Vũ Đông Hà (Danlambao) - Ba mươi tháng tư. Một buổi tối năm nào ngồi nhậu trước chung cư, lũ chúng tôi cùng nhau say với quá khứ. Tính sổ ra mới biết cuộc đời của mỗi thằng chẳng có gì đáng kể từ cái ngày năm ấy. Bạn tôi say mèm nốc gọn chai bia và đọc hai câu của một nhà thơ nào đó: Chuyến tôi đi xe đò đứt thắng, đụ mẹ đời đụ má tương lai. 37 năm sau, túm gọn cuộc đời của nhau bằng 2 câu thơ bạn tôi đọc, nhìn thực tại trần ai của đất nước để đo lường giá trị của mốc điểm lịch sử, tôi thấy cái tên gọi mà ôn tôi, một cu li không biết đọc không biết viết, đặt cho nó vào đêm cuối cùng tôi ngồi bên ôn là chính xác: 30 tháng 4 – ngày khốn nạn.
*
Cuộc đời có nhiều khúc chia ly. Thâm Tâm "đưa người ta không đưa sang sông, sao có tiếng sóng ở trong lòng". Thanh Tâm Tuyền là "thằng điên khùng, ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới". Trịnh Công Sơn có "những hẹn hò từ nay khép lại, thân nhẹ nhàng như mây, chút nắng vàng giờ đây cũng vội, khép lại từng đêm vui".
Lãng mạn hay ngậm ngùi, giây phút giả từ vẫn là điều biết trước. Phần tôi, đã không có một phút chia tay, không một lời đưa tiễn, không một vòng tay. Trưa 2 giờ, "hẹn gặp nhau ngày mai ở lớp học" - cô bạn học trò có đôi mắt người Sơn Tây cười quay đi. Đó là lần cuối tôi nhìn thấy lưng bạn tôi. Đó là buổi sau cùng tôi có các bạn tôi. Đó là ngày chấm dứt thời thơ ấu. Trong một ngày, tôi mất vĩnh viễn một quãng đời đẹp nhất. Không biết trước. Không một lời chia tay. Không bao giờ gặp lại. Trong tôi, hình ảnh những đứa bạn đã dừng lại vĩnh viễn, sống và chết ở ngày ấy. Cho đến bây giờ.
Mười ba bạn vẫn mười ba
Dù đời nghiệt ngã dù ta đã già
Khói sương nhân ảnh có mờ
Bạn ta, ta giữ một ngày mười ba
Ngày đó là ngày 9 tháng 3 năm 1975. Hôm sau, Ban Mê Thuột thất thủ.
*
Buổi sáng, ôn nội, má tôi cùng đàn con 7 đứa di tản qua nhà chú Kim Liên. Nhà chị mái tôn vách gỗ, ở đây nguy hiểm; anh Hai lại không có nhà - Chú Kim Liên ân cần bảo. Tiếng đại pháo vẫn liên tục ầm ì vọng về từ chiều hôm qua trên thành phố hoang mang. Ba tôi không thấy về từ tiểu khu Mai Hắc Đế. Má tôi âu lo không biết nên đem theo những gì. Ôn tôi làu bàu nhà mình không ở, lại đi đâu. Tôi và lũ em vui mừng vì tự nhiên có một ngày nghỉ học. 1 giờ trưa, mọi toan tính, làu bàu, vui mừng đã chấm dứt khi những viên đạn AK xé nát khung cửa sắt phía trước và bên kia của con đường A Ma Trang Long ngập lửa. Chiến tranh thật sự gõ cửa vào nhà. Chú Kim Liên ngồi co rút dưới chân cầu thang, mặt không còn chút máu, mếu máo khóc. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy người lớn sợ hãi hơn tôi.
Chiều. Im lặng. Dãy nhà bên kia đường đã cháy rụi. Mọi người quyết định kéo nhau về chùa Khải Đoan. Ở chùa vẫn tốt hơn, ôn nói. Đi ngang đường Quang Trung, tôi nhìn thấy chiếc xe tăng áng trước chợ Đê. Hai người lính bộ đội mệt mỏi yên lặng đứng nhìn chúng tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy những người phía bên kia. Họ bình thường không hung tợn như hình ảnh tôi có trong đầu qua những sách hình đã xem, những truyện đã đọc. Chú Kim Liên mặt mày lại tái mét, chân đi muốn khụy.
Tới ngã tư Nguyễn Tri Phương và Phan Bội Châu, má tôi thì thầm vào tai bảo tôi chạy về nhà lấy cái túi má dấu dưới bệ thờ. Không sao đâu ôn… xong con chạy liền tới chùa nghe con. Má tôi nói với ôn và dặn dò tôi. Trên đường về nhà tôi gặp anh Vi trốn lính hàng xóm. Anh đã gần 25, 26 mà khai sinh lúc nào cũng 16. Gần tới nhà thì anh bị chận lại. Mấy năm trốn cảnh sát Cộng hòa, hôm nay anh bị bộ đội cụ Hồ bắt. Anh Vi gỡ gạc chỉ vào tôi nói xạo – chỉ có hai anh em, bắt tui rồi nó sống với ai? Bắt luôn! Trên đường cùng đoàn người bị bắt đi về ngã cầu số 14, anh Vi thì thầm chết cha rồi Cu Em, điệu này giống Phước Long, anh em mình sẽ bị bắt đi lao công chiến trường. Cám ơn anh Vi. Mười ba tuổi, thằng Cu Em trở thành tù binh chiến tranh. Chẳng có dịp nào để trách anh vì 3 năm sau nghe tin anh Vi chết ở Buôn Hô vì bệnh lao.
*
Tháng ba, tôi đi qua những hàng cà phê đứng gió. Đôi chân với gai mắc cỡ đâm sâu từ đêm qua vẫn còn râm râm nhức. Tôi đi qua vùng kỷ niệm của những buổi trưa trốn học tiết đầu, rủ nhau đạp xe đạp vào những đồn điền cà phê bắt ve sầu, nằm ngửa mặt đón những tia nước đái giống như mưa phùn của hàng nghìn con ve mà chắc chỉ ở nơi này mới có.
Buổi chiều cả đoàn được dừng lại nghỉ qua đêm. Bác chủ đồn điền tốt bụng đem gạo và nồi nấu ra cho. Người con gái khoảng cùng tuổi cho tôi một cái mền xanh của quân đội Mỹ. Tôi ôm nồi xuống suối tắm và lấy nước nấu cơm. Vừa kịp vắt xong cái áo thì ầm ầm, tiếng bom như xé nát bên tai. F5 của không quân!. Tiếng người la ơi ới. Chiếc phản lực bay với tốc độ vượt âm thanh nên tiếng bom đến trước tiếng động theo sau. Tôi ôm nồi nước chạy vắt giò lên cổ. Bụi đỏ ngập bầu trời. Không kịp thở tôi về đến chỗ tập trung, nhìn lại nồi nước hình như không đổ một giọt. Sợ đến nỗi chạy trối sống trối chết mà vẫn vô thức giữ cho nồi nước còn nguyên. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết thế nào là sợ đến té đái trước biên giới tử sinh. Tôi mất cái áo ở bờ suối. Tối hôm đó, nhớ má quá tôi quyết định trốn về.
*
Đi ngang qua nhà số 94 đường Lê Văn Duyệt nhìn vào tôi biết ôn, má và các em tôi không ở đó. Dì Vinh bán bánh căn đầu đường, má thằng Cứt bạn tôi, nói má con lúc ở chùa bả khóc quá chừng khi con bị mất tích. Cả nhà con bây giờ đang ở bên cậu Tương. Dì Vinh lấy một cái áo của thằng Cứt cho tôi mặc. Con ở trần về má con thấy bả còn khóc dữ. Về nhà cậu, má tôi ôm tôi bù lu bù loa. Ôm má, tôi nhìn ôn quẹt nước mắt. Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn được giọt nước mắt của ôn. Còn tôi không hiểu sao tôi không có được một giọt nước mắt. Và ba tôi vẫn biệt tăm.
