Nguyễn Trung Tôn (Danlambao) - Đêm đầu tiên vào buồng, Phước ngủ không yên, cậu cứ gãi khắp người, một lát lại vào hố vệ sinh ngồi đi tiểu nhưng đi không được.
Tôi hỏi Phước: Em bị bệnh gì mà lạ thế, hay lâu ngày không tắm rửa mà ngứa ngáy vậy? Vết mổ có ảnh hưởng gì tới thận không sao đi tiểu khó vậy?
Tôi không hiểu gì về câu trả lời của Phước. Đêm đó tôi và Phước đắp chung một cái chăn, Phước cứ cựa quạy, làm tôi thức giấc hoài.
Sáng dậy tôi lại hỏi Phước: Em bị bệnh gì mà khổ thế? Nếu bệnh tật như vậy sao không xin nằm viện cho ổn hẳn hãy về? Phước cười trông méo cả miệng nhưng phải nói Phước vẫn rất điển trai.
Không khí cả buồng giam trở nên trầm lắng khi Phước bắt đầu vào câu chuyện. Phước kể: Trước đây Phước làm nghề lái xe khách chạy đường dài. Phước lấy vợ đã có một đứa con trai. Vợ Phước là một hành khách quen, thường đi xe của Phước vào Nam ra Bắc để làm ăn. Cuộc sống hôn nhân không mang lại hạnh phúc cho họ… Vợ Phước không trung thủy, mỗi khi Phước vắng nhà thì cô thường cặp bồ với người đàn ông khác, Phước cũng vậy. Cậu chán cảnh gia đình chẳng mấy khi về nhà, cậu thường qua đêm với nhiều phụ nữ khác. Cuộc đời Phước dần dần lún vào con đường nghiện ngập. Cậu bị bắt vào tù với bản án 7 năm về tội buôn bán trái phép chất ma túy. Cải tạo trong trại giam số 3 huyện Tân Kỳ – Nghệ An, Phước tiếp túc tìm cách móc nối với nhiều người và buôn bán Ma túy trong trại giam, để có tiền thỏa mãn cơn nghiện của mình.
Phước kể: Trước khi bị bắt, Phước có nghiện Ma túy nhưng chưa bị nhiễm HIV. Vào trại giam được vài năm, vì môi trường sống không đảm bảo an toàn, nên không biết Phước nhiễm bệnh từ đâu. Khi biết mình đã nhiễm căn bệnh hiểm nghèo, Phước sống buông thả hết mình. Phước nói đời cậu coi như đã hết có còn gì phải giữ! Trong tù Phước buôn bán Ma túy và bơm kim tiêm cho các con nghiện khác. Phước kể rằng không ở đâu buôn bán thứ hàng đó dễ và có lời hơn trong nhà tù. Phước thường lấy hàng từ những người khác, về chia ra thành tép một và bán lẻ cho con nghiện, kiếm lời để sinh hoạt trong tù. Trong đường dây của Phước có một Trung tá công an quản giáo tên là Miên, cùng nhiều tù nhân khác. Thông qua quản giáo Miên, người bên ngoài gửi hàng vào trại. Quản giáo Miên giao lại cho đồng bọn và cứ thế phân phối cho các con buôn nhỏ ở các buồng đội. Nhiều người ở ngoài xã hội không nghiện nhưng khi vào tù ở cùng với những người nghiện, hàng ngày chứng kiến họ sử dụng, được mời gọi dùng thử cho vui, vậy là đã trở thành con nghiện. Kim tiêm trong trại giam mà con nghiện bán cho nhau vào thời điểm năm 2010 với giá là 50.000 đồng một chiếc. vì giá cả đắt đỏ nên cứ người này dùng xong, người kia lấy súc qua nước lại dùng lại.
Tôi nghe Phước kể mà rùng cả mình. Tôi hỏi Phước: Thế ở tù như vậy các tù nhân lấy đâu ra nhiều tiền để có thể nghiện ngập được?
