Đoàn Thanh Liêm (danchimviet.info) - Cho đến năm 1975, thì tại miền Nam Việt Nam, ít có ai nói hay viết gì
về chuyện “Xã hội Dân sự” (the civil society = XHDS). Tuy nhiên, từ mấy
chục năm gần đây, thì khái niệm XHDS đã trở thành rất thông dụng phổ
biến trong các sách báo, trong lãnh vực truyền thông khắp nơi trên thế
giới. Và như ta đã thấy XHDS chính là cái khu vực thứ ba (the third
sector) bên cạnh khu vực chính quyền nhà nước (the state) và khu vực thị
trường kinh doanh (the marketplace).
Cả ba khu vực này khác biệt với
nhau, nhưng cùng sinh họat chung với nhau trong tư thế cộng đồng sinh
tồn (co-existence) để tạo thành cái không gian xã hội (the social space)
do tập thể con người chúng ta sinh sống hợp quần trong xã hội mà tạo
lập ra. Để tóm tắt cho gọn cái định nghĩa về XHDS, ta có thể biểu thị
bằng một phương trình đơn giản như sau đây:
“Không gian xã hội = Nhà nước + Thị trường + Xã Hội Dân Sự”.
Khu vực nhà nước gồm các đơn vị cơ sở chính quyền các cấp từ địa
phương đến trung ương. Khu vực thị trường kinh doanh gồm các công ty, xí
nghiệp họat động với mục đích tìm kiếm lợi nhuận (for profit). Còn khu
vực XHDS, thì gồm các tổ chức “phi chính phủ” họat động có tính cách tự
nguyên và bất vụ lợi (non-governmental, voluntary, non-profit
organisations).
Theo tiêu chuẩn này, thì rõ ràng là tại xã hội ở miền Nam Việt Nam
hồi trước đã có một khu vực XHDS rất sinh động, khởi sắc. Với bài viết
này, tôi xin cố gắng ghi lại mấy nét đặc sắc của XHDS – mà cho đến nay
ít có người đề cập đến với sự trình bày gọn gàng mà bao quát cần thiết –
để người đọc bình thường có thể hình dung ra được cái khung cảnh sinh
họat của một bộ phận có tầm vóc và tiềm năng thật to lớn của dân tộc tại
miền nam, dù là trong những năm tháng chiến tranh khốc liệt tang thương
đẫm máu thuở đó.
I– Một số đoàn thể, hiệp hội tiêu biểu.
A/ Hội Hồng Thập Tự.
Hội này có một trụ sở khá là bề thế khang trang, tọa lạc tại góc
đường Cống Quỳnh và Hồng Thập Tự, gần với Bảo sanh viện Từ Dũ Saigon.
Trước năm 1975, Dược sĩ La Thành Trung giữ nhiệm vụ Hội trưởng. Tại
nhiều tỉnh lại còn có các chi nhánh của Hội nữa. Hội HTT được tổ chức
theo khuôn mẫu của HTT quốc tế, nên phương thức sinh họat khá là mở
rộng, thông thóang hòan tòan theo lý tưởng nhân đạo, chứ không hề theo
đuổi một mục tiêu chính trị nào. Và chính quyền tại miền Nam hồi ấy cũng
không hề có hành vi nào nhằm can thiệp, khống chế tổ chức này. Về mặt
đối ngọai, HTT hòan tòan được tự do liên lạc với Hội HTT Quốc tế (CICR =
Comité International de la Croix Rouge) có trụ sở chính tại Geneva,
cũng như liên lạc với các Hội HTT bạn ở các quốc gia khác. CICR là một
tổ chức thuần túy nhân đạo nhằm giúp các nạn nhân thiên tai bão lụt,
động đất, bệnh dịch hay do chiến tranh gây ra, được thành lập đầu tiên
tại Thụy sĩ từ cuối thế kỷ XIX và sau này phát triển tại khắp nơi trên
thế giới.