Ngày hôm sau tôi theo má và ôn đi tìm ba. Con đường dẫn đến trường Trung học Tổng hợp nồng mùi xác chết. Trời Ban Mê giữa trưa tháng ba đã hầm hập gió mùa. Ôn, má và tôi đi suốt từ suối Đốc Học, đến tiểu khu Mai Hắc Đế, về phi trường L19 và dọc theo đường Hùng Vương. Những xác người sình căng giữa ngọ. Những con đường chết với đàn ruồi vo vo bay lên đáp xuống. Mỗi xác chết là mỗi bước phân vân, lưỡng lự. Mỗi xác chết ôn tôi rón rén đến gần nhìn. Mỗi xác chết nằm sấp ôn tôi lật ngữa. Mỗi xác chết ôn tôi cười mếu máo – không phải thằng Hai!. Mỗi xác chết má tôi cười theo sau làn nước mắt. Lần đầu tiên trong đời, tôi cười trên những xác người.
Một tuần sau ba tôi trở về với chiếc quần xà lỏn và cái áo may ô đen đủi. Đó là hình ảnh cuối cùng của người lính VNCH trong tôi. Ba tôi ôm ôn tôi khóc trước khi ôm má tôi.
*
Tháng Tư trở về ngôi nhà hương hỏa
con chó già nằm ngủ thiên thu
Minô, Minô gốc ổi vàng yên giấc
chiếc võng buồn tênh
không người đưa…
Tôi trở về nhà. Bàn yên, ghế lặng, sách vở nằm im. Mười ba tuổi tôi đã cảm nhận được cuộc bể dâu. Hai anh em sinh đôi thằng Sinh thằng Sáng lớn hơn tôi 3 tuổi đi sùng sục khắp xóm với băng đỏ trên tay. Bác Khuê tài xế sát nhà làm tiệc mời hàng xóm tới nhậu oang oang để mọi người biết bác đang ăn mừng cách mạng về. Nhà thằng Khánh có ba nó làm lớn trong tòa tỉnh trưởng đóng cửa kín bưng. Ba tôi lính quèn nhưng nhờ nhậu giỏi nên quen biết lớn, sau một ngày đi mất tiêu, trở về nhà nói với má tôi chắc cả nhà ông tướng Cảnh, đại tá Quang đã đi rồi. Mình cũng phải đi thôi. Má tôi khóc lóc không biết nên đi hay ở, để lại mệ ngoại cho cậu Tương má không đành. Ngày hôm sau, tin đồn người di tản chết như rươi trên quốc lộ số 1 giải quyết mọi đắn đo của má. Còn tôi, tôi ra sau nhà, đào đất chôn Minô dưới gốc ổi.
*
Mỗi tối ngồi nghe đài ôn tôi lại mừng rỡ nói với cả nhà: Nha Trang mất. Pleiku mất. Đà Lạt mất… Mỗi địa danh thất thủ là mỗi gánh nhẹ được gỡ bỏ khỏi nỗi lo âu nặng nề của ôn. Ôn nói với má là ôn sợ nếu chỉ có Ban Mê Thuột bị mất giống như Phước Long mấy tháng trước đó thì đời thằng Hai sẽ tàn. Thôi thì mất hết là hết chiến tranh, thằng Hai, thằng Cu Em không phải bị bắt đi lao công chiến trường. Ôn tôi, một người làm cu li cho Tây, không biết đọc, biết viết chỉ nghĩ đơn giản như thế cho kết cục của một cuộc chiến 21 năm. Ngày 30 tháng 4 Tổng thống Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng. Ôn thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó tôi đang ngồi viết lại những tờ khai lý lịch của ôn, ba và má. Mỗi lý lịch khoảng 10 trang. Mỗi người phải có ba bản sao. Tờ nào có một chữ sai phải viết lại cả trang.
Ngày 30 tháng 4, cả nước lo âu hay cả nước mừng rỡ tôi không biết. Tôi ngồi chửi thề vì phải viết tay gần 100 trang bản khai lý lịch gia đình.
*
Sau ngày giải phóng, má tôi đóng cửa tiệm buôn bán, chia tay đời sống tiểu tư sản và mua lại từ người bạn một đồn điền cà phê nhỏ để góp phần xây dựng đất nước. Má tôi dặn các em tôi ai hỏi phải nói như vậy. Được một năm má gần hết vốn. Cà phê thu hoạch được phải bán cho nhà nước với giá bèo nhưng phân bón phải mua giá chợ đen. Má tôi biểu chặt bớt cà phê để trồng khoai lang và khoai mì. Hì hục chặt được đâu mấy trăm cây thì cán bộ gọi lên phường bắt đóng tiền phạt. Cà phê là tài sản của nhân dân không được phá hoại. Không đủ tiền chăm sóc thì cà phê chết và lại bị phạt, má làm đơn xin dâng đồn điền cho nhà nước. Nhà nước không nhận vì đó là tài sản của nhân dân.
Một đêm tối, má lặng lẽ dắt các em tôi trốn về Sài Gòn. Ôn về Đà Lạt ở với cô tôi. Ba tôi đi cải tạo vẫn mù tăm. Còn tôi ở lại, lang thang bụi đời và đi buôn lậu cà phê tuyến đường Sài Gòn – Ban Mê Thuột.
Lần ghé Ấp Ánh Sáng ở Đà Lạt thăm ôn, ôn hỏi bây giờ con làm gì? Dạ con đi buôn cà phê. Ôn nhìn tôi buồn rầu không nói. Đêm tôi chào ôn trước khi về lại Ban Mê, ôn ngồi hút thuốc cẩm lệ và kể cho tôi nghe cuộc đời làm đầy tớ, cu li, thất học của ôn. Kể chuyện đời ôn, nhìn đứa cháu đích tôn buôn lậu bụi đời, ôn nói ngày 30 tháng 4 ôn vui mừng vì chỉ biết lo cho ba con và con, bây giờ ôn mới thấy đó là một ngày khốn nạn. Trước khi tôi đi ôn giúi vào tay tôi chiếc nhẫn vàng hai chỉ và ôn khóc.
Đó là lần cuối tôi gặp ôn. Hai năm sau, ôn mất. Tôi không về nhìn ôn lần cuối và thắp được nén nhang trước mộ của ôn. Lúc đó, tôi đang bắt chước anh Vi chui nhủi ở Gò Công để trốn nghĩa vụ quân sự. Ngày ôn chết tôi không hay.
*
Năm tháng trôi. Người lính VNCH quần xà lỏn áo may ô lần cuối tôi nhìn bây giờ lụ khụ ở nhà giữ cháu cho con. Anh bộ đội cụ Hồ ở chợ Đê ngày ấy bây giờ còn hay mất? Cũng đang lủi thủi giữ cháu như tên lính ngụy cùng thời? Đã qua rồi những nòng súng chĩa vào nhau. Đã mất hút theo thời gian những ngày khói lửa Trường Sơn, Đại lộ Kinh hoàng và Mùa hè Đỏ lửa. Nhưng vẫn còn đó một cuộc chiến tàn khốc giữa độc tài và những kẻ bị trị. Tử vong, tự hủy hoại và mất mát của 37 năm thời bình đã vượt xa nhiều lần so với 21 năm chinh chiến. Đất nước này vẫn triền miên trong một cuộc chiến không bom đạn.
37 năm trôi qua. Những đứa bé ngày xưa bây giờ đã gần nửa đời người. Con đường gian nan tưởng đã chấm dứt từ 37 năm trước, từ thời đại của thế hệ đàn anh, nay vẫn còn tiếp diễn và kéo dài qua thế hệ đàn em.
