Được mùa lựu đỏ
Thương mùa lựu năm nay hoa nở rộ
Phía trước nhà góc phố trổ rực bông
Lựu năm nay sẽ sai trái đỏ lòng
Tặng anh công an nhiều quả
Giặc bây giờ đã lan tràn cả ba miền Trung Nam Bắc
Giặc vây quanh dồn ngõ tắt đảng đi
Giặc già, giặc trẻ, giặc mười tám tuổi xuân thì
Lũ phản động
Giặc chi mà đông thế !
Giặc quốc nội
Giặc hải ngoại
Giặc khắp cùng năm châu bốn bể
Giặc to gan, không còn nể các anh là chúa tể muôn loài
Giặc núp bên hông nhà, đợi đêm tối săm soi
Chờ cơ hội để châm ngòi thuốc nổ.
Thương quá các anh chị công an cùng đảng đoàn cán bộ
Hy sinh vì quê hương cho lúa trổ thêm bông
Bọn giặc kia nay lười bón ruộng đồng
Không chịu sớm mùa gặt để sưu công trả thuế
Dáng quê hương qua hình ảnh các anh vô cùng oai phong bệ vệ
Ngàn năm Thăng Long đại lễ diễu hành
Đượm tình quê hương Trung Việt ngàn xanh
Cất chung nhịp quân hành về đất tổ
Tám mươi triệu thằng dân Việt tuy diễn biễn biến hòa bình nhưng không kém phần phẫn nộ
Chúng hăm he đòi lật đổ chính quyền
Chúng đâu biết rằng đảng ta coi chúng là thế lực phản động, là một bọn tôi tớ, là một lũ điên
Không cam phận còn muốn gây buồn phiền...
Thật tiếc
Các anh ơi
Roi điện dùi cui dao găm còn tồn trong kho trùng trùng biếc biếc
Hãy mau đem ra để giết hết quân thù
Nếu không, chúng sẽ tụ thành đoàn quân tập dượt, lập chiến khu
Nhốt hết ba triệu đảng viên vào nhà tù nhân ái
Thương quá các anh ơi, em chẳng màng thân gái
Tấm thân gầy xin hái lựu tặng các anh
Lựu em cho lòng đỏ ngọt lành.
Xin được tặng
Mong các anh vĩnh cữu.
*
Nỗi đau của cụ Rùa
Đoàn biểu tình
đến dinh thái thú
đòi biển Đông,
không được!
Đến hồ Gươm
đòi yêu nước,
chẳng xong!
Hồ vẫn đấy
ngỡ rằng thiêng
lại bẩn.
Rùa ngoi lên
đầy bức xúc…
Thấy cá nổi, cá chìm
bắt nhau vô cớ,
cụ đau lòng:
- Đâu là giặc?
Gươm báu giờ
sao chém được gian manh!
Sài gòn, 10/2011.
*
Hoàng Trường Sa trong trái tim ta
Mẹ đứng trên bờ Trường Sơn réo gọi,
Đứa con mẹ đã bị lũ sản bán đi.
Ôi chia ly, ôi chia ly.
Nước mắt này ngàn năm còn ướt mi!
Xót thương con, mẹ nhìn ra biển lớn,
Gọi tên con trong nỗi thắt xe lòng.
Hoàng Sa ơi, Trường Sa ơi!
Ôi mảnh đất của quê ta,
Có bao giờ mẹ ngờ ra nông nỗi,
Để cho con phải cắt ruột xa đàn.
Này từng chiều, mẹ vươn tay ra biển,
Ôm lấy con trong hơi thở sóng dài,
Ấp ủ con bằng tiếng nói trương lai.
Con nhớ không?
Cảnh chiều Trường Sơn bóng đổ.
Hình hài mẹ như người gánh rổ trên nương.
Phía bắc ôm lấy Hồng Hà dậy sóng,
Phương nam giữ vững Cữu Long chung đường.
Dòng nước chảy, bờ cát vàng yêu mến,
Quyện vào nhau như tim máu không rời.
Con của mẹ,
Khi xa quê hồn con có lạnh,
Gió ngoại thù có làm buốt thân con.?
Tội cho con,
Không phùng thới áo Lam khởi nghĩa.
Để hiên ngang ngẩng mặt sống, thác anh hùng.
Tủi cho nước,
Gặp ngày Hồ về cúng phương bắc.
Để Nam Quan, Bản Dốc uất hận lìa cố hương.
Để cho mẹ, chiều nay đong đầy nước mắt,
Viết cho con bằng tim máu chia lìa.
Hoàng Sa ơi,
Trường Sa ơi,
Nghìn nghìn thu là uất hận.
Nay xa quê con nhớ lấy một lời.
Chiếc áo mẹ cho dầu có rách,
Nhắc bảo nhau nhớ khoác lên người.
Để ngày sau, dẫu ngàn năm xa cách,
Chị em con vẫn còn một bến nước.
Việt Nam, Việt Nam.