Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Thưa Thiếu Tướng, không rõ lắm quan niệm chuẩn mực của các quốc gia dân tộc trên thế giới, nhưng riêng Việt Nam mình thì trước bậc trưởng thượng cao niên thường thì cổ nhân khuyên mọi người hãy “kính lão để đắc thọ”. Tuổi tôi cũng ở tầm liệt vào hàng con cháu của Thiếu Tướng vì vậy cũng rất muốn “thọ” nên niềm tôn kính là điều trước tiên xin kính gửi đến Thiếu Tướng.
Thưa Thiếu Tướng vừa qua có hân hạnh đọc bài viết “Từ Đảng Cộng sản ban đầu đến Đảng Cộng sản hiện nay” của Thiếu Tướng (T/T) trên trang mạng Bauxite Việt Nam và trước đó những bài viết cảm thông thắm đẵm nỗi đau cùng “dân oan” mất đất và vạch ra những bất công từ xã hội hiện nay, rất trung thực và quang minh chính trực, là con dân nước Việt tôi rất ngưỡng mộ và kính phục TT.
Hôm nay, qua bài viết “Từ Đảng Cộng sản ban đầu đến Đảng Cộng sản hiện nay” xin phép, tôi có đôi lời hầu chuyện tâm tình cùng TT.
Thưa TT, trong quỹ thời gian nhân thế của chúng ta, chắc TT từng chứng kiến không ít những trường hợp ngẫu nhiên, tự tại, hay có thể TT đã kinh qua, những sự việc nó diễn ra không theo qui luật thông thường, hôm nay đúng nhưng ngày mai thì sai hoặc ngược lại khiến chúng ta có lúc phải phân vân tìm cách lý giải cho rõ bản chất, chân lý của sự việc ấy. Trong bài viết “Từ Đảng Cộng sản ban đầu đến Đảng Cộng sản hiện nay” của TT thắp thoáng có những trường hợp giống như vậy mà TT viện dẫn (xin lỗi TT) cái đúng và sai lẫn lộn với nhau. Nó giống như việc TT chế biến một món ăn cao cấp nhưng nguyên liệu “thành phẩm” và “thô” lại kết cấu chung khiến người dùng không khó lắm để nhận ra và đáng tiếc, nó làm cho giá trị món ăn ấy giảm đi rất rõ ràng. Không có ý phê bình bài viết, tôi chỉ mạn phép xin khiêm tốn trình bày cùng TT một vài “dữ liệu” đối chiếu và so sánh như động thái góp một chút thiện ý hy vọng làm cho nguyên liệu “thô” (ẩn dụ ấy) nếu không thành “thành phẩm” thì ít ra nó cũng làm cho “món ăn” dễ chịu hơn cho người dùng.
Thưa TT, 67 năm (1945) kể từ ông HCM du nhập CS/CNXH và tư tưởng Mac-Lenin vào đất nước chúng ta, hơn 20 năm (1991) kể từ quốc tế CS sụp đổ đến hôm nay, thời gian đó quá dài và quá đủ cho nhân loại và đồng bào ta nhận chân ra giá trị của CNCS. Và khi mà Internet nối mạng toàn cầu, nhân chứng-vật chứng-tàng thư lưu trữ vẫn còn đủ (hồ sơ bạch hóa từ đế chế Nga sụp đổ) để “sự thật là chân lý của mọi chân lý” nó làm cho một số nhận xét hay khẳng định của TT không “khớp”, không khách quan lắm so với các sự kiện quá khứ đã diễn ra. Có đến 50% nhận xét trong bài viết “Từ Đảng Cộng sản ban đầu đến Đảng Cộng sản hiện nay” rơi vào trường hợp này.