Ba mươi tháng tư. Một buổi tối năm nào ngồi nhậu trước chung cư, lũ chúng tôi cùng nhau say với quá khứ. Tính sổ ra mới biết cuộc đời của mỗi thằng chẳng có gì đáng kể từ cái ngày năm ấy. Bạn tôi say mèm nốc gọn chai bia và đọc hai câu của một nhà thơ nào đó:
Chuyến tôi đi xe đò đứt thắng
đụ mẹ đời đụ má tương lai.
Ba mươi tháng tư. Một ngày với nhiều tên gọi. Đại thắng mùa xuân, ngày giải phóng, ngày thống nhất, ngày quốc hận, tháng tư đen… Cuộc chiến không bom đạn lại được thêm giáo thêm gươm bởi những danh xưng định vị tư tưởng và lằn ranh ta-địch. Có nghĩa lý gì về tên gọi cho một ngày của quá khứ 37 năm. Tên của nó chỉ chính xác bằng bóng hình qua tấm gương soi của thực tế hiện tại.
37 năm sau, túm gọn cuộc đời của nhau bằng 2 câu thơ bạn tôi đọc, nhìn thực tại trần ai của đất nước để đo lường giá trị của mốc điểm lịch sử, tôi thấy cái tên gọi mà ôn tôi, một cu li không biết đọc không biết viết, đặt cho nó vào đêm cuối cùng tôi ngồi bên ôn là chính xác: 30 tháng 4 – ngày khốn nạn.
Tags:
Featured


VĐH: ...đặt cho nó vào đêm cuối cùng tôi ngồi bên ôn là chính xác: 30 tháng 4 – ngày khốn nạn.
Trả lờiXóaChính xác hơn nửa là ngày Đại (Khốn) Nạn cho dân tộc VN...và cũng là ngày báo hiệu TQ sẽ đặt chân lên Nóc Nhà Việt Nam ( Tây Nguyên) ngày hôm nay.
Tâ`m bậy quá các cháu oi! 30-4-1975 la` nga`y đổi mới của do`ng họ tui đó, nha` Nguyễn. Nhơ` nó ma` gia đi`nh tui ai cũng tha`nh danh va` la`m lớn. Ta`i sản thi` trên 20 tỉ USD va` nô ti` thi` ở khắp mọi miê`n đất nước. Đi tới đâu ai cũng rập ngươ`i khấu lạy. Nói thiệt nha! mấy cháu hi`nh như hơi bi quan va`chủ quan đấy !
XóaTôi hay đọc những bài viết của bạn-và bây giờ, được bạn kể nghe về ngày, hay chính xác hơn, đêm 09-03-1975 tại Bmt và những ngày sau đó-Vì thời điểm này tôi cũng đang ở tại Bmt và chứng kiến toàn bộ những gì xảy ra-Những điều bạn viết rất chính xác dù lúc đó bạn còn quá nhỏ (tôi viết điều này, vì tôi lớn tuổi hơn bạn rất nhiều)-Xác chết sình thối đầy đường, không có người để chôn vì người sống còn chưa lo nổi thân, và đúng như bạn nghĩ , ngày đó nếu chỉ một mình Bmt rồi sẽ như Phước Long,ai cũng có suy nghỉ như vậy, sau này để tìm hiểu thêm , đọc trong thư viện Tiểu Lùn để biết toàn bộ những mảng của Bmt trong từng khu vực của tỉnh Darlac củ- Bây giờ về Bmt dù đã khác xưa rất nhiều- Nhưng vẩn man mác hoài niệm chuyện 37 năm trước như ẩn hiện từng chi tiết một , không thể phai mờ.
Trả lờiXóaTrước đây đọc một vài bài của tg Vũ Đông Hà tôi đã cảm thấy hơi hướng Tây Nguyên, nhưng chưa xác định rõ ràng. Nay được tg xác nhân, thì ra chúng ta cùng đồng hương. Tuy nhiên giống như bạn Bmt Xưa tôi cũng là cư dân Bmt, lớn tuổi hơn VĐH và là chứng nhận tham dự trực tiếp trong biến cố này. Có lẽ lúc đó tg chỉ mới 13 tuổi nên chưa nắm rõ tình hình cũng như không nhớ chính xác tên tuồi nhân vật và địa danh vào thời điểm ấy. Để bổ túc một số chi tiết chính xác cho bài viết của tg VĐH tăng thêm phần gía trị, tôi xin cùng được ôn lại những hình ảnh đau thương của quân và dân Banmê nhân 37 năm quốc hận 30-4-1975:
Xóa- Đêm 09-3-1975 hay chính xác hơn khoảng 1:30 - 2:00 sáng 10-3-1975 VC bắt đầu pháo kích vào các cắn cứ quân sự của ta chung quanh thị xã Banmêthuột và sáng ra khoảng 10 giờ một số con đường trong thị xã đã có bóng dáng bộ đội VC và xe tăng. Nhưng chỉ mới có Bộ Tư Lệnh SĐ23 và kho đạn Mai Hắc Đế là bị tấn công trực tiếp. Phòng tuyền BTL SD23 một vài nơi đã bị cộng quân chọc thủng. Chính vì thế Đại tá Vũ Thế Quang (TL Phó SĐ) và Đại tá Nguyễn Trọng Luật (Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu khu trưởng Darlac) rút ra ngoài và bị cộng quân bắt ngay hôm 10 hay 11-3-1975. Điều đáng trách là đại tá Luật là TK trưởng nhưng lại không vào Tiềủ khu để chỉ huy lại chạy sang lánh nạn ở BTL SĐ 23 với Đ/t Quang nên bị bắt cùng thời gian. Do đó những ngày sau Banmêthuột gần như không có một vị nào có toàn quyền chỉ huy và quyết định. Bởi không ai biết Đ/t Luật bị bắt cùng với Đ/t Quang. (Lưu ý, thời gian này Tướng Cảnh đã không còn ở Banmêthuột vì thuyên chuyển đi đơn vị khác trước đó vài năm rồi.)
Trại Mai Hắc Đế là nơi Trung Tâm Tiếp Vận và cũng là kho đạn Banmêthuột (cách thị xã vào khoảng 3-4km trên đường từ BTL SĐ23 đi vào) trực thuộc TK Darlac bị tấn công cùng một lượt với BTL SĐ vào đêm và sáng 10-3-1975 và hình như thất thủ vào ngày 11-3-1975 vì không thể liên lạc. Tuy nhiên một số nơi trong BTL SĐ 23 vẫn còn những ổ kháng cự.
BCH Tiểu khu Darlac nằm sát bên Toà Hành Chánh Tỉnh Darlac đối diện với biệt điện Bảo Đại. Tại nơi này chúng tôi đã chống cự, bắn cháy 2 chiến xa T54 ngay trước cổng TK. Và cũng chính vì bóng dáng 2 chiệc chiến xa này mà Bộ chỉ Huy Liên đoàn Điạ Phương Quân được trực thăng đưa về để tăng cường phòng thủ cho TK đã không dám đáp xuống, để rồi chở đưa đi đâu tôi cũng không rõ.
Tuy nhiên TK chúng tôi chỉ rút đi vào ngày 14-3-1975 sau khi hầm chỉ huy và truyền tin nằm giữa BCH/TK bị 2 trái bom F5 đánh sập. Khi đó cộng quân cũng chưa dám tiến vào TK. Chúng tôi rút về Trung -tâm huấn luyện SĐ23 tại cây số 5 cách thị xã 5 cây số (trên QL21 đường đi quân Phước An và Ninh Hòa). Khi đó Trung tâm này vẫn bình yên, chưa một tiếng súng. Các đơn vị thất thủ hay tự động rút lui đa số quy tụ về đây. Nhưng qua ngày hôm sau tất cà cũng từ từ rút theo QL 21 để xuống Ninh Hoà Nha Trang.
