(Dân trí) - Tôi cũng có những năm tháng sống trong tăm tối do thiếu điện, thiếu cái nhu cầu rất cơ bản ấy thật là đau khổ. Trong suốt những năm tháng tuổi thơ, chúng tôi chịu cảnh tăm tối, lạc hậu quá nhiều so với bạn bè cùng trang lứa học ở trường huyện.
Những ánh đèn dầu leo lét… Những chiếc tivi chạy bằng bình ắc quy dành cho các gia đình khá giả… Những đêm hè nóng rẫy ngủ bằng làn gió phe phẩy từ chiếc quạt nan của bà, của mẹ...
Đến khi nhà có điện lưới quốc gia, tôi thấy quê hương mình thay đổi, giàu đẹp lên từng ngày. Ngày thay đổi ấy đối với quê hương tôi thấm thoắt đã 20 năm.
Mái nhà của người dân Nậm Ngòi không có các thiết bị điện như những ngôi nhà khác (ảnh: Đỗ Doãn Hoàng)
Vậy mà bà con nơi đây 50 năm qua vẫn không có điện lưới quốc gia? Tôi nghĩ đây phải coi là một tội ác cần quy cho những người có trách nhiệm. Tội ác này đến từ sự vô cảm, hờ hững đến mức phũ phàng. Nếu cứ để mãi như vậy thì thật là quá bất công cho những người đã "hi sinh" vì thủy điện nước nhà!
Đất nước chúng ta ngày càng phát triển, mọi người dân đều có quyền được sử dụng nguồn điện và bao tiện nghi khác. Vậy sao chúng ta có thể bỏ quên những người dân đó suốt 50 năm qua, để họ vẫn cứ phải sống trong đói nghèo, lạc hậu…??? Thật là quá bất công đối với với họ.
Cảm ơn nhà báo Đỗ Doãn Hoàng rất nhiều! Nghe tiếng của anh đã lâu, nay mới đọc một bài báo của anh. Quả là một trong những cao thủ về phóng sự hiện nay!
Nick Người cùng khổ
email: binhdinhquengheo@yahoo.com