Quả là quá khó để đồng bào, công luận, trong và ngoài nước có cùng quan niệm với TT. Ví dụ như: “Họ không thấy được sự hy sinh dũng cảm và công lao to lớn của Đảng đối với dân tộc. ĐCS sinh ra vì nước vì dân, không phải vì lợi ích riêng tư nào của Đảng”. Thưa TT, chưa đá động tới hàng kho tài liệu chứng minh, chỉ với câu nói để đời trước ba quân của lãnh đạo CSVN: “Ta nổ súng, đánh đây là đánh cho Liên Xô – cho Trung Quốc” thì cơ bản lời khẳng định “vì dân vì nước” nói trên đã “việt vị” rồi (không phải vì lợi ích riêng tư nào của đảng)? Bởi lợi ích “đại đồng” của Quốc tế CS nó lớn lao vĩ đại hơn nhiều. Và... “Họ không thấy được sự hy sinh dũng cảm và công lao to lớn của Đảng đối với dân tộc”. Thưa TT, dù bỏ công truy tìm nhưng trong 4000 năm Sử Việt tôi không tìm thấy Hoàng Gia hay Vương triều nào trong 3 năm lại giết nhân dân vô tội của mình nhiều như vầy mà không ghê tay, không dị ứng với máu người, không xót thương đồng bào đồng loại! gần 200.000 (CCRĐ) và cũng không thấy Hoàng Đế hay Vua nào phát động một cuộc nội chiến cốt nhục tương tàn đẫm máu tới 20 năm, hơn 4 triệu đồng bào, một thế hệ thanh niên, tinh hoa của đất nước phải hy sinh như vô nghĩa (trước 1965 không có lính Mỹ) để nhận về một giang sơn - hao hụt cương thổ của cha ông (bao nhiêu thì TT đã biết rất rõ rồi). Và mấy triệu lòng người “kiều bào” ly tán, trốn chạy khắp thế giới? Nhưng phi “đạo lý” hơn nữa là người chủ trương các “tội ác” ấy lại được yên nghĩ trong cái “lăng” đồ sộ và thờ tự “bán thân” trong hàng trăm các “lăng tẩm” khác trong mỗi tỉnh, thành khắp nước, trong khi gần 200.000 hương hồn nạn nhân bị giết hại (CCRĐ) lại không có lấy một hốc cây hay gò đất, để đặt một bát hương tưởng niệm “thương tiếc”. Hình như họ xem các nạn nhân như con gà, con vịt giết theo đơn đặt hàng, theo chỉ tiêu, nên rẻ như bèo, không đáng quan tâm! Còn thua xa 13 cô gái TNXP ngã 3 Đồng Lộc hay 14 Liệt Sĩ TNXP Truông Bồn phục vụ cầu đương hy sinh vì đạn lạc bom rơi đều có những đền đài nguy nga tưởng niệm. Những người dân Sài Gòn, nạn nhân của các vụ “đặc công CSVN” đặt chất nổ giết hại trước đây, họ nói: Tội ác ấy là “Trời không dung-Nhân dân không tha”. Thưa TT, liệu có cần bỏ lên bàn cân “Nhân Bản” hay không? Khi chỉ bằng tư duy bình thường đồng bào nhân dân mình đã có thể định hình đâu là “Công hay Tội” qua các trường hợp nói trên?
Thiếu Tướng cũng lập luận như vầy: “Nếu không có sự lãnh đạo của Đảng Lao động Việt Nam, của Chủ tịch Hồ Chí Minh và lòng tin của nhân dân thì làm gì có trận thắng Điện Biên Phủ “Lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu” giải phóng nửa nước?”. Thưa TT, điều này, nếu khẳng định, thì đó mới chỉ là “biết một” mà thiển cận hay rất hạn hẹp về thế giới quan để không “biết hai”.
Ngày 6/6/1944- cuộc đổ bộ 150.000 quân đồng minh Hoa Kỳ, Anh Quốc, Canada, Pháp, Tiệp Khắc, Ba Lan, Bỉ, Hà Lan, Na Uy lên bãi biển Normandie nước Pháp - còn gọi là trận chiến “cứu” nước Pháp đang bị quân Đức Quốc Xã xâm lược chiếm đóng. Sau gần 2 tháng, quân đồng minh chiến thắng “giải phóng” Paris vào ngày 25 tháng 8 năm 1944. Đổi lại có hàng trăm ngàn quân đồng minh thương vong (wikipedia.)
Như một văn tự nhưng “bất thành văn”, từ món “nợ” xương máu này và cũng vì mới thoát ách đô hộ nhản tiền của Phát xít Đức mà nhân dân và chính phủ nước Pháp như tự hứa với lòng và các “đồng minh” dù rất khó khăn khi nước Pháp vừa mới được “giải phóng” nhưng cũng sẽ không duy trì chế độ thực dân “mẫu quốc Pháp” với các lãnh thổ đô hộ cũ. Dù Mỹ và đồng minh còn chần chừ vì sợ các lãnh thổ ấy rơi vào quỹ đạo CS (như hoàn cảnh Đông Dương). Tuy nhiên quá khứ cho chúng ta thấy trình tự sau đó từng năm một, sớm hoặc muộn, Pháp đã rút lui trả lại độc lập tự do trong trật tự cho nhiều thuộc địa trên thế giới. Để không rơi vào tay CS, các quốc gia độc lập mới ấy hay chọn nằm trong khối “Liên Hiệp Pháp”. Điều này có ý nghĩa, trong chừng mực nào đó, trận Điện Biên Phủ hoàn toàn không có “giá trị” chỉ hao tốn máu xương nhân dân VN vì nhìn quanh Đông Dương và khu vực phụ cận, nhiều quốc gia đã độc lập mà không tốn máu xương như Việt Nam. Bởi sau thế chiến II, điều kiện bắt buộc và khách quan, trong khu vực thế giới tư bản tự do (trừ Cộng Sản) Hòa Bình Độc Lập như ánh bình minh, tự nó rạng rỡ vương lên mà không “phụ thuộc” bất cứ tiếng gà gáy nào (như trận ĐBP).