Cũng thời điểm này BTL SĐ23 do Ch/tướng Lê Trung Tường chỉ huy được trực thăng vận đưa về giải cứu Banmêthuột. Họ không đổ quân ở nơi nào khác lại đổ quân ngay tại quận Phước An (trên đường rút lui của binh sĩ cùng vợ con, thân nhân. Điều này khiến các đơn vị của Trung đoàn 44 và 45 rúng động tinh thần. Họ chạy ra QL tìm xem vợ con, thân nhân có trong đoàn người di tàn? Và từ đây, 2 trung đoàn thiện chiến của Tây Nguyên bị tan rã mà không đụng độ một trận nào.
Riêng Trung đoàn 53 do Trung Tá Võ Ân đóng tại phi trường Phụng Dực đã anh dũng chống trả hơn 1 tuần lễ cho đến khi không còn một viên đạn. Lúc đó họ mới chịu rút lui theo hướng Lac Thiện để sang Đà Lạt. Banmethuột chính thức thất thủ từ ngày 18-3-1975.
Tôi đã muốn lên tiếng đính chính với một số tg hồi ký hay Tr/tá Phạm Huấn về một số chi tiết không đúng sự thật. Nhưng đến nay mới có cơ hội. Xin cán ơn tg Vũ Đông Hà. Chúng ta củng đi một "Chuyến xe đò đứt thắng, đụ mẹ đời đụ má tương lai"...
THÁNG TƯ, EM CÒN NHỚ ?
Trả lờiXóaTháng Tư về
Mà em còn nhớ ?
Cờ đỏ dép râu tai bèo nón cối
Ùa vào Nam cơn dịch họa tai ương
Từ Miền Bắc, cả nước chìm thê lương ác mộng
Tháng Tư về
Mà Em còn nhớ ?
Người Đất Nam như đàn chim vở tổ
Tứ phương trời bão bùng giông tố
Biển Đông quỷ dữ nước độc rừng thiêng
Tháng Tư về
Mà em còn nhớ ?
Mặt trời buồn cám cảnh tang thương
Phố thị im lìm người qua đường gục mặt
Nơi làng quê tiếng sáo bặt tăm
Tháng Tư về
Mà Em còn nhớ ?
Ai dắt Em về thời hoang dại xa xăm
Sách Em học Chữ Người bằng Khỉ
Thầy cô Em hóa mặt bủng da chì
Tháng Tư về
Mà Em còn nhớ ?
Mái nhà Em ai cướp đoạt trên tay
Đuổi Em lên rừng dạy Em bài củ sắn
Đêm mắt phờ đớ đẩn ngẩn ngơ hồn
Tháng Tư về
Mà Em còn nhớ ?
Đạo Phật Trời ai báng bổ vùi chôn
Nơi linh thiêng loài chồn cáo huênh hoang chểm chệ
Đất trời Nam quằn quại sảng mê
Tháng Tư về
Còn bao điều Em nhớ ?
Mấy chục năm ôn dịch hoành hành
Nát bấy giang sơn Tổ Tiên gầy dựng
Tháng Tư về,
Ký ức tràn như con nước vở đê
Biển tang thương gào uất hận trăm bề
Lệ rưng rưng xót thương hồn Đông biển .
Chương Khuê
Chương Khê ơi đừng than khóc nữa,hãy vui lên!
XóaChúng ta bị mất mát đau khổ,nhưng đổi lại hơn hai mươi triệu anh em chúng ta được làm người.
cứ tới ngày này là CA tận lực càn quyest, tịch thu phương tiện làm ăn của nhân dân để giữ phố phường sạch đẹp mà không quan tâm người ta sẽ sống làm sao.Hàng xóm tôi bị tịch thu xe nước mía, khi lên phường xin lại thì bị phạt 25.000.000 vnđ .Anh ta bỏ của chạy lấy người.Tội nghiệp, 1 gia đình, 3 đứa con đang ăn học lấy gì mà sống đây????????????????????????????
Trả lờiXóaCám ơn tác giả Vũ Đông Hà đặt cho cái tựa bài : "NGÀY KHỐN NẠN"(30 tháng Tư 1975) chính sác là Ngày Khởi Đầu của sự Khốn-Khổ Nạn-Tai (khốn nạn) cho toàn dân trong nhà nước cộng hòa xả hội chủ nghĩa VN. Do Đại Dịch chủ nghĩa cộng sản Nga Tầu và Vi Khuẩn Khủng Bố đảng Việt cộng tiếp tay gieo rắc biết bao thảm cảnh cho Đất Nước và Dân Tộc VN .
Trả lờiXóaTÔi đã khóc khi đọc bài này cũng như tôi đã khóc khi nghe bố tôi kể về ngày ông nội tôi bị đội cải cách ruộng đát đấu tố là địa chủ. Có nỗi đau của cả dân tộc trong những sự kiện đó. Gia đình tôi may mắn không bị sứt mẻ gì trong cuộc chiến tranh này vì không được đi giải phóng miền nam vì là con cháu địa chủ. Đúng là khốn nạn thật. Khốn nạn vì sự ngu dốt và cuồng tín.
Trả lờiXóaVậy là địa chủ miền Bắc còn may mắn hơn địa chủ miền Nam. Cho đến giờ tôi vẫn mang danh con cháu địa chủ mặc dù trong chiến tranh gia đình tôi bị bọn nó đàn áp tận xương tủy...
XóaCho đến bây giờ mà bọn nó vẫn nói với nhau là con cháu địa chủ đang ngóc đầu dậy mỗi khi chúng tôi về thăm quê. Điều đó cho thấy nó còn thâm thù địa chủ lắm mặc dù bây giờ bọn địa chủ đỏ nhan nhản khắp nơi
XóaNgày 30.04.1975 được gọi là ngày giải phóng miền Nam nhưng dân miền Nam có ai cần giải phóng đâu?
Trả lờiXóaNếu cần sao có hàng triệu người bỏ nước ra đi? Trước năm 1975 đời sống người dân miền Nam cao hơn hẳn đời sống người dân miền Bắc,vậy nói rằng giải phóng miền Bắc thì đúng hơn.
Nếu như không có NGÀY KHỐN NẠN đó, miền Bắc giờ này chắng khác gì Bắc hàn bây giờ....
Giải phóng miền Nam cho đến người miền Bắc cuối cùng. Ngày nay đất nước không còn để mà giải phóng, tất cả đã quy về một mối:" Nô lệ thằng CHỆT"
Trả lờiXóagiải phóng xong rồi đưa đất nước vào vũng bùn đen tối, làm nô lệ cho ngoại bang.buồn cho nước Việt.
Trả lờiXóaTháng tư về là ngày khốn nạn. Chính xác, rất chính xác, hay quả thật hay, không còn từ nào hay hơn nữa.
Trả lờiXóaÔng Võ Văn Kiệt đã nói(hình như) rằng :" ngày 30/4/1975 có 1.000.000 người vui thì cũng có 1.000.000 người buồn". Sau 37 năm không còn cái số 50% đó nữa mà là có 3.000.000 người vui và có 87.000.000 người buồn.
Trả lờiXóaTác giả Vũ Đông Hà gọi ngày 30 tháng tư là ngày khốn nạn, bởi vì hoàn cành cùa tác giả ở thời điểm đó. Nhưng đối với đại đa số người dân miền nam thì ngày đó là ngày KHỐN KIẾP bởi vì ngày đó xãy ra là do một LŨ KHỐN KIẾP từ bắc kéo vào tạo ra nhất là cùng với một LŨ KHỐN KIẾP sống trong miền nam tiếp tay trong suốt hơn 20 năm đằng đẵng.Từ ngày KHỐN KIẾP đó dân tộc Việt Nam đã sống trong nhục nhằn khốn khỗ không dám ngẫn cao đầu để nhìn những nước khác xung quanh như Hàn Quốc, Đài Loan, Thái Lan...
