Nguyễn Tất Thịnh - Xã hội nào từ xưa cũng có Tham Quan, cũng muốn chống lại nó! Nguyên nhân gây ra nó thì có quá nhiều bài phân tích rồi. Nhìn quanh vài nước kém phát triển ( một trong thước đo quan trọng là mức độ tham nhũng ), tôi muốn lý giải tên của bài viết này bằng bốn Lý do dưới đây, cũng ngụ ý rằng Quan Tham nào đâu đó nếu còn được ít phút tạm dừng tham có đọc thì cũng cảm thấy gai gai một tí thôi cũng tốt.
Ai khác có đọc thì cũng nên hiểu là làm Quan Tham không bao giờ là điều hay cả. Thực tế cho thấy các liệu pháp tác động Tâm lý cũng là thêm một cách chữa trị bệnh:
- Vấn đề không ở chỗ nhận thức! Vì nói chung ở họ có cái đầu cực kì tinh ma tập trung mọi mưu chước mà nhưng kẻ tha hóa nhất mới có thể nghĩ ra được, chúng dùng tất cả trí khôn và nỗ lực để dấn thân vào Quan trường và sau đó rơi vào cái Nghiệt của nó. Họ biết rõ cái giá để có nhưng không hình dung ra được cái giá phải trả. Điều đó giống hệt kẻ nghiện heroin: mua thuốc hút, dần dà nghiện thuốc, nên có đắt thế nào cũng cố bằng mọi cách mua được ( thậm chí giết người thân …), nhưng cái giá phải trả cho việc nghiện hút thì nó không thể lường tính được. Và khi đã nghiện heroin thì thì thử hỏi: cái sự học, trí khôn kẻ nghiện có nghĩa gì, sẽ được dùng vào việc gì đây? Không để cứu được nó đâu mà là để xoay sở có tiền để hút thôi. Nhưng nguy hiểm hơn với chính Quan Tham và xã hội ở chỗ: họ giống kẻ vừa nghiện hút lại vừa buôn lậu Heroin cơ “dùng mỡ nó rán nó’ mà ! Có kẻ khó, nghĩ chỉ định buôn lẻ Heroin một lần cải thiện chút đỉnh thôi! Nhưng cái Thế giới ‘Ma Túy’ kinh khủng ấy đâu có buông tha hắn khi đã dính vào?- Vấn đề không phải là họ không biết đủ! Vì đã quá thừa mứa chứa chan vật chất, tiền bạc, nhưng họ càng có nhiều của ăn cắp càng cảm thấy thiếu một cái gì đó, mơ hồ nhưng dằn vặt đêm đêm ghê gớm lắm. Đó chính là làm thế nào sống mãi để hưởng cho hết của nả tham nhũng. Nên với người thường sống 70 năm là thấy sung sướng, bằng lòng với cái Thọ ở đời, bình thản chấp nhận qui luật sống, thì kẻ tham nhũng thấy tuổi thọ, sức khỏe hữu hạn vô cùng, nên tâm lý giống kẻ bị cái chết kéo đi ấy! Đánh sợ lắm! Chúng rất kinh hãi nghĩ cái đống của cải đó sẽ không được dùng hết và bị kẻ khác xâu xé, hoặc không may bị thu hồi như nhà độc tài Marcot nếu bị chết đi rồi. Cảm giác này không khác gì một kẻ quá giàu bằng cách bất lương, nhưng lại vô cùng thấy thiếu thời gian, sức lực để thỏa mãn các nhu cầu thiết yếu của mình nên lúc nào cũng đói, tức tối đố kị vô chừng, nhất là nếu chạnh lòng so với những người bình dân nào đó mà lại được thành đạt, được Nhân dân ca tụng, được hạnh phúc nhàn tản, khi bản thân chúng phải tốn thời gian vào muôn việc diễn vai này nọ (hoàn toàn không có sở trường) ứng với các chức vụ cao đang mang.- Bản thân họ cũng đã có nhiều đặc quyền đặc lợi rồi, thực ra họ cũng không muốn thêm núi Vàng mỏ Bạc nữa đâu. Nhưng còn vợ đàn con đống họ bầy… Nhất là kẻ từ nghèo khổ truyền đời rồi…bây giờ mới phát Vận… Ai trong cái nhà đó để họ yên thân được cơ chứ…nên chính họ phải hít thở cái u khí hàng ngày: ghen tị hơn kém, dèm pha yêu ghét, đơm đặt điều tiếng…trong nội bộ mới thực táng đởm kinh hồn. Cái tâm lý so bì vốn đã làm khổ con người nói chung, giờ họ đã cao tót vời rồi thế vẫn bị nhàu nát tâm can khi đi đây đó ngoài Thiên Hạ dù tự thấy mình cực giàu hơn cả Nữ Hoàng Anh, chẳng kém Tỉ phú Mĩ, vượt trội mấy nhà độc tài, qua mặt nhiều kẻ tham nhũng sừng sỏ Châu Phi…nhưng quá nhục vì thua kém những người thực có Đẳng cấp, đến khi về cái tổ ‘hoành tá tràng’ thì bọn Dân Gia lại thi nhau rủ rỉ thêm thắt cho bi thiết…thì họ sống yên làm sao cho được. Cũng dễ hiểu xưa kia nhiều Hoàng Đế Trung Quốc không lo thiếu của nả nhưng chỉ muốn đau đầu nghẹt tim mà lo chết vì họa tranh giành Vương Tộc…- Vấn đề