B/ Hội Hướng Đạo.
Tổ chức Hướng Đạo du nhập vào Việt nam từ thập niên 1930. Sau đó,
trong thời kỳ chiến tranh Việt Pháp, sinh họat bị gián đọan một thời
gian. Kể từ năm 1950, mới lại xây dựng lại riêng trong một số thành phố
như Hanoi, Saigon trong vùng do chính quyền quốc gia kiểm sóat. Vào năm
1959, thì tại miền Nam đã có đến trên 3000 đòan viên họat động. Những
hướng đạo viên kỳ cựu về ngành nam như Trần Văn Lược, Hùynh Ngọc Diệp,
Trần Văn Khắc, Trần Điền, Nguyễn Văn Thơ v.v… là những nhân vật rất năng
nổ họat động tại miền Nam. Về ngành nữ, thì các nữ hướng đạo có tên
tuổi như Hòang Thị Đáo, Phan Nguyệt Minh, Trần Bạch Bích, Phạm Thị Thân
v.v…đã tiếp tục gây dựng lại nền nếp sinh họat của nữ hướng đạo tại miền
Nam cho đến năm 1975. Cả hai ngành nam, nữ hướng đạo đều được sự hỗ trợ
của các bộ Giáo dục vả Thanh niên và được tự do liên lạc mật thiết với
phong trào hương đạo quốc tế (the world movement of scout).
C/ Hội Văn Hóa Bình Dân.
Hội này được chính thức thành lập vào năm 1955 nhằm tổ chức các lớp
học bổ túc văn hóa và dậy nghề cho đại chúng, mà thường được biết đến là
Trường Bách Khoa Bình Dân. Đó là do sáng kiến và nỗ lực bền bỉ của các
cựu sinh viên mới du học tại Mỹ về Saigon vào năm 1954, điển hình như
Hùynh Văn Lang, Bùi Kiến Thành, Đỗ Trọng Chu v.v… Hội có giấy phép do Bộ
Nội vụ cấp và đã họat động tại Saigon và các tỉnh địa phương liên tục
cho đến năm 1975, giúp đào tạo chuyên môn căn bản cho hàng nhiều vạn học
viên thuộc giới bình dân. Họat động có tính cách văn hóa xã hội này đã
được nhiều người tham gia bằng cách yểm trợ về tài chánh và nhất là về
nhân lực do các giảng viên tự nguyện đến giảng dậy miễn phí cho các lớp
dậy nghề vào buổi tôi hay vào những ngày cuối tuần.
D/ Các tổ chức giáo dục, xã hội, y tế do các Tôn giáo điều hành.
Có thể kể đến con số hàng ngàn cơ sở xã hội nhân đạo và văn hóa giáo
dục do các Tôn giáo lớn ở miền Nam như Phật Giáo, Công Giáo, Tin Lành,
Cao Đài, Hòa Hảo đứng ra thành lập và điều hành tại khắp các địa phương.
Cụ thể như các trường Bồ Đề của Phật Giáo, các trường do các Sư Huynh
hay Nữ Tu của Công Giáo…, các trường Đại học tư lập như Vạn Hạnh của
Phật Giáo, Minh Đức và Đà lạt của Công Giáo, Đại học Cao Đài ở Tây Ninh,
Đại học Hòa Hảo ở Long Xuyên v.v… Và còn rất nhiều các chẩn y viên, cô
nhi viện, viện dưỡng lão do các tôn giáo đứng ra tổ chức và điều hành
tại Saigon và các tỉnh miền quê nữa.
II – Mấy nhân vật điển hình của Xã hội Dân sự tại miền Nam.
Trên đây là một số hiệp hội, cơ sở của tư nhân có tính cách tiêu biểu
của XHDS. Dưới đây, tôi xin nêu ra một số nhân vật điển hình họat động
rất nhiệt thành trong các tổ chức tư nhân để minh họa cho tình hình sinh
họat của XHDS tại miền Nam trong các thập niên 1960 – 70. Để tránh sự
hiểu lầm không cần thiết, tôi chỉ đề cập đến những vị đã không còn tại
thế nữa.