Trả lờiXóaTHÁNG TƯ VỀ QUẤN LẠI CHIẾC KHĂN TANG
XóaMột thế hệ đi vào quên lãng
nhưng dấu tích buồn còn lại mỗi tháng tư về
đau buốt vết thương chưa hề lành lặn
lên cơn sốt đau lòng nước lòng quê
ba bảy năm sau ngoái đầu nhìn lại
mành đất nầy thêm chồng chất thương sầu
người dân hiền lành bị bứng gốc từ guộng lúa nương dâu
vạn người dân oan sống đầu đường xó chợ
ở đâu chui ra một lũ người xưng là đỉnh cao trí tuệ
trí tuệ kia không phải của loài người
là trí tuệ của giống thú rừng lang sói cọp beo
chúng tràn xuống phố từ rừng sâu núi thẳm
khom lưng cúi đầu bán nước cầu vinh
xưa kia chúng ăn rau rừng muối đá
về đến đồng bằng thấy gạo trắng nước trong
chúng bầy đàn kéo nhau đi cướp giựt
chúng sinh sôi nẩy nở ngay chính giữa ba đình
Mẹ ơi! Bao nhiêu năm rồi quê hương mình không có mùa xuân
nước mắt còn rơi âm thầm trêm mi của mẹ
chị còn ngược xuôi cơm áo nuôi chồng
con còn đợi cha về ăn bữa tối
thế hệ anh qua xương rơi máu đổ
cho một chiến trường bảo vệ tự do
cháu con bây giờ chưa học thuộc bản đồ quê hương tổ quốc
không biết khóc cho dân oan co ro trên khắp các nẻo đường
không biết kêu gào cho biến đảo Tây nguyên
mà biết khóc cho Mai-Cồ-King-Pop
biết ngất xỉu hôn ghế ngồi của của sao Hàn Bi Rain
biết tung hô sao Big Bang dẫm đạp nhau đến chết
và còn nữa thế hệ cậu ấm cô chiêu
lớn lên trong nôi đại gia của lắm tiền nhiều
thế hệ con ngoan của đỉnh cao trí tuệ
hỏi có bao giờ đọc báo đot. .com
có bao giờ dù chỉ một lần nghĩ đến chuyện nước non
hay đã âm thầm cam tâm làm thân nô lệ
hởi những con người có đỉnh cao trí tuệ
hỡi những con người bán nước, nội gian
tháng tư về đau xót những ly tan
trăng tháng tư cũng rủ buồn trên ruộng lúa
mặt trời lên không sưởi ấm tóc trên đầu
thế hệ sau và còn sau nữa
con cháu Tiên Rồng rồi sẽ về đâu
Như phong
Có khi nào chính những người chiến thắng rồi cũng sẽ gọi ngày 30/4/1975 là ngày khốn nạn luôn hông ta?
Trả lờiXóaĐúng là ngày đại khốn kiếp cho các gia đình quân dân cán chính miền Nam ,chỉ có số ít ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản là vui mừng ngày giải phóng thoát khỏi sự kèm kẹp của Mỷ Ngụy,một số sau nầy được Mỷ rước đi để trả nợ thất hứa bỏ chạy cho đàn em bơ vơ khổ đau qua bao năm tù cải tạo khổ sai ,nhưng củng còn hà tiện bỏ bao nhiêu gia đình ở lại sống không bằng chết ,nghèo đói con cái thất học ,bị theo dỏi đối xử tàn tệ .Ôi ngày 30/04 ngày đau khổ,kinh hoàng của nhửng người ở lại,nhửng giất mơ hiện về qua năm tháng cải tạo không bao giờ quên,sống co mình trong lo âu sợ sệch,vì con cái còn thơ ,ẩn nhẩn cho qua một kiếp người ,cho thế hệ sau được sống .Mổi độ 30/04 về trước sự đón chào vui mừng của kẻ thắng trận cùng nhân dân đàn cừu,chạnh lòng ,nước mắt chảy vào trong .
Trả lờiXóaĐọc bài của Tg Vũ Đông Hà, tôi đã đau muốn khóc nhưng cố ghìm, đọc thêm lời trần tình của Kẻ Miền xuôi, nước mắt đã toé ra. Miền xuôi cũng có những cuộc bắn giết lẻ tẻ, nhưng chủ yếu là bị giặc cướp kéo dài suốt 12 năm trời, những ai có chút liên quan đến Chính quyền VNCH thì cả gia đình sống không bằng chết, sự sợ hãi bạo lực đè nặng, bị đối xử tàn tệ, con cháu không được học cấp III, không được vào ĐH, bọn du kích nó muốn túm lôi đi lúc nào thì nó lôi...Nói chung chúng vẫn dùng bạo lực và lòng thù hằn tiểu nhân để đối xử với người Miền nam.
XóaHai bác viết thật cảm động. chúng ta hãy vững tâm, giữ vững lập trường, đừng vì tiếng gọi của vật chất kim tiền mà thỏa hiệp với lũ khốn nạn cầm quyền. Nếu một lần ăn cơm quốc gia xin hãy mãi mãi là người quốc gia. Chính nghĩa quốc gia muôn đời bất diệt.
XóaCứ mỗi độ tháng tư về mổ lại buồn phiền, mổ buồn gì, ngày đầu gọi cá tháng tư, thế giới nói cười vui vẻ. Ngày cuối tháng tư chúng nói mổ dóc tổ, cưỡng thì nói cưỡng, bày chuyện nói giải, mổ thề có trời đất, tâm mổ là giải, nếu mổ nói sai lời trời cứ tru mổ.
Trả lờiXóaNào chúng nói rằng, cuộc đời mổ toàn đi lượm mà chẳng gieo, năm xưa, thực dân bỏ mổ lượm, sau, mỹ ngụy bỏ, mổ lượm. Nếu mổ chẳng gieo sao mất ba triệu giống, vài ngàn da cam, nếu mổ không cải ruộng đất, e nay thổ điền trong tay ác bá, mà đâu ít, trăm mấy ngàn.
Nay chúng chửi mổ rước voi dày mả, xem coi mả nào voi dày, hay chúng cứ chực xóa dấu ba đình, rồi các ố từ, nộ từ dành cho mổ. Xưa, cải điền thuộc hạ sai, mổ đà nhận lỗi, biết mổ mất bao nước mắt ?. Nay giải cứu chúng dân tháng tư, lẽ thường phải tri ân, tri hiếu, tri công, mổ chẳng cần đám thuộc hạ bưng điếu đội đầu, mổ muốn dân nam thổ nghĩ cạn lòng mà cho mổ lời ngợi khen, nhưng chúng mãi cứng đầu, mổ muốn giải, chúng nói phỏng, rồi chúng đòi lộng, đứa ngược ngạo với mổ là đồ chính mi.
Mổ nay ở tuyền đài cùng các chư huynh mác lê mao, đâu có chúng dân các xứ đó rủa xả các chư huynh như rủa mổ, vô sản của mổ ở cõi dưới này vẫn hữu dụng, có ai phải gởi xuống cho mổ nhà xe nữ hình nhân bao giờ, duy chỉ gởi vọng xuống tiếng chính mi, trả lại ba đình cho lịch sử, khi còn sinh tiền, mổ đâu có lượm nơi đó. Mổ muốn gọi là hào hùng tháng tư, đừng gọi mổ là mổ cá tháng tư.
Saigon đã từng 1 thời có tên là "Hòn Ngọc Viễn Đông" và là 1 trong những nước Độc Lập - Dân Chủ - Tự Do đầu tiên ở ĐNÁ.Sau 10 năm xây dựng của nền Đề Nhất Công Hòa - TT Ngô Đình Diệm và các nước Singapor-Mã Lai Á - Hàn Quốc lúc đó chỉ là những làng cá dọc ven biển và các vị lãnh đảo nước này đến thăm Saigon...cũng chỉ ước mơ là đất nước họ xây dựng bằng như Saigon là đạt rôi.
