Thanh Quang (RFA) - Trung Quốc ngày càng ráo riết thực hiện những hành động tùy tiện bất chấp luật pháp quốc tế, bất chấp cam kết trong khu vực và với VN – nhất là cam kết “4 tốt và 16 chữ vàng”.
Quân đội là công cụ của Đảng
Trung Quốc đã bất chấp nhân bản nhằm sớm toại nguyện tham vọng “ao nhà” ở Biển Đông, mà nạn nhân chủ chốt trước mắt không ai khác hơn là ngư dân Việt ở vùng ven biển Miền Trung kiếm miếng cơm manh áo ngày càng chật vật và đầy nguy hiểm tại ngư trường truyền thống của ông cha mình có từ hàng ngàn năm qua.
Trong khi thêm một tàu cá từ Quảng Ngãi vừa mới bị “tàu lạ” đâm chìm ở gần đảo Cồn Cỏ thuộc biển Quảng Trị giữa lúc 21 ngư dân từ xã An Vĩnh, huyện Lý Sơn, Quảng Ngãi lâm nạn hôm mùng 3 tháng 3 bị TQ ra giá phạt mỗi người khoảng 11.000 đô la; và trong khi 2 chiếc tàu lớn cỡ tàu hải quân của TQ an nhiên đậu tại Vịnh Nha Trang, nơi – theo trang web Xuân Diện – “lãnh đạo Biên phòng Khánh Hoà được dẫn lời nói sẽ tham mưu để xử phạt hành chính 2 tàu này”, nghĩa là ngư dân TQ được VN phạt tiền theo giá “hữu nghị” so với số tiền phạt nhiều hơn gấp trăm lần mà phía TQ dành cho ngư dân VN, thì tác giả Vũ Nhật Khuê thắc mắc rằng “Nếu quân đội (VN) thực sự là của nhân dân thì không có chuyện ngư dân bị TQ bắt đòi tiền chuộc. Quân đội không bảo vệ được nhân dân và sự toàn vẹn lãnh thổ là một quân đội bạc nhược và thất bại”.
Qua bài “Quân đội VN là của nhân dân sao trung thành với đảng?”, tác giả Vũ Nhật Khuê lưu ý rằng Thượng tướng Nguyễn Xuân Lịch, Chủ nhiệm Tổng cục chính trị của quân đội nhân dân VN khẳng định “quân đội tuyệt đối trung thành với đảng” rồi thì sau đó mới “bảo vệ tổ quốc”, trong khi Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, trong chuyến đi thăm Tổng cục chính trị quân đội, đã trình bày ‘vòng vo cuối cùng cũng là đảng trên hết…Tóm lại, ông Trọng chỉ đạo Tổng cục chính trị nắm cho được quân đội làm công cụ để bảo vệ đảng…”. Tác giả Vũ Nhật Khuê lưu ý:
Ở Tiên Lãng thì quân đội phụ giúp nhà cầm quyền cướp đất của dân. Trên Tây Nguyên thì quân đội cướp đất của người thiểu số sắc tộc cách trắng trợn.
Tác giả Vũ Nhật Khuê
“Do vậy ai đó ảo tưởng quân đội là của nhân dân thì nên thực tế nhìn rằng quân đội của đảng cộng sản. Và quân đội kiểu này đang làm gì: bảo vệ tổ quốc và nhân dân hay đi bảo vệ quyền lợi của các đảng viên cao cấp? Từ lý luận Mác- Lê, cho đến thực tiễn hiện nay cho thấy quân đội chỉ là một công cụ của đảng. Ở Tiên Lãng thì quân đội phụ giúp nhà cầm quyền cướp đất của dân. Trên Tây Nguyên thì quân đội cướp đất của người thiểu số sắc tộc cách trắng trợn.”
Như vậy thì không chỉ quân đội là công cụ ưu tiên của đảng mà, theo nhà văn Trần Khải, đất cũng là của đảng. Qua bài tựa đề “Khi Đất Là Của Đảng”, nhà văn Trần Khải mở đầu phân tích rằng về mặt danh nghĩa thì đất là của toàn dân nhưng thực tế cho thấy người dân không có sở hữu gì cả vì quyền ban phát đất nằm trong tay cán bộ, tạo điều kiện làm giàu cho bản thân cùng gia đình và dòng tộc họ. Tác giả lưu ý rằng nhà nước không muốn - hay chưa muốn – thay đổi “thói cường hào phi lý” trắng trợn đó, vì nếu tước đi quyền lợi ban phát đất đai của cán bộ thì còn ai trung thành với đảng CS nữa.
Địa chủ đỏ cướp đất của dân
* Ông Đoàn Văn Vươn trong trại giam công an Hải Phòng.