cuối cùng là: họ có quyền rất lớn trong xã hội nhưng lại không thể điều khiển Âm Binh được nữa – thế lực đã đưa họ lên ngồi vào chức vụ cao. Mà chính Âm Binh giật dây gây áp lực lại họ nhằm có cái ‘Ô to’ để chúng mặc sức vơ vét bù cho những thứ chúng đã bỏ ra đầu tư cung phụng bấy nay. Âm Binh muốn họ tham nhũng to hơn, nghiêm trọng hơn nữa để che lấp đi muôn cái ăn cặp vặt của bọn chúng. Hơn nữa Quan Tham đã từng là Âm Binh, Quỷ bé, Ma nhỏ…bị đày đọa tâm hồn, thối tha nhân cách như thế trước đó bởi Ma Lớn, Quỷ to…nên khi lên chức nhớn hơn chúng có tâm lý trả thù Nhân Tâm để thỏa mãn cái nhục mà nó phải nuốt bấy lâu. Cái gọi là trả nợ miệng của người dân nhà quê đã thấy phiền lắm rồi, đằng này là buộc phải ngồi đó trả nợ phò tá của lũ Âm Binh không phải bằng tiền mà là buộc phải chường mặt ra bênh vực, đi đêm bảo kê, nuốt nhận vào mình sông thù núi oán của Nhân dân cho bao cái lỗi phi pháp của bọn bộ thuộc hạ đẳng đó…thử hỏi người thường thấy ghê người , gánh làm sao nổi?- Có người hời hợt cho rằng: với số tiền tỉ tỉ đó thì đời đời con cháu họ chả cần làm gì, vừa xài vừa phá cũng không hết. Xin thưa đó không phải là hạnh phúc thực của con người, mà là: Lao động tìm thấy bản thân tuyệt vời và sự nghiệp sáng ngời trong xã hội cơ !Hay có kẻ nói : núi tiền họ tham nhũng mà có ấy thì mọi tội lỗi họ gây ra đều lo qua được hết, quá lớn để đi đến được mọi nơi sang trọng trên Thế giới này mà tiếp tục hưởng thụ, thậm chí được chào đón….Xin thưa: điều đó chỉ đúng với những đồng tiền sạch làm ra bởi lao động lương thiện, sáng tạo…bằng không tiền có được bằng cách nào thì sẽ phải sống tiếp đúng bằng cách đó mà thôi…như bọn Mafia, kinh doanh ma túy, rửa tiền, buôn lậu vũ khí…nuốt những đống tiền bẩn là nuốt vào thuốc độc của sự oán thán ! Tôi muốn nói thêm: kẻ rơi vào vòng tay Maphia thì tai hại cho chính nó, dễ tiêu diệt, nếu làm Quan rơi vào phương pháp sai thì có thể làm một tổ chức lụn bại, nhưng nếu chủ động tạo ra một chủ thuyết làm cơ sở cho sự kí sinh, ăn cắp của Nhân Quần thì di họa đời đời cho hậu thế của kẻ đó và xã hội…Nên - Quan Tham – kẻ tham nhũng – nếu nảy nở đông quá, chính là cả ba cái tai ương trên gộp lại.
Vài con số tham khảo:
- 1 Tỉ Usd tạo ra được khoảng 200.000 chỗ lao động phổ thông- 1 Tỉ Usd tương đương GDP / 1 năm của 1 Tỉnh khá của một nước đang phát triển- 1 Tỉ Usd đủ để xây dựng cho 50 bệnh viện tốt cấp Huyện của một nước đang phát triển- 1 Tỉ Usd sẽ là v.v….- Doanh nhân nào có tài sản chính đáng có thể công bố chính thức 1 Tỉ Usd thì đó là niềm tự hào của một Quốc gia đó, vàọ sẽ có rất nhiều người dân nước họ thực được hưởng lợi !- Chưa có một vị Tổng thống nào của các Cường Quốc có 1 tỉ Usd cả ! Một số vị Vua của vài Nước phát triển nếu Tài sản hơn 1 tỉ Usd thì thực ra phần lớn trong đó đều thuộc về Tài sản Văn hóa của Quốc gia đó mà thôi !- Chưa có một nhà bác học, nhà Văn hóa, Nghệ sĩ lừng lẫy nào trên Thế Giới khi sống có 1 tỉ Usd cả, dù cho các tác phẩm, thành tựu của họ đã nảy nở hàng nhiều tỉ trong muôn vàn dạng thức của các xã hội phát triển- Ở các nước đang bắt đầu phát triển, lương ( nếu để dành được ) của một công chức cấp trung là 2000 Usd/ năm ( bình quân liên tục 50 năm = 100.000 Usd )! Trong khi nếu họ có nhiều Bất động sản…Kim cương / ngoại tệ … lên đến 10.000.000 Usd, có nghĩa là 100 lần tăng thêm đó, mà họ công bố được cách làm ra nó cho Dân học lấy được 1/100 thôi thì Đất nước đó phúc đức quá! Lo gì không đuổi kịp Mỹ Nhật nhỉ ? Chúng ta có thể tự hào về họ đấy! Nghịch lý ở chỗ là nếu chỉ 1/100 tức là chỉ có thể tiết kiệm được đúng 100.000 Usd nếu bình quân mỗi người Dân nước đó có được thu nhập như công chức kia và chả ăn tiêu gì?!http://www.chungta.com/Desktop.aspx/ChungTa-SuyNgam/Suy-ngam/Tai_sao_Quan_Tham_khong_the_dung_tham/