Trả lờiXóaSaigon một thời để Thương và Nhớ và ngày hôm nay đã trỏ thành Vũng Lấy ĐNÁ:
Seoul xưa vs. SàiGòn xưa; Seoul nay vs. SàiGòn nay
Thực ra Kẻ miền xuôi cho rằng "đúng là ngày Đại khốn kiếp nhưng ko riêng cho các gia đình quân dân cán chính miền nam mà nó còn chngug cho toàn dân miền nam (tất nhiên còn 1 số ít bọn ăn cơm QG thờ ma CS), tôi cũng có cãm nhận chung giống bạn là :chạnh lòng ,nước mắt chảy vào trong ,ẩn nhẩn cho qua một kiếp ( cám ơn bạn )
Trả lờiXóa“Có khi nào chính những người chiến thắng rồi cũng sẽ gọi ngày 30/4/1975 là ngày khốn nạn luôn hông ta?”.
Trả lờiXóaMột câu hỏi rất thông minh!!!
“Quyết định tấn công Thủ Đô SG 1975, là một trong những SAI LẦM CHẾT NGƯỜI CUỐI CÙNG của ĐCSVN…” - Nhận định của một Chiến Lược Gia Israel
Trả lờiXóaTôi chia sẻ nhận định này. Rất sâu sắc. Nếu cộng sản không tiến đánh Sài Gòn, hủy diệt VNCH, thì miền Bắc Việt Nam bây giờ sẽ đóng kín như Bắc Triều Tiên (tất nhiên thua Bắc Triều Tiên là không bao giờ có tên lửa 3 tầng và bom nguyên tử). Còn VNCH sẽ rực rỡ như Nam Hàn (hiện nay). Nhưng lịch sử không có chữ NẾU. Cộng sản Bắc Việt đã đánh chiếm Sài Gòn, hủy diệt VNCH, và nhân dân 2 miền đã nhận rõ về thể chế chính trị của nhau. Vấn đề hiện nay là hãy để dân Việt (với những bộ não không thông minh cho lắm nếu so với người Do Thái) tự ngẫm nghĩ, tự tẩy rửa não trạng mà chọn con đường cho mình.
Xóa30 tháng tư, miền Nam với khả năng đóng tàu biển, sửa chửa tàu biển quốc tế, cơ sở hàng không phục vụ dịch vụ sửa chửa, cung ứng nhiên liệu cho các đường bay quốc tế ngang qua Sài Gòn, Đà nẳng, Nha Trang. Kỹ nghệ làm dây cáp cho điện cao thế, cáp ngầm toàn hảo làm tại Sài Gòn. Khu kỹ nghệ Biên Hòa với nhà máy làm dây điện thoại 360 đôi, Á Châu chỉ Nhật Bản lúc ấy mới có khả năng này.
Trả lờiXóaCác hảng dược phẩm Bayer, Trang Hai, Nguyễn Cao Thăng...sản xuất gần đủ các loại thuốc dùng cho trên 17 triệu dân miền Nam. Chỉ quanh Sài gòn có trên 20 công ty dệt vải vào hàng quốc tế. Các cơ sở sản xuất hàng tiêu dùng rãi rác khắp nơi. Tư nhân sản xuất hàng thủ công nghệ phẩm chất cao, đồ gốm, đồ sứ Lái Thiêu, Binh Dương, Thủ Đức, Biên Hòa như hoa nở rộ. Ngoài ra còn có nhà máy xi măng Hà Tiên...
Cộng sản Bắc Việt của Hồ Chí Minh vào, tất cả những gì đang có của miền Nam tang hoang, đủ loại máy móc bị tháo gỡ từng mảnh bán chợ trời! Cả một nền kinh tế vững vàng bổng dưng tê liệt và biến mất dưới tài ba của tên Lê Duẫn và đồng bọn khốn nạn!
Những con dả nhân của chế độ cộng sản miền Bắc sau mấy mươi năm đày đọa đồng bào miền Bắc giờ đây do sự bế tắc tình hình chính trị thế giới đã nhân cơ hội tràn vào tiến chiếm đày đọa người miền Nam tiếp theo.
Bọn Lê Duẫn, Lê Đức Thọ hoàn toàn dốt đặc về kinh tế, tính toán... đã chẳng thế nào hiểu được giá trị của máy móc, kỹ thuật, cấu trúc kinh tế, giá trị của khả năng sản xuất tác động đến đời sống con người ra sao... ấy thế mà bọn này lại đi làm cách mạng, với ý tưởng đội đá vá trời là hoán chuyển kinh tế tư bản bóc lột thành kinh tế Các Mác ăn khoai mì, uống nước luộc mờ người mà chẳng có chút calori, energy nào!
Nếu một loạt những tên Lê Duẫn, Trường Chinh, Lê Dức Thọ, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh, Võ Nguyên Giáp đừng quá ngu dốt, cố gắng duy trì khả năng kỹ thuật, các mối liên hệ kinh tế của miền Nam sẵn có với thế giới, dùng đấy như một điểm tựa để kéo kinh tế miền Bắc đi lên, thì đồng bào miền Bắc không quá đói khổ cho đến mãi bây giờ, ba mươi bảy năm sau khi chiến tranh chấm dứt!
Nếu được như thế thì Sài Gòn, và các thành phố, đô thị lớn miền Nam đã không trở thành cảnh những thành phố chết, vắng lặng bóng người như thủ đô Nam Vang của Campuchea trong thời kỳ Khmer Đỏ!
Sau 30 tháng tư, Sài Gòn 1 triệu 1 trăm ngàn dân và các thành phố lớn miền Nam thực sự trở thành những thành phố chết! Người dân miền Nam bị đuổi lên rừng và đã bỏ thây nơi các vùng gọi là kinh tế mới với những nghĩa trang mọc lên mỗi năm càng nhiều!
Nếu không có những cảnh này thì miền Nam đã không có thêm hàng triệu người dân nữa đã vùi thân nơi đáy nước Biển Đông trên đường chạy nạn cộng sản!
Trên đây là tóm tắt công trạng của những tên cộng sản rừng rú đệ tử ruột của tên Hồ Chí Minh. Cho nên bây giờ những tên còn sống sót đã dự phần, vấy máu đồng bào miền Nam, đã dự phần chia từ số vàng 17 tấn của Tổng Nha Ngân Khố Quốc Gia miền Nam như Lê Đức Anh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, hay hàng con cháu của bọn này như Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng...những tên nào càng to họng, to mồm hô hào, kêu gào cộng sản bao nhiêu thì số phận của chúng đối với nhân dân hai miền Nam, Bắc càng thê thảm bấy nhiêu!
Giờ sám hối của chúng đang đến! Hãy chuẩn bị mà đền tội trước nhân dân miền Bắc, Miền Trung, miền Nam và đền các tội kể từ Cải Cách Ruộng Đất cho đến các tội bắn giết người vượt biên trước mặt vợ con của nạn nhân và mới đây nhất là sát hại dân chúng, tù đày, hãm hại người yêu nước chống bọn Trung cộng xâm lược bắn giết ngư dân, bắn giết thanh niên VN trong màu áo bộ đội!
Cho hay lưới Trời lồng lộng, tuy thưa nhưng một con muổi cũng khó lọt lưới Trời!
