiếp tục độc tài vì nếu đối kháng lại là điều không nên, đó là một sự cực đoan mới? Ông đã viết gì thế này? – Một người vừa rời bước khỏi CĐVN, dù chưa gia nhập ĐCSVN để hóa thân thành sen, để cải cách ĐCS nhưng ông đã đặt nền móng duy trì sự độc tài và biện họa cho sự độc tài, phê phán sự đấu tranh trong dân ở hiện tại.
Thưa ông Lê Thăng Long?
Ông đang ngây thơ chính trị hay là kẻ cơ hội chính trị?
Hay ông đã “tỉnh táo nhận ra cái tất yếu, tránh bị đào thải”[1] rồi?
Thưa ông!?