Một chuyện vặt bị thổi to lên, “Hai nghệ sĩ Trọng Tấn và Anh Thơ bị Bộ Văn hóa-Thể thao-Du lịch (VHTT&DL) đề nghị cấm biểu diễn cả ở trong và ngoài nước vì không tham gia một chương trình ca nhạc hữu nghị ở Lào”- BBC đưa tin.
Thật tôi không thể tin nổi chuyện như thế này mà làm rầm rĩ trên báo nước nhà và cả thế giới, để họ che miệng cười.
Chuyện này làm rầm rĩ hại cho cả thể diện nước ta ở Lào và cả trên quốc tế. Còn trong nước thì đưa một thông điệp rằng: ăn lương của tao thì phải phục vụ tao! Người nghệ sĩ là chân chạy bàn chứ đừng nghệ với gừng nhá. Nhu nhơ là chết với tao.
Tôi không ngờ chính Bộ văn hóa đã làm cái việc tự xúc phạm mình lớn thế khi coi công dân như kẻ ăn người ở và đưa quyền gia trưởng vào, đụng đến cả một dây chuyền quản lí cùng hầm hè đuổi một con chuột. Tôi nghe, ném chuột phải lo giữ đồ quí. Ở đây chuyện cần thiết là giết bằng được con chuột mà không cần biết đồ quí là gì.
Đồ quí là thể diện quốc gia đấy.
Trọng Tấn và Anh Thơ hát hay đấy, nhưng hai em ấy chưa cập bến “nghệ sĩ Nhân dân”, nghĩa là họ cũng chỉ là những ca sĩ hạng xoàng. Hai ca sĩ hạng xoàng nếu không có mặt ở đêm diễn thì có sao đâu. Vả lại những chương trình đó có phải là nghệ thuật gì ghê gớm. Ngay cả bộ sậu chính phủ Lào có đến dự long trọng thì cũng chỉ là chuyện xã giao trong quan hệ quốc tế chứ họ biết Trọng Tấn với Anh Thơ là ai, ai hát mà chả được, mà hưởng thụ nghệ thuật gì ở đây chứ!
Thế mà reo hò lên như tội phản quốc, nào là cấm diễn trong và ngoài nước , cả thế giới đợt này biết đến tên hai nghệ sĩ quan trọng! một cuộc PR ngoạn mục bất ngờ cho hai nghệ sĩ mà bình thường thì còn lâu người ta mới biết đến. Bây giờ chuyện làm rầm lên đén mức Bộ trưởng Bộ văn hóa phải ra tay, thành phản tác dụng.
Đây là chuyện chính trị nổi giận.
Khi chính trị nổi giận thì nó cũng tối tăm như kẻ đánh ghen, nó tự hạ thấp tầm của nó trước con mắt thế giới , còn trong nước thì chẳng răn đe được ai. Cũ quá rồi.
Tôi ước ao giá chuyện biển Đông mà nổi giận được thế này thì quí hóa cho dân tộc biết bao, hãnh diện biết bao. Còn chuyện này làm tôi xấu hổ!
Mong đây là sai lầm cuối cùng
Để kết bài viết này tôi xin kể lại câu chuyện thời Liên Xô: Tổng bí thư Khơ rút sốp sang Mĩ đem theo Solokhop, nhà văn giải Noben tháp tùng để giới thiệu với thế giới vinh quang văn đàn Nga. Nhưng khi tổng thống Mĩ Ai- xen-hao- ơ đi Nga có mời Hêminhgue, thì Hê Minh Gue từ chối: Sao tôi lại phải tháp tùng ông ấy nhỉ. Nếu không phải là ông ấy tháp tùng tôi! Và nhà văn đã không đi.Mà cũng chả ai lên án bắt bỏ tù được He minhgue. Có lẽ ta phải khẩn trương xem lại cái chính trị của mình!
21/7/2012
(Viết trong đau buồn VÀ XẤU HỔ ghê gớm!)
Đông Ngàn
Đông Ngàn