1/ Đại Đức Thích Thanh Văn và Trường Thanh niên Phụng sự Xã hội của Phật giáo.
Thầy Thanh Văn giữ nhiệm vụ làm Giám đốc của tổ chức này từ năm 1966
thay thế thầy Nhất Hạnh là vị Giám đốc Sáng lập tiên khởi. Trường TNPSXH
nhằm đào tạo chuyên môn về công tác xã hội cho các tu sĩ nam nữ và Phật
tử, theo phương thức vừa học vừa làm. Tôn chỉ của Trường chỉ gồm trong
mấy chữ thật đơn giản : “Hiểu và Thương”. Tức là phải tìm cách hiểu biết
về con người, về xã hội để mà bày tỏ tình yêu thương đối với nhân quần
thông qua những hành động cụ thể thiết thực phục vụ xã hội. Sau một thời
gian được huấn luyện tối thiểu, thì các học viên đều được cử đi thực
tập theo các tóan công tác tại các địa phương nông thôn; rồi sau đó sẽ
trở về cơ sở để học tiếp về chuyên môn và văn hóa.
Do tai nạn xe cộ trong chuyến đi thăm các trại định cư đồng bào nạn
nhân chiến cuộc từ miền Trung tại Biên Hòa, Bà Rịa, thầy Thanh Văn đã tử
nạn vào giữa năm 1972, lúc mới ở tuổi 30. Sự ra đi của Thầy đã để lại
nhiều thương tiếc không những cho tòan thể gia đình TNPSXH, các Phật tử,
mà còn cho cả nhiều người vốn có sự quan tâm đến sự dấn thân của lớp
người trẻ nhằm phục vụ xã hội, đặc biệt là cho bà con ở nông thôn và các
nạn nhân chiến cuộc trong thời kỳ chiến tranh tàn ác khốc liệt lúc đó.
2/ Nhà báo Đỗ Ngọc Yến và Chương trình Công tác Hè 1965.
Năm 1965, sinh viên Đỗ Ngọc Yến mới có 23 tuổi, thế mà các bạn đã ủy
thác cho anh giữ trách nhiệm của một vị Tổng thư ký lo điều hành tòan bộ
chương trình họat động trong thời gian mùa Hè của giới thanh niên, sinh
viên, học sinh trong phạm vi tòan lãnh thổ miền Nam Việt Nam. Chương
trình này là do sáng kiến của nhiều huynh trưởng trong phong trào sinh
họat của giớ trẻ Việt nam với sự hợp tác của Đòan Thanh niên Chí nguyện
Quốc tế (IVS = International Voluntary Services). IVS đã đứng ra vận
động với cơ quan Viện trợ Mỹ USAID để cấp cho chương trình một ngân
khỏan lên đến vài chục triệu đồng VN, để làm quỹ chi tiêu cho các sinh
họat của chương trình này (mà có tên bằng tiếng Anh là: Summer Youth
Program 1965).
Từ thời niên thiếu 13 -14 tuổi, Yến đã tham gia sinh họat trong hàng
ngũ Hướng đạo sinh cùng với các bạn như Đỗ Quý Tòan, Trần Đại Lộc, nên
anh khá quen thuộc với việc tổ chức các trại công tác cho giới trẻ. Vì
thế mà các bạn đặt tin tưởng nơi khả năng và kinh nghiệm họat động của
Yến với nhiệm vụ nặng nhọc là điều hành chương trình sinh họat có quy mô
thật lớn lao này. Và quả thật, Yến đã tỏ ra khá thành công trong vai
trò của người Tổng thư ký của chương trình Công tác Hè 1965, như nhiều
người đã thấy. Ra hải ngọai, nhà báo Đỗ Ngọc Yến đã cùng các bạn xây
dựng được một cơ sở truyền thông báo chí rất vững chắc, đó là tờ nhật
báo Người Việt. Nhưng mà tiếc thay, do một căn bệnh hiểm nghèo, Yến đã
qua đời vào năm 2006 tại California vào tuổi 65.