Miền Nam đã làm được kể cả xe hơi La Dalat,nhưng vẫn thua Miền Bắc.VỚI SỨC NGƯỜI SỎI ĐÁ CŨNG THÀNH CƠM.Nhớ lại lúc vừa mới bị phỏng dái,tôi đang cho đổ bê tông một sàn cầu,nối lại giao thông trên QL1,một bầy cán ngố hiếu kỳ đứng xem còn phê bình chúng tôi làm chậm," ở Miền Bắc chúng tôi làm chỉ một ngày là xong " hỏi các anh làm thế nào mà xong nhanh vậy? " CHÚNG TÔI ĐÔNG NHƯ KIẾN "( Chữ "kiến" mà nói theo giọng bắc,ôi nó dễ thuơng nàm sao? )
XóaNgười mỹ thừa nhận đã sai lầm khi đã bõ miền Nam chúng ta vào thời điểm tháng 4 đen đẩy triệu triệu người dân miền Nam vào vũng lầy đen tối.Triệu triệu người dân phải bõ nước ra đi tìm TUDO.Ôi cái ngày khốn nạn ấy ai mà ko nước mắt chảy ngược vào trong !
Trả lờiXóaHai người lính khác giới tuyến: "Đã qua rồi những nòng súng chĩa vào nhau".
Trả lờiXóaVà bây giờ sau 37 năm, những nòng súng chĩa vào một mục tiêu... cộng sản. Những kẻ điên cuồng đã làm dân Việt khốn nạn kể từ 30 tháng 4 năm 1975!
Súng không chĩa vào chúng, sẽ suốt đời con cháu khốn nạn!
Bạn không nhớ sao
Trả lờiXóaMày bảo tao quên đi sao?
Nhớ lại làm chi, chuyện cũ từ năm nào
Nhà đã cháy, sao bới tro lên mà khóc?
Sao không coi chuyện đời bể dâu thoáng chốc?
Một chút phù du, sinh tử, dập vùi
Ba mươi mấy năm rồi, sao mãi ngậm ngùi?
Cứ Tháng Tư lại cờ quạt, chọc cười thiên hạ?
***
Mày nói đúng,
Nếu tao là người lạ
Không sinh ra và trưởng thành trong chiến tranh
Không nhìn thấy Cộng quân tàn sát dân lành
Từ thuở bé đã thấy đầu lâu cắm cọc
Đã chứng kiến Việt Minh tay dao, tay cuốc
Bổ sọ người như giết chó, giết heo
Đã biết Lý Bá Sơ heo hút lưng đèo
Chỗ táng địa của vạn người lương thiện
Những đấu tố mà quỷ vương hiện diện
Gào thét vang trời "Giết giết mãi, không tha!" (*)
Dưới chế độ Việt Minh, người ở lẫn với ma
Không dám thở, lạy ông bí thư, lạy bà cán bộ
Sinh phúc cho con, cả nhà con một hộ
Nguyện cắn rơm, cắn cỏ hầu hạ ông, bà
Những tiếng khóc sụt xùi, không dám vang xa
Nhưng gom lại, thì vỡ òa như thác...
***
Mày không nhớ sao?
Khi Cộng quân coi mạng người như rác
Pháo kích triền miên vào toàn chỗ dân cư
Đắp mô, đặt mìn, hành hạ dân quê
Treo cổ, cắt gân, chặt đầu, bêu chợ
Rồi Mậu Thân, hiện nguyên hình quỷ dữ
Chôn sống cả ngàn người, thầy giáo, sinh viên
Bác sĩ, thương gia, tu sĩ, thanh niên
Dồn xuống hố, tay còn còng dây kẽm
Những con mắt mở trừng, máu nhòa đen nhẻm
Những bộ ngực thanh xuân vỡ nát trong đêm
Những bàn tay chới với giơ lên
Tếng gào thét lùng bùng không khí
Mẹ ngất người, quằn đi, máu lệ
Bà vợ nằm, bụng chửa, tan hoang
Lũ con thơ hốt hoảng, ngỡ ngàng
Sẽ chết lịm trong mịt mù, tăm tối
***
Mày đã quên hết sao?
Trong tháng Tư Đen, đại bác Cộng Quân dội xối
Trên Đại Lộ Kinh Hoàng, hàng lũ dân oan
Mẹ bồng con, cha ôm mẹ, tay bị, vai mang
Chạy trốn Cộng quân, không ngờ truy sát
Bọn vô lương tâm ra tay tàn ác
Đạn bắn mịt trời, thân ngã như xung
Vú mẹ rời con, máu sữa hòa loang
Cha gục xuống, con bò ngang mặt lộ
Người chạy như điên, dầy nhau vô số
Chân gẫy, đầu rơi, bụng xổ, hồn thăng...
***
Những người như mày,
Có nhớ chút nào chăng?
Từ ngày lính cụ Hồ tràn vô thành phố
Cả đất nước đắm chìm trong nỗi khổ
Được củ khoai ngon mà như thấy ông Trời
Được miếng vải mới nhớ mình là người
Dăm ký gạo tưởng như vừa trúng số
Rừng sâu, nước độc, chúng lùa dân thành phố
Biến loài người thành lũ khỉ nhăn răng
Miệng méo, chân cong, chỉ đôi mắt mở căng
Nhìn xã hội cuồng điên mà hận ghét
Người chung quanh đều là kẻ thù ta hết
Vì chỉ rình mò, tố cáo, lập công
Cho Bí Thư, Chủ Tịch ngồi hưởng không
Giơ tay năm ngón là ở tù mút chỉ
Tài sản nhân dân, tập trung vào thành ủy
Đổi tiền, cướp chợ, cũng vào túi tham quan
Những hành vi côn đồ, của phong kiến, thực dân
Chúng áp đặt với lòng lang, dạ thú...
***
Ôi! Cuối thế kỷ 20 mà Việt Nam ủ rũ
Bỗng chốc thành thời đồ đá rong rêu
Nếu không có tình thương của những Việt kiều
Đất nước chắc biến thành giang sơn của khỉ
Vậy mà mày quên,
Còn trách chúng tao ủy mị
Cứ nhìn lá cờ mà khóc khôn nguôi
Mày còn nhớ không?
Bao bạn bè đã chết khơi khơi
Cho lá cờ đó vùng bay phấp phới
Bao tuổi trẻ, hồn thanh xuân vời vợi
Đã tử vong, cho đất nước tồn sinh
Cho mày, tao được cuộc sống yên bình
Cho lũ nhỏ được học hành, tiến tới
Mày bảo tao quên đi ư?
Làm sao tao quên nổi
Chỉ trừ đục óc tao, và móc mắt đi
Cho tao không nhìn, không nghĩ, không suy
Không nhớ về đất nước bốn ngàn năm ngào nghẹn
Ngày 30 tháng Tư cũng chỉ là điểm hẹn
Của lịch sử ta, dù ngày tháng căm hờn
Khi nào môn Sử bỏ đi, không còn uống nước nhớ nguồn
Không ai nhắc, lúc đó, không còn tháng Tư nữa.
Còn bây giờ, tuy không tràn khói lửa
Nhưng bạo quyền vẫn cai trị dân đen
Mỗi Tháng Tư, tao vẫn nhớ không quên
Những dấu mốc oán hờn cần gột rửa
Mỗi Tháng Tư, tim tao lại như ung vữa
Mắt lại nhòa, môi cắn chặt, tay rung
Ôi! Quê huơng ơi! Yêu dấu vô cùng
Thôi, tao lại khóc,
Biết bao giờ gặp lại...
Còn những người như mày,
Mong vài giây khắc khoải...
(Chu Tất Tiến)
Ngồi ngay giữa sàigon, nhớ lại những ngày Đen cua tháng 4-75 những ký ức ùa về ,chạnh lòng buồn muốn khóc !ôi quê hương tôi đang còn bị đọa đày bơi chũ nghĩa xã hội cũa bọn tự cho mình là đỉnh cao trí tuệ và dân chũ gấp vạn lần tư bãn,lịch sử sau này sẻ phê phán họ còn giờ thì tôi chỉ biết khóc thương sàigon !
Trả lờiXóaXin chân thành cảm tạ Triệu Tiên Sinh, đã nói thay lời cho Hồn Nước…!
