*
Tôi không phải là người của chủ nghĩa tập thể. Tôi càng không phải là người cổ vũ cho chủ nghĩa cá nhân, mặc dù tôi cho rằng quyền Tự do cá nhân là phù hợp với luật tự nhiên và bất khả xâm phạm. Lâu nay dù đề cao vai trò và sự độc lập tương đối (xin lưu ý là tương đối) của mỗi cá nhân trong xã hội, nhưng bản thân tôi luôn hiểu rõ mối tương quan tối quan trọng của hai chủ thể: cá nhân và cộng đồng. Dù là người luôn hăng hái cổ vũ cho chủ nghĩa Tự do - một triết thuyết cực kỳ tiến bộ với tư tưởng trung tâm là tự do cá nhân, tôi không bao giờ dám bỏ qua tầm quan trọng và vai trò của cộng đồng khi tác động trực tiếp hoặc gián tiếp lên mỗi cá nhân, cũng như để lại những hệ luỵ hiển thị. Dù là một Liberalist tôi không bao giờ khẳng định hoàn toàn sự tồn tại của mỗi cá nhân như một thực thể độc lập hoàn toàn.
Trước khi là một “sinh vật chính trị”, con người là “sinh vật xã hội”. Khẳng định trên thể hiện rõ nhãn quan trong đó cho thấy rằng: vai trò, phẩm giá, cuộc sống của mỗi cá nhân luôn được đặt trong một khung cảnh xã hội. Thật vậy, ngoài những bản năng và bản tính cá nhân, vị kỷ, con người có một bản năng cộng đồng hay chính xác hơn là bản năng quần cư. Cùng với sự xuất hiện của con người, nhu cầu quần cư cũng xuất hiện song hành. Con người có nhu cầu đặt cá nhân mình vào cuộc sống xã hội, vì điều này là điều kiện đảm bảo cho cá nhân được an toàn hơn, phát triển mạnh mẽ và toàn diện. Ấy là chưa nói đến những yêu cầu về phân công lao động và chuyên môn hoá sản xuất trong xã hội loài người.
Là một Phật tử, tôi cho rằng mình có thể cảm nhận phần nào, dù ít ỏi về thuyết Vô Ngã của Phật lý trên bình diện nhân sinh quan đơn giản; rằng trong vũ trụ này, không có một bản thể tồn tại độc lập với các bản thể khác. Chính sự cảm nhận rõ nguyên tắc tương tác giữa cá nhân và cộng đồng, tôi luôn có quan điểm đề cao cá nhân và chú trọng cộng đồng. Chính sự nhận thức mối tương quan cơ bản và rõ ràng ấy, tôi luôn cổ vũ cho sự phát triển toàn diện của mỗi cá nhân trong cách thức phù hợp với công ích nói riêng và các giá trị phổ quát của nhân loại nói chung. Cũng chính trong sự nhận chân ấy, tôi ôm ấp một hoài bão có được cơ hội phát triển tự do mọi năng lực cá nhân, nhắm tới lợi ích của bản thân và lớn hơn, là lợi ích cộng đồng và quốc gia. Mọi nổ lực lên tiếng của tôi bất chấp những hiểm nguy có thể gặp phải đều là những hành động nhằm khẳng định Tự do cá nhân và bảo vệ lợi ích xã hội. Bất cứ những ai có đầy đủ lương tri và sự thức tỉnh đều không thể phủ nhận hai động cơ chính đáng này.
Trong những ngày này, dù lo lắng không biết sẽ có thêm những tình huống khó khăn nào mới sẽ xảy ra cho bản thân và gia đình tôi. Tôi vẫn có đủ lạc quan và sự tin tưởng, một phần bởi chính động cơ chính trực của mình, một phần vì sự quan tâm của nhiều đồng bào có tâm huyết với con đường dân chủ hoá đất nước và những thân hữu của gia đình.
Lại thêm một lần nữa, tôi càng có thể khẳng định với chính mình tác động quan trọng của cộng đồng đối với một cá nhân. Sức mạnh của một cá nhân là quá nhỏ bé trước những trở lực to lớn từ Nhà cầm quyền. Và chính sự quan tâm, vận động, hỗ trợ của cô chú bác, anh chị em theo nhiều cách, đặc biệt là về mặt công luận và ngoại giao, đã phát huy vai trò to lớn của nó: Giữ cho chúng tôi được an toàn phần nào trong hoàn cảnh khó khăn và cấp bách này. Người ta có thể bóp chết một tiếng nói nhỏ bé vừa cất lên, nhưng người ta không chặn được sức mạnh của cộng đồng và những tiếng nói đồng loạt cất lên trên khắp Thế giới để bảo vệ nhân quyền và công lý, đặc biệt là để bênh vực và bảo vệ gia đình tôi. Cái sức mạnh cộng đồng to lớn ấy bất chấp biên giới quốc gia và gông cùm có thể phát huy khắp mọi nơi, hướng về những người đang phải chịu khổ đau và khốn khó dưới quyền lực thế tục độc đoán. Nếu không có sự vận động nhiệt thành ấy, mọi tiếng nói từ trong nước sẽ bị dập tắt. Và cho đến hôm nay, tôi có thể tự tin minh xác một điều rằng những hành động chung và sự đoàn kết của chúng ta sẽ mở ra một sinh lộ cho dân tộc chúng ta.
Tôi yêu Tự do. Và nếu vì tình yêu ấy tôi bị buộc phải im lặng thì điều đó không phù hợp với nhân tính và càng không phù hợp với tính cách một cô gái trẻ như tôi. Con người duy ý chí nhưng sự duy ý chí đó phải ở một mức độ có thể chấp nhận được, nếu không nó sẽ bị những quy luật tự nhiên phá huỷ. Tôi tin rằng Tự do là nhân tính, là phù hợp với thiên nhiên và Tự do phóng khoáng cũng là tinh thần Phật giáo.
Người Việt chúng ta không có một ngày lễ Tạ ơn của riêng mình. Cũng đã gần đến ngày Lễ Tạ ơn theo truyền thống Cơ đốc phương Tây, cho tôi được nhân dịp Lễ này bày tỏ lòng tri ân quý đồng bào, thân hữu hải ngoại cũng như trong nước về những sự nâng đỡ và cổ vũ mà quý vị đã dành cho gia đình tôi.
Một nhân cách không thể tốt đẹp nếu thiếu vắng lòng tri ân. Vậy nên, tôi nghĩ rằng mình không thể lãnh nhận sự bảo vệ của Quý đồng bào mà không biểu tỏ lòng tri ân ấy một cách công khai. Xin tạ ơn Quý đồng bào. Và kính chúc Quý đồng bào nhiều sức khoẻ để tiếp tục công cuộc tranh đấu cho Tự do Dân chủ và bảo vệ Nhân quyền ở Việt Nam. Xin cầu nguyện sự bình an cho những chiến sĩ Dân chủ của chúng ta.
Tam Kỳ ngày 16 tháng 11 năm 2011