Phước nói: Tù mà! Là con nghiện rồi thì có nhiều cách để kiếm tiền. Có thể là buôn bán thuốc lá thuốc lào, có thể là buôn bán Điện thoải di động, hoặc có nhiều người gia đình chu cấp, cũng có người dùng cách nhắn tin cho bạn bè người thân để xin thẻ cào điện thoại vào bán lấy tiền… Tôi không rõ lắm về cách kiếm tiền của họ nhưng không hỏi thêm. Phước nói tiếp: Vào cuối năm 2010, có thể đã có người làm đơn tố giác lên tổng cục 8 và Bộ công an về tình trang buôn bán ma túy và điện thoại trong trại giam, nên tổng cục 8 và Bộ công an đã chỉ đạo tiến hành các chuyên án để triệt phá nhiều đường dây mua bán ma túy trong trại giam số 3 Tân Kỳ. Đường dây của Phước bị bắt 7 người trong đó có trung tá quản giáo tên Miên. Phước kể tiếp: Cán bộ trại giam cũng có tình có nghĩa với ông Miên, nên trước khi đọc lệnh bắt ông, họ đã gọi ông lên đọc quyết định cho ông về hưu trước thời hạn sau đó mới bắt ông. Nếu không ông ta mất hết. Nếu chưa về hưu thì ông sẽ bị tước quân tịch, như vậy ông sẽ mất hết chế độ lương hưu sau này.
Tôi hỏi Phước: Sao Phước phải nằm viện và lại bị mổ bụng như vây?
Phước nói: Tính đến cuối năm 2010 thì Phước đã ở tù được 5 năm, nếu không gặp sự cố trên thì chắc Phước đã được tha tù. Không ngờ lại bị phát hiện vụ việc mới và bắt đưa về trại tạm giam. Trong những ngày nằm ở trại tạm giam, không có ma túy, cơn nghiện đã hành hạ Phước, đặc biệt là mấy ngày tết quá buồn càng làm cho Phước nhớ tới “bạn tình” của mình. Phước nằm suy nghĩ mọi cách để có thể có mà dùng. Vào một hôm quản giáo chính của nhà B1 trại tạm giam công an tỉnh Nghệ an nghỉ trực, Phước đã xin được ra ngoài cắt tóc. Quản giáo này đã cho Phước ra khỏi buồng giam cắt tóc.trong lúc quản giáo mất cảnh giác, Phước đã dùng kéo đâm vào bụng mình. Ruột Phước loài ra ngoài, Trại giam vội vàng gọi xe cấp cứu cho Phước vào bênh viện Đa khoa tỉnh Nghệ an để cấp cứu. Rất may là nội tạng Phước không việc gì. Tại bệnh viện mặc dù có hai chiến sỹ công an đi theo để canh gác, nhưng Phước vẫn có thể gặp được người nhà và bạn bè của cậu. Cậu nói: Chỉ cần cho mấy tay công án mấy trăm, để chúng lờ đi cho mình trò chuyện với người nhà.
Tại đây Phước đã cùng gia đình lên kế hoạch để làm hồ sơ xin tạm hoãn thì hành án để trị bệnh. Cũng tại bệnh viện, bạn bè Phước đã mang ma túy vào cho cậu chích đã cơn thèm khát. Phước nói tiếp: Trước khi bị đưa từ bệnh viện về buồng giam Phước vẫn dùng một liều nên khi đêm cậu vẫn còn trong tình trạng phê thuốc, nên mơi có những hành động như tôi kể ở trên. Phước nói rằng: Phước có một người em con chú tên là Võ Hải Đăng, làm phó phòng của cơ quan cảnh sát phòng chống ma túy Nghệ An. Phước hi vọng sau lần Phước nằm ở viện vừa rồi, Phước đã nhắn được mẹ mình bảo người đó lo cho Phước hồ sơ để hoãn thi hành án. Cậu mong rằng sau khi kết thúc điều tra ra tòa xử rồi cậu sẽ được về với gia đình để trị bệnh. Phước sinh năm 1974, là một người đẹp trai, vui tính nhưng cũng rất lì lợm.