Theo nhận xét của nhà văn Trần Khải thì biến cố Đoàn Văn Vươn những tưởng tạo nên một chuyển biến quan trọng về luật đất đai, nhưng “hoá ra chẳng có gì hết”, và chuyện ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng can thiệp vừa rồi chỉ là để trình diễn, việc kỷ luật cán bộ cũng để trình diễn trong khi thực chất vấn đề là “Nhà nước sẽ vẫn siết quyền quản lý đất để ban phát cho tư bản làm các dự án phát triển, và qua đây cán bộ mới có tiền phong bì, tiền phần trăm… Cụ thể, đất là sở hữu toàn dân, nhưng cũng là lợi tức của đảng CSVN và của cán bộ”. Và tác giả báo động:
“Các địa chủ đỏ ngày nay không chỉ có hàng trăm, mà là hàng chục ngàn hectare đất. Chúng ta nhớ nhiều địa chủ ngày nào chưa có đến một hectare đất mà đã bị trói vào cột trường đấu, để tá điền đốt râu, rồi chết tức tưởi trong thời kỳ cải cách ruộng đất. Các địa chủ đỏ ngày nay không tốn một giọt mồ hôi mà ung dung, phè phỡn quá!...Ai nói rằng tài nguyên đất nước hiện nay – dù là đất, là rừng, là biển, là sông… – là của toàn dân? Chỉ duy có Đảng CSVN dám nói như thế, trong khi ban phát, chia chác quyền khai thác cho cán bộ đảng viên. Đó là một thực tế ai cũng đang nhìn thấy, đang chứng kiến, và đang nghe tiếng oan dậy khắp trời hàng ngày.”
Blogger Trương Duy Nhất cảnh báo bây giờ lại có thêm một Đoàn Văn Vươn khác, dù không có súng để bắn vào lực lượng cưỡng chế việc cướp đất, hay phía cầm quyền không có trận “trăm quân đại chiến tam dân” gọi là “đẹp đến mức có thể viết thành sách”, nhưng Đoàn Văn Vươn thứ hai đó, tên Nguyễn Văn Tưởng ở Quảng Nam, đã cầm dao xông lên đâm cán bộ cưỡng chiếm đất rồi anh uống thuốc độc tự tử, tạo nên bi cảnh “ ‘anh Vươn’ Nguyễn Văn Tưởng đau nhói lòng”.
Các địa chủ đỏ ngày nay không tốn một giọt mồ hôi mà ung dung, phè phỡn quá!...Ai nói rằng tài nguyên đất nước hiện nay – dù là đất, là rừng, là biển, là sông… – là của toàn dân?
Nhà văn Trần Khải
Nhà báo Trương Duy Nhất nêu lên câu hỏi: “Những bi kịch này vì đâu? Vì đâu người nông dân cùng quẫn đến bước đường cùng để buộc họ phải giương súng bắn vào chính quyền, phải vung dao đâm cán bộ rồi tự kết liễu cuộc đời bằng một liều thuốc độc? Lại nghe đâu đó người dân uất ức khiêng cả quan tài xông vào trụ sở ủy ban…Ngày một nhiều hơn những đoàn dân “đòi đất” từ các vùng quê kéo về Hà Nội. Qui hoạch, chỉnh trang, thu hồi, giải tỏa đền bù thế nào để đến nỗi dân tình phải xuống đường với băng rôn “cướp đất”? Có gì đó thật bất an.”
Những quả bom nổ chậm
Nói tới tâm trạng bất an, Blogger Tô Hải cũng đã trải qua “mấy đêm không ngủ” để viết “nhật ký mở sau một tuần suy nghĩ về những chuyện hơn cả khủng khiếp”. Đó là chuyện “Mẹ VN đang bị cài bom nổ chậm khắp người”. Nhạc sĩ Tô Hải giải thích:
1-Những quả “bom nước” hàng ngàn triệu mét khối với sức cuốn trôi không thua gì sóng thần ở Fukưshima...
2-Đó là những quả “bom bùn đỏ”mà mấy cái ông tờ-sờ, giờ-sờ đảng-viên-hưởng-đặc-ân-của-người-chủ-trương-cài-đặt-bom đã… liều mạng “đảm bảo không thể xảy ra thảm họa bùn đỏ Hungary” với lời hứa tỉnh bơ “Nếu có chuyện gì tôi xin đi…tù!” (nay chắc tất cả đã hết nhiệm kỳ và mang theo lời hứa... về hưu ,” hạ cánh an toàn”, y như những kẻ tội tầy trời nhưng phen này thoát khỏi bị chỉnh đốn!
3-Đó là 16 quả bom hạt nhân được bảo đảm sẽ "rước" về từ những nơi đang “thà thắp nến nhưng không dùng thêm điện hạt nhân”, những nước văn minh, tiên tiến đang phải biểu tình đi, đứng, ngồi, nằm để ngăn chặn cái thứ năng lượng giết người hàng loạt đến 2,3 đời con cháu... vì không phải là không thể thay thế được!
