Lê Dũng - Hôm nay đã là thứ 6, gần hết tuần làm việc rồi, mai thứ 7 thì các cơ quan nghỉ, chủ nhật sẽ lại dành đường cho bà con " tụ tập tự phát phản đối Tàu thè lưỡi bò ra".
Đã mấy tuần nay, từ tuần đầu của tháng 6 đến nay chỉ toàn thấy bà con tụ tập ngoài phố, cờ và biểu ngữ như rừng, nóng như đổ lửa cũng kệ, vẫn đầu trần hô hét đến vỡ cả phố. Đang lạm phát, buôn bán khó khăn bỗng dưng hàng in với hàng cờ, áo màu cờ có sao vàng bán chạy như tôm tươi. Tuần trước mình đã mua đến cái cờ thứ 5 rồi, mang ra vừa cầm cái đã bị lái Gió lao vào giằng mất, mình mải chụp ảnh lên lúc về lại quên lấy số của hắn để đòi lại. Mất tiêu 20 ngàn !
Sáng 3.7, vào cửa hàng chỗ 86 Hàng bông thấy một em xinh quá, thấy em mắt nhắm mắt mở chắc mới ngủ dậy liền hỏi : em có áo đỏ sao vàng không, bán cho anh một cái. Em dụi mắt nhìn chắc tưởng mình dân Tàu sang du lịch bèn bảo : 50 ngàn ! Sao anh thấy trên mạng bảo có 40 ngàn, anh đi biểu tình đấy chứ có đi du lịch đâu mà rửa tiền ?
Em gói cái áo rồi vào nhà lấy 1o ngàn ra trả lại, miệng cười xinh hơn con bé á hậu Thụy Vân gần nhà mình đến mấy phần. Em khuyến mãi 10 ngàn như thế là em đã đi biểu tình cùng anh đấy nhé, xinh thế...vừa cất cái áo vào ba lô vừa đổ thêm tí đường vào tai em.
Ra gửi cái xe chỗ gần quán cà phê Điện biên phủ nhưng quán đóng rồi, lại quay lại Trần phú tìm chỗ. Cuối cùng cũng có vài chỗ gửi được.
Lại hơi nắng hò hét đến hơn 11 giờ. Đen cháy mặt và tay chân, sướng thật, chả cần sang Nam phi buôn ngà voi mà vẫn nhìn y như đi châu phi về. Về nhà vợ bảo : " ông nhìn chán lắm rồi đấy, đen đen bẩn bẩn thế mà cứ phơi mặt ra đường, liệu chừng đen nữa là cho đi tập hai đấy". Thôi thì em cứ tự quyết, nếu có mệnh hệ gì mà nâng cấp được thì cho anh xin ra đường với con rim tàu để kiếm ăn vậy, nhà cửa con cái để lại tất cho vợ con. Còn lâu, đi người không cho vuông - vợ bảo - vợ chồng đầu gối tay ấp bao năm em lỡ lòng nào đối xử cạn tình ráo máng như bọn khựa với ngư dân mình thế.
Nói từ hôm thứ 7 là chủ nhật sẽ đi biểu tình cho dù hôm đấy giỗ Bà nội vợ làm vợ dọa kinh quá. Thế nên vừa chia tay bà con ở chỗ Đài cảm tử là phi thẳng xe về Vân đình giữa trưa nắng như đổ lửa, vừa đi vừa dặn vợ : bảo các Chú với anh em ở nhà phần anh một mâm, anh đang về gần đến nơi đấy.
60 km mà đi mất đúng một tiếng, đấy là còn dừng chỗ Ba la mua cái áo sơ mi dài tay 17 ngàn để chống nắng. Về nhà vừa rửa mặt, móc cát trong mũi ra vừa xin lỗi rối rít vì về muộn.
Thắp 3 nén nhang lên ban thờ Bà nội vợ, khấn khứa xin lỗi cháu đã về muộn, lòng cũng cố bao biện : thôi chậm một phút còn hơn không bao giờ về, xin các Cụ tha thứ cho con cháu mải mê việc nước.
Tuần này vợ bảo có đi nghỉ mát thì đăng ký cho đi ké với cơ quan, mình bảo : để xem tình hình bọn Tàu nó có láo nếu gì không đã. Các bác nhân sỹ còn đang gửi thư yêu cầu chỗ em Nga trả lời về thông tin họp giữa anh Sơn thứ trưởng với mấy chú khựa tuần trước, gửi thư yêu cầu từ tuần trước, giờ đã đúng một tuần vẫn chưa trả lời sao. Chả hiểu các anh chị em ở ngại giao có biết đánh máy không mà mãi chả gửi được cái văn bản để công bố nội dung mà anh Sơn đã đồng thuận với bên kia ?
Đôi khi thời gian nó chả có ý nghĩa gì cả, hỏi cái trả lời ngay, có khi lại còn phải ngâm cứu, xin ý kiến chỉ đạo he he. Cái bài " xin ý kiến chỉ đạo " là bài của mấy thằng bạn làm nhà nước dùng mãi, cứ khó cái là nó lại gửi tờ trình lên sếp và thòng một câu " đề nghị lãnh đạo cho ý kiến chỉ đạo " . Thế là mình hết trách nhiệm, chiêu này hiệu quả vãi ra. Nhà nước mình có cái cơ chế rất hay, nhân viên cứ khi nào bị cái trách nhiệm nó đè cái là có chiêu câu giờ, cứ đá bóng lên cho lãnh đạo là xong tuốt. Hay thật !
Nếu chưa có giả nhời thì khác gì chả coi bố con thằng nào ra gì, lại phải gửi mail hỏi cho ra nhẽ thôi. Lại thêm 20 ngàn cho lá Quốc kỳ mới vậy, OK - ra Hàng Bông có cả núi.
Lê Dũng