Hình như cậy mình là người đã nhiễm HIV nên các cán bộ quản giáo không ai muốn đụng vào nên cậu bất chấp những quy định cấm được ghi trong nội quy trại giam. Buồng 9 là buồng có Camera theo dõi, từ khi tôi vào ở đó cho tới khi gặp Phước. Không ai dám đun nấu hay làm gì vi phạm trong buồng, vì sợ bị phát hiện, (ngoại trừ hút thuốc Lào nhưng mỗi khi hút, Trần Thế Toàn đều phải dùng khăn để vắt lên che Camera lại). Nhưng khi Phước vào buồng chỉ sau một đêm thôi, cậu đã thay đổi hết những sinh hoạt trong buồng. Tôi hôm đó Phước bảo Quang, dùng chai nhựa làm nồi, buộc dây vào cổ chai treo lên trên bức tường lững ngăn cách bục nằm và hố vệ sinh, dung vỏ bào mì tôm và các loại túi bóng để đùn nước sôi pha trà uống. Tối nào cũng vậy, cứ quản giáo đóng cửa buồng giam là buồng chúng tôi bắt đầu đùn nấu. chỉ băng 2 chiếc chai nhựa, một chiếc làm nồi đun lại thức ăn cho nóng, một chiếc dùng để đun nước sôi pha trà. Buồng giam chật chội, lại thêm cái khỏi của túi ni lông làm ngộn ngạt vô cùng.
Tôi không thích cách làm đó của Phước, nhưng biết có góp ý cũng chẳng ăn thua gì nên mắc để Phước và Quang làm sao thì làm. Nhiều hôm trong buồng hết thuốc lào hút. Phước gọi đi các buồng khác để hỏi xin. (Phước nghiện thuốc lào nặng, cậu hút liên tục, nên lượng thuốc mà quản giáo cho mỗi ngày không đủ). Phước dùng chiếc tất cuộn tròn lại, lấy túi bóng se dây, nối dài ra rồi buộc dây vào chiếc tất đã cuộn tròn. Cậu đứng ra cửa thò tay qua ô thoáng. Nén chiếc tất đã nối dây sang trước cửa của buồng giam khác. Người trong buồng giam khác đồng ý cho Phước thuốc Lào cũng phải dùng một chiếc dây tương tự, buộc một đầu vào chiếc bàn chải đánh răng, đứng trong buồng quăng bàn chải ra ngoài, khi 2 sợi dây tréo vào nhau, người kia sẽ kéo dây về buồng mình, gói thuốc Lào và buộc vào đầu dây thả ra, vậy là Phước kéo về buồng. (Sau này tôi mới biết họ gọi cách làm này là “đi cẩu”). Phước có thú vui thích “đi cẩu” nên hầu như tối nào cậu cũng cứ làm vậy để mua vui và giết thời gian. Những buồng xung quanh cũng chiều Phước, khi Phước xin gì nếu có là họ cho ngay. Đôi khi Phước lại gọi họ hỏi họ có cần gì, nếu buồng 9 có là Phước lại “đi cẩu” để cho họ. Phước sống tại nhà A1a chỉ mấy ngày nhưng nhiều người biết tới cậu. Trần Thế Toàn làm vệ sinh trưởng cũng rất quan tâm tới buồng chúng tôi. Không bao giờ để buồng chúng tôi thiếu thốn nước nôi hay các tiêu chuẩn gì của trại. Thậm chí nhiều khi Toàn còn cho buồng chúng tôi nhiều hơn các buồng khác.
Sống với chúng tôi trong buồng chỉ khoảng 15 ngày thì Phước ngã bệnh và bị đột quỵ, không tự đi lại được, nên cán bộ quản giáo đã đề nghị chuyển cậu xuống điều trị tại nhà bệnh xá của trại giam. Phước để lại khá nhiều kỉ niệm đối với chúng tôi.
Bài đã đăng:
Thanh Hóa ngày 3/7/2014
Nguyễn Trung Tôn
ĐT: 0162.8387.716