Công nhân Trung Quốc tràn ngập ở Việt Nam. Photo courtesy of nld.comRồi nhạc sĩ Tô Hải “nhìn lại lịch sử mà lo cho tương lai của Mẹ VN đang mang đầy mình những trái bom nổ chậm siêu nặng suốt từ Nam chí Bắc…có thể phát nổ bất cứ lúc nào” khiến có thể diễn ra một kịch bản kinh khủng nhất – “một cuộc tận thế” dành riêng cho người VN ta trong một tương lai không xa do các “lực lượng thù nghịch nội và ngoại” đang bắt tay nhau tiến hành ! Nhạc sĩ Tô hải lưu ý rằng cách đây hơn 50 năm, Mao Trạch Đông tuyên bố sẵn sàng hy sinh 500 triệu dân Trung Hoa để tiêu diệt ‘sạch sành sanh” hổ giấy Đế Quốc Mỹ thì, theo blogger Tô Hải, việc “huỷ diệt cả một dân tộc VN…chẳng là một cái đinh gì” đối với TQ cả.
Có lẽ điều đó thuộc trong lý do mà blogger Người Buôn Gió cảnh báo rằng phải “Nhận rõ kẻ thù mới” khi chủ nghĩa bá quyền TQ trở thành đối tượng trực tiếp và nguy hiểm cho VN. Theo blogger Người Buôn Gió thì kẻ thù phương Bắc này “trước là bạn, nay chuyển thành thù, chúng đội lốt Mác-Lê Nin, giả danh CNXH, khôi phục tình hữu nghị Việt-Trung nhưng mục tiêu chính là nhằm “thôn tính nước ta”. Blogger Người Buôn Gió phân tích:
“Chúng móc nối với những phần tử thoái hóa, biến chất trong cán bộ ta. Sử dụng người Hoa trên đất nước ta làm đội quân ngầm. Chúng dùng nhiều thủ đoạn tinh vi, xảo quyệt, kể cả âm mưu đầu độc tư tưởng từng thế hệ về lâu dài. Chúng đẩy mạnh phá hoại ta về tổ chức, tư tưởng, tâm lý, kinh tế, văn hóa xã hội...kết hợp với lấn chiếm biên giới, khiêu khích trên biển và đe dọa chiến tranh xâm lược. Kẻ thù đã được xác định, chúng đã và đang đánh ta , lại ở ngay bên cạnh chúng ta.
Ngày nay chúng đã sản xuất được vũ khí hạt nhân, hóa học và nhiều loại khác để trang bị cho quân đội của chúng và thậm chí còn xuất khẩu. Chúng đã lợi dụng những mối quan hệ với ta để tìm hiểu chúng ta về nhiều mặt. Do đó chúng có thể tấn công chúng ta nhanh chóng bằng đường bộ, đường biển, đường hàng không.”
Có lẽ đó là kẻ thù của dân tộc Việt. Thế họ có phải là kẻ thù của đảng và nhà nước VN không ? Qua bài “Dung Nhan Của Đảng Và Diện Mạo Kẻ Thù”, blogger Đinh Tấn Lực mở đầu rằng cũng giống như những đảng và nhà nước núp bóng chủ nghĩa CS còn sót lại trên thế giới, thì “kẻ thù của đảng và nhà nước (VN) này vẫn còn nhiều, “nhưng nhất định chẳng phải bọn bá quyền bành trướng hung tàn hiểm độc…”. Vì sao? Tác giả phân tích:
Chúng đã lợi dụng những mối quan hệ với ta để tìm hiểu chúng ta về nhiều mặt. Do đó chúng có thể tấn công chúng ta nhanh chóng bằng đường bộ, đường biển, đường hàng không.
Blogger Người Buôn Gió
“Những bia chiến thắng bị phá cho mất dấu tích, những cuộc dâng hương/dâng hoa tưởng niệm và trình diễn văn nghệ giúp vui dưới chân các đài liệt sĩ bên kia biên giới… đã chứng thực điều đó.
Những cà lăm/ấp úng “chứng cứ không tranh cãi” của bộ ngoại giao về vấn đề biển đảo, những ôm hôn thắm thiết, những cúi rạp người bắt tay bằng hai tay, cả chiếc cà vạt cũng cà lăm/cà lặp cho đồng điệu/đồng màu với “quốc khách”, và lệnh bắt giam người hỏi thăm “Việt Nam Tôi Đâu?”, hoặc lệnh cấm chiếu phim Mộ Gió… đã hồn nhiên chứng thực điều đó.
Những biện pháp đàn áp thô bạo các cuộc biểu tình chống hiểm họa Bắc thuộc, những trò bắt nguội/bắt cóc/bắt chẹt/bắt nạt/bắt nọn/bắt địa/bắt tội/bắt ép/bắt buộc/chồng án/triệu tập/khám nhà/”phục hồi nhân phẩm”… hay vất mắm tôm/chất thải vào nhà, và cả bung gót đạp mặt người biểu tình… đã tận tình chứng thực điều đó.
Chẳng những không là kẻ thù, nó, bọn bá quyền bành trướng hung tàn hiểm độc đó, còn là bạn, thậm chí là thầy, với những lời bảo ban/răn dạy (cứ như tam cang ngũ thường của Khổng Tử) rất đáng ghi tâm khắc cốt và truyền thừa cho nhau trong mỗi dịp rèn quân chỉnh cán…”
Thanh Quang