Trả lờiXóaThật khó mà cầm được nước mắt, trước những vần thơ xé nát cõi lòng này…
“Người ta thật sự trưởng thành từ nước mắt, khổ đau hơn là từ hanh thông và an bình…” - Một Học Giả Mỹ
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
XóaTrả lời Người SAIGON; Hà nôi chỉ là một bút hiệu.tôi và bạn cùng chung chiến tuyến.Cùng có nỗi niềm chung khi mất SAIGON.37 năm trôi qua một nỗi đau đáu chứng kiến SAIGON rơi vào tay CS.
Trả lờiXóaNgày 30-4-1975 đánh dấu khúc quanh đau thương của lịch sử VN. Đó là ngày khởi đầu cho sự tráo trở của ĐCSVN. Như 1 tên sở khanh. Khi chưa chiếm được Miền Nam, chúng giương chiêu bài yêu nước để đẩy hàng vạn thanh niên Miền Bắc vào Nam. Nào là một cây kim sợi chỉ của nhân dân cũng không đụng đến. Nào là sẽ xây dựng hơn 10 ngày nay. Nào là rừng vàng biển bạc v.v. Ngay sau ngày 30-4-1975, chúng liền trở mặt, quay 180 độ. Chúng áp dụng 1 chế độ độc tài đảng trị, hà khắc chưa từng thấy, đưa đất nước đến chỗ suy đồi về mọi mặt: kinh tế, văn hóa, giáo dục, đạo đức, lối sống v.v. Chúng đan tâm bán đứng biển đảo, cao nguyên, tài nguyên, khoáng sản cho Trung cộng, đem ngư dân bỏ chợ. Những kẽ suốt đời tận tụy hy sinh cho chúng như Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng, Trần Đại Nghĩa và bao nhiêu tướng tá về hưu nay đành phải uất hận nhắm mắt làm ngơ. Nay mới thấy chủ trương của ông Ngô Đình Nhu là sáng suốt: "Khuyên VC đừng chiếm Miền Nam thì 2 miền sẽ yên ổn. Nếu VC chiếm Miền Nam thì VN sẽ mất vào tay Trung cộng". Bây giờ thì nhân dân VN lại phải làm lại từ đầu: Lật đổ ĐCSVN để xây dựng lại Quê Hương./.
Trả lờiXóa- Đảng viên cộng sản miền Bắc, những ai đã tỉnh ngộ vào chế độ cộng sản lưu manh; đảng viên cộng sản miền Nam những ai đã biết được Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam bị Hồ Chí Minh và bộ hạ lường gạt đến cạn tàu ráo máng
Trả lờiXóa- Bộ đội, quân đội VN hiện nay, ai đã biết được mình bị cộng sản đang xử dụng như một mảnh vải lau nhà, dùng xong lấm bẩn, bị giặc sát hại là chúng quăng bỏ sau khi bố thí cho gia đình tiền cúng cơm trong một lần là xong như những chiến sĩ hải quân trẻ măng bị Trung cộng bắn bia ngoài Trường Sa...
- Anh em bộ đội, sĩ quan quân đội, ai biết mình đang trong thân phận ấy, đem thân mình đi chết để cho bọn bán nước trải thảm đỏ đón Trung cộng, chủ của chúng, trong khi mảnh đất, nồi cơm của nhà mình có thể bị chúng lấy bất kỳ lúc nào...Các bạn không còn gì để mất, nhà đất, sinh mạng chính mình, ngoại trừ cây súng, quả lựu đạn, thỏi chất nổi... đang tạm thời còn trong tay các bạn hôm nay, phải ra tay ngay hôm nay, phải dùng các loại vủ khí đang có trong tay kịp thời trừng trị bọn bán nước, đừng để cơ hội qua đi...
- Hãy cùng nhau rửa giùm mối hận cho bạn bè đã ngã xuống vì bọn bán nước!
- Hãy cùng nhau rửa dùm mối hận cho những ngư dân VN đã vì chúng mà bị bọn Hán cộng sát hại tàn bạo trên biển!
- Hãy cùng với nhân dân đồng bào VN rửa mối hận bị cộng sản Tàu cướp nước!
- Hãy cùng nhau rửa dùm mối hận cho những người VN yêu nước đã vì bọn bán nước mà bị chúng đánh đập, hãm hại, giam cầm tan nát hết cả một đời yêu nước sắt son!
Đầu của bọn công an trâu chó, đầu của bọn trâu chó chủ mưu bán nước ở Ba Đình, đầu của bọn lâu la theo chúng đang kềm kẹp đồng bào ở cấp tỉnh, huyện...đang sẵn sàng làm bia cho các bạn!
Các bạn hãy cùng nhau thẳng tay nả đạn vào đầu chúng nó! Người VN ở ngoài nước và trên tám mươi triệu đồng bào VN trong nước đang chờ đợi hành động anh hùng của các bạn.
Các bạn hãy trở về ngay với đồng bào, với dân tộc của mình. Các bạn nên và phải cùng với đồng bào, dân tộc của mình, đây cũng chính là gia đình ruột thịt của các bạn... để tất cả chúng ta cùng nhau triệt hạ hết mọi phần tử ác ôn, mọi phần tử bán nước, chính vì chúng, bọn phản quốc này, mà VN đã mất nước vào tay Trung cộng!
Phải diệt trừ chúng, tất cả bọn chúng, những ai đang làm lợi cho Trung cộng, dưới hình thức này hay hình thức khác... để tất cả chúng ta còn có thể cùng nhau xây dựng lại ngôi nhà VN mới, chỉ với những người VN biết thuơng yêu, đùm bọc lẫn nhau, bão vệ cho nhau và cùng nhau xây dựng lại tương lai cho đời con, đời cháu của chúng ta.
"Việt nam ơi hãy tin sẽ có ngày huy hoàng, ngày quê hương đứng lên phá gông xiềng quân gian"
Trả lờiXóaĐó là lời kết cuả nhạc khúc hay thay cho niềm mơ ước cuả toàn dân trong và ngoài nước. Xin mời vào nghe.
Hận khúc ngày 30/4
quá khứ dù khổ đau, khốn khó,nhục nhả thì đã qua,tương lai tốt đẹp hay khốn nạn hơn nữa có thể ai ai cũng đã thấy,hiện tại thì nhân dân vn vẫn sống nghèo đói dốt nát ,lầm than ly tán,cho dù đã gần tròn 37 năm sống dưới ánh sáng của thiên đường xhcn,đễ rồi cả dân tộc tiến nhanh,tiến mạnh,tiến vững chắc trong nghèo đói,lầm than và sẽ mất nước.
Trả lờiXóavậy với hiện tại bi đát của dân tộc và đất nước này,do bè lũ mi dân bán nước cộng sản bắc việt gây ra,thì chúng ta phải làm gì biến cái quá khư khốn nan 30/4/75 đến nay,trở thành một tương lai tươi đẹp hơn cho dân tộc và đất nước,muốn vậy, hiện tại từ bây giờ,cả dân tộc phải chung tay góp sức,không phân biệt thành phần giai cấp,tôn giáo hay chính kiến,giàu sang hay nghèo khó,hãy đồng tâm NỔI BÃO LÊN ĐI cuốn tan bè lũ hại dân bán nước cộng sản ba đình,về cùng mồ ma mac lê,mao,hồ,muốn vậy.
trách nhiệm này trước tiên trông cậy vào những nhân hào thân sỉ tri thức,
HỠI DÂN TỘC VN VÀ HỒN THIÊNG SÔNG NÚI, LẼ NÀO DÂN TỘC TA,TỔ QUỐC TA,NHÂN HÀO TRI THỨC VÌ DÂN VÌ NƯỚC CẠN KIỆT ĐẾN CÙNG CỰC,ĐỂ CHO BÈ LŨ HẠI DÂN BÁN NƯỚC CỘNG SẢN BA ĐÌNH,ĐÀY ĐỌA DÂN TỘC VÀ BÁN NƯỚC CẦU VINH MÃI HAY SAO?