CSVN nên “chua xót” để phải nghĩ rằng: Chính xác, CS Trung Quốc phải nhớ ơn nhân dân VN. Trước đó một năm (1953) để bảo vệ biên giới Đông Bắc, Trung Quốc (Trung Cộng) đã phải tham chiến hy sinh 200.000 quân để giữ cho được Bắc Triều Tiên tồn tại trước quân Mỹ và đồng minh để làm “trái độn” che chắn. Thì biên giới phía Nam thông qua con người VN, Trung Quốc chi viện tối đa về vũ khí, trọng pháo kèm cố vấn (hồi ký tướng Vi Quốc Thanh – Anh và Hoa ngữ) để quét đoàn quân lê dương “tư bản” Pháp ra khỏi Điện Biên, khu vực quá gần biên giới XHCN/CS của mình. Không có toàn bộ trọng pháo và quân đội TQ kèm theo với cố vấn Tướng Vi Quốc Thanh thì chắc Tướng Giáp và “Bác Ta” cũng “bó tay”. Nhưng suy ra có gì đâu mà phải tới độ “Lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu”? Khi đoàn sĩ quan tư lệnh quân đội Nhật tại Việt Nam trao văn bản trả lại Độc Lập cho Vua Bảo Đại tại kinh thành Huế, và sau đó ông HCM và CSVN với thủ đoạn “cướp công” như thế nào thì lịch sử cũng ghi nhận đầy đủ trong quá nhiều tư liệu rồi – Không cần phải nhắc lại.
Còn cái này “... Nếu không có sự lãnh đạo của Đảng Lao động Việt Nam và Bác Hồ được dân tin thì sao có thể đánh thắng đế quốc Mỹ hiện đại, giàu mạnh hơn ta gấp nhiều lần, thực hiện được hoàn toàn độc lập thống nhất. Uy tín của Việt Nam rất cao, được thế giới khâm phục...” thì nếu phân tích rộng ra, sợ mang tội bất kính với Thiếu Tướng và giảm “thọ” cho mình.
Tuy nhiên cũng đành phải giảm bớt “cường điệu” bảo thủ và cố chấp để bình tâm suy diễn bằng cái thế giới quan qua các tư liệu có giá trị tràn ngập trên Google, đừng chìu theo cái lý trí “vang bóng một thời” mà giờ chỉ như là ánh tà dương thoi thóp cuối ngày. Đầu tiên xin Thiếu Tướng cạn bề suy xét, xem trong toàn bộ thế chiến II “đế quốc Mỹ” tham chiến khắp các mặt trận thế giới hao tốn biết bao nhiêu tài sản máu xương không tính nổi, cứu bao nhiêu quốc gia khắp thế giới khỏi phát xít Đức-Ý-Nhật nhưng Mỹ có tham vọng một cm2 đất của nước nào đâu? Thậm chí đế quốc công nghiệp khoa học kỹ thuật quân sự khổng lồ Nhật Bản đầu hàng – “béo bở” là vậy mà Mỹ giải giới chiếm đóng có 6 năm là trả lại độc lập tự do rồi. Không như CS xô viết lợi dụng chiếm đóng một loạt các quốc gia xung quanh mình gọi là “cách mạng giải phóng” làm liên bang (15 nước SNG mới tách ra lấy lại độc lập sau khi CS Nga sụp đổ). Giống hệt CSVN (cách mạng giải phóng miền Nam và Trung Quốc với Tây Tạng).
Thiếu Tướng đừng quên rằng: Quân lính Mỹ đến Việt Nam sau hơn 10 năm Mỹ có mặt trên lãnh thổ Nhật – Hàn Quốc và Đài Loan. Đến Việt Nam trong tư cách là lãnh đạo “quang minh chính trực” của thế giới tự do, bảo vệ và trợ giúp các quốc gia nghèo Đông Nam và Châu Á y hệt như trợ giúp các quốc gia Châu Âu suy sụp sau thế chiến, lấy ưu tiên phát triển kinh tế tài chính quốc gia nâng cao đời sống cũng chính là nâng cao dân trí cho cư dân các quốc gia tiếp giáp biên giới với các “bức màn sắt” CSXH/CN để nhân loại nhận thức và phân biệt được đâu là sự ưu việt của 2 chế độ ý thức hệ tư tưởng -Tư Bản tự do đa nguyên và độc tài XHCN/ CS (chính yếu tố này Châu Âu đã giải phóng CS/Đông Âu mà không có tiếng súng). Tại Việt Nam cũng giống như vậy, người Mỹ muốn giúp miền Nam VN phát triển kinh tế cất cánh như Singapore, Đài Loan, Hàn Quốc, Nhật Bản.