3/ Nha sĩ Phạm Thị Thân và Hội Thanh niên Thiện chí.
Cũng như Đỗ Ngọc Yến, chị Phạm Thị Thân đã tham gia sinh họat với
phong trào Hướng đạo từ thời còn là một học sinh trung học ở Hanoi, và
chị đã gắn bó suốt đời với Nữ Hương đạo, có lần giữ chức vụ Tổng Ủy viên
nữa. Nhưng mà Phạm Thị Thân lại còn là một nhân vật nòng cốt của Hội
Thanh niên Thiện chí Việt nam ở Saigon trong thập niên 1960 -70 nữa. Về
nghề nghiệp chuyên môn Chị làm giáo sư tại Đại học Nha khoa, và còn mở
phòng mạch tư chuyên về dịch vụ chăm sóc nha khoa nữa. Nhưng mà chị đã
tự nguyện đem hết cuộc đời của mình để góp phần xây dựng và phát triển
cho phong trào Hướng đạo và cho Hội Thanh niên Thiện chí. Chị sống độc
thân, nên có thể dành nhiều thời gian cho việc dẫn dắt các thế hệ trẻ
trong các sinh họat lành mạnh, hữu ích cho bản thân và cho cộng đồng xã
hội, đúng theo lý tưởng cao đẹp của phong trào Hướng đạo sinh quốc tế,
cũng như của giới thanh niên, sinh viên ưu tú khắp nơi trên thế giới vào
thời kỳ sau thế chiến thứ hai. Nhưng mà căn bệnh ung thư quá ác đã cướp
đi mạng sống của một vị niên trưởng gương mẫu trong thế hệ chúng tôi.
Chị Thân đã trút hơi thở cuối cùng vào năm 2007 ở tuổi 75.
4/ Nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang và Phong trào Du ca Việt Nam.
Cũng như chị Thân và anh Yến, nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang đã gia nhập
gia đình hướng đạo sinh từ thời còn rất trẻ, lúc còn là một học sinh ở
Đà lạt. Do năng khiếu bẩm sinh, vào lúc mới có 14 -15 tuổi, đòan viên
Nguyễn Đức Quang đã có thể sáng tác được một bản nhạc dành riêng cho các
bạn trong đơn vị hướng đạo sinh của mình sử dụng trong các buổi sinh
họat. Và vào tuổi đôi mươi lúc đang theo học Đại học Chính trị Kinh
doanh ở Saigon, thì người nhạc sĩ trẻ này đã cùng các bạn thành lập ra
Phong trào Du ca nhằm lôi cuốn giới sinh viên, học sinh ở khắp nơi vừa
tham gia sáng tác, vừa tổ chức những buổi ca hát tập thể thật là say mê
phấn khích trong các trại công tác phục vụ đồng bào, các cuộc cắm trại
sinh họat ngòai trời. Với trọng trách là Trưởng xưởng Du ca, Quang đã đi
nhiều nơi để mở những lớp đào tạo các “Du ca viên”, chuyền đạt tới thế
hệ trẻ cái ngọn lửa yêu quê hương đất nước, yêu mến đồng bào ruột thịt
của mình đang là nạn nhân của cuộc chiến tranh tàn khốc bi thương. Trong
vòng 10 năm họat động, Phong trào Du ca đã quy tụ được cả chục nghệ sĩ
sáng tác và đào tạo được đến cả hàng ngàn du ca viên ở Saigon và ở rất
nhiều địa phương các tỉnh.
Quả thật Nguyễn Đức Quang đã để lại một dấu ấn thật sâu đậm nơi thế hệ thanh thiếu niên Việt nam trong thập niên 1960 -70.
Nhưng rồi lại một cơn bệnh đột quỵ đã đem mất đi “Con người Du ca
muôn thuở Nguyễn Đức Quang” của thế hệ chúng tôi vào đầu năm 2011 vừa
mới đây lúc anh mới ở tuổi 67, cũng tại California.
III – So sánh với tình hình sinh họat của XHDS tại miền Bắc Việt Nam.
Qua sự trình bày ở hai mục trên, chắc chắn quý bạn đọc đã có thể nhận
ra tính chất năng động, phóng khóang và đa dạng của khu vực XHDS tại
miền Nam VN thời kỳ trước năm 1975. Trong mục tiếp theo dưới đây, người
viết xin đưa ra vài nét chính của XHDS tại miền Bắc dưới chế độ cộng
sản, cũng vào thời kỳ 1954 – 1975, để bạn đọc có thể thẩm định được sự
khác biệt giữa hai chế độ dân chủ tự do và độc tài cộng sản.
1/ Trước hết, dù dưới chế độ chuyên chế toàn trị của đảng cộng sản
(totalitarian dictatorship), thì tại miền Bắc vẫn có một khu vực XHDS,
vì vẫn có những tổ chức phi-chính phủ, bất vụ lợi vốn là các thành tố
của XHDS. Các đoàn thể, hiệp hội như Hội Liên hiệp Phụ nữ, Đòan Thanh
niên Cộng sản, Hội Nhà văn, kể cả Mặt trận Tổ quốc nữa, thì trên danh
nghĩa đó là các tổ chức nằm ngòai khu vực chính quyền Nhà nước. Nhưng mà
vì đảng cộng sản đã lũng đọan thao túng, biến các tổ chức đó thành ra
những “cơ sở ngọai vi” của đảng, nên XHDS đã bị biến chất đi, không còn
giữ được tính cách tự nguyện, tự phát đích thực của quần chúng nhân dân
nữa. Tất cả các tổ chức này đã được lập ra và được sử dụng như là một
thứ quân cờ dưới bàn tay ma thuật của một kỳ thủ duy nhất là giới lãnh
đạo cộng sản mà thôi.
2/ Vì các tổ chức tôn giáo bị triệt để ngăn cấm không hề được tham
gia vào bất kỳ những họat động từ thiện nhân đạo hay văn hóa giáo dục
nào, cho nên tòan thể các tu sĩ và các tín đồ – thuộc Phật giáo cũng như
Công giáo – đều không có cơ hội nào để phát huy sáng kiến và tài năng
của mình trong sứ mệnh phục vụ nhân quần xã hội. Đó là một sự thiệt thòi
quá lớn cho dân tộc vậy. Trong giới Phật tử ở miền Bắc, chắc chắn là có
rất nhiều người có cái tâm Bồ Tát, nhưng ta không hề thấy có được những
con người như Thầy Thích Thanh Văn và các học viên của Trường Thanh
niên Phụng sự Xã hội ở miền Nam như đã ghi ở trên.
3/ Trong giới văn nghệ sĩ cũng vậy, tại miền Bắc cũng không thiếu gì
những tài năng thiên phú trong các bộ môn nghệ thuật, nhưng họ đều bị
chính sách khe khắt của đảng cộng sản khống chế trù dập, nên không thể
làm sao mà có được những nghệ sĩ có sức lôi cuốn quần chúng như những
Nguyễn Đức Quang, Trịnh Công Sơn, Vũ Thành An… Mà cái chế độ nghiệt ngã
tàn bạo như thế cũng chẳng thể nào mà sản xuất ra được những nhân vật
kiệt xuất như Phạm Thị Thân, Đỗ Ngọc Yến … nữa vậy.
California, tháng Mười năm 2011
© Đoàn Thanh Liêm
© Đàn Chim Việt