Tuy nhiên cũng là một “đảng phái chính trị” như “Quốc Dân Đảng” của ông Tưởng Giới Thạch của Đài Loan, nhưng ông Hồ Chí Minh “cái tâm và cái tầm” thấp hơn ông Tưởng Giới Thạch rất nhiều. Ông HCM đã bị CS quốc tế (Nga-Tàu) giật dây với tham vọng lấy máu xương người Việt “nhuộm đỏ” miền Nam VN tiếp đến là Đông Dương xa hơn là Đông Nam Á nên “đại họa” đã đến với dân tộc – xương trắng Trường Sơn – máu đỏ nội đồng 20 năm đằng đẳng.
Cùng quan điểm với đa số nhân dân Mỹ (biểu tình phản chiến) và báo chí truyền thông, Lưỡng Viện Quốc Hội Nhân Dân Hoa Kỳ cuối cùng với một phán quyết: “...Chúng ta nhân danh cho tự do hạnh phúc, muốn bảo vệ trợ giúp cho nhân dân miền Nam VN phát triển phồn vinh như các quốc gia trong khu vực Đông Nam Á nhưng chúng ta hao tốn tài sản máu xương mà những người CS miền Bắc Việt Nam không biết trách nhiệm với tổ quốc nhân dân mình, chủ đích phá hoại – vì vậy chúng ta quyết định chấm dứt không trợ giúp bằng mọi thứ nữa, ngay từ bây giờ...”
Thưa Thiếu Tướng đó là thực tế mặt trái của “chiến thắng” rất “hào hùng” mà không biết TT có bất chợt cường điệu hoá lắm không?! Và kết quả hiện nay hàng trăm ngàn thanh niên nam nữ nhân dân của quốc gia “Thống nhất” hào hùng CSXHCN/VN đang tranh nhau chen lấn xếp hàng để tìm một cơ hội sang Hàn Quốc - quốc gia cũng bị chia cắt nhưng chưa cần thống nhất “bằng mọi giá” để: Nam làm “culy”; còn Nữ (xấu hổ quá không dám nói). Nền kinh tế tài chính quân sự quốc phòng xứ Hàn giàu mạnh gấp trăm lần mà Việt Nam phải cần tới 2 thế kỷ mới họa may bắt kịp, nếu Hàn Quốc chịu khó đứng chờ!?
“Uy tín của Việt Nam rất cao, được thế giới khâm phục…” Vâng! Thưa Thiếu Tướng đúng đấy ạ! họ “khâm phục” vì sự chịu “nhục và xấu hổ” của dân tộc VN hay “đảng CS ta”?? và uy tín cũng rất cao để nữ Tổng Thống Brazil khâm phục mà từ chối tiếp kiến đc/TBT/ Nguyễn Phú Trọng đảng ta, sau chuyến công du CUBA- 2012.
Thưa Thiếu Tướng, nhiều và dài quá, tiếp tục, sợ TT ngán ngẩm. Thôi thì theo lời trong bài viết của Thiếu Tướng: “Nhận xét Đảng phải căn cứ vào thực tiễn, vì thực tiễn là tiêu chuẩn của chân lý.”
“Muốn đánh giá một con người thì cần phải xem xét tổng thể các hoạt động, và thời khắc lịch sử...” (Nguyễn Khắc Mai – Viện Minh Triết HCM?)
Và khi luận anh hùng ta phải tìm xem nhân cách...
Thì nên chăng? chúng ta cũng thử so sánh ông Hồ Chí Minh và cái đảng CS của ông với một vài lãnh tụ đảng phái của vài quốc gia lân cận trong khu vực gần với VN mà bối cảnh, tuổi đời và thời gian lãnh đạo quốc gia, họ cũng xấp xỉ hay gần gặn như ông HCM để rộng đường xem quốc gia CSXHCN của chúng ta qua di lụy của CNCS do ông HCM du nhập và đảng CSVN lãnh đạo “thực tiễn ” nó như thế nào để được: “Uy tín của Việt Nam rất cao, được thế giới khâm phục” như lời của thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh.
Trước tiên, chúng ta xem hai vị “lãnh tụ” của 2 đảng chính trị của 2 quốc gia rất tương đồng mà “thành quả” của “Bác ta” và đảng CSVN – cụ thể toàn dân tộc VN biết hết rồi (khổ lắm đừng nói nữa).
Ông Hồ Chí Minh sinh: 1890 - 1969. CT/ Đảng CSVN. CT/ nước VN/DCCH 1945-1969
Ông Tưởng Giới Thạch: Sinh 1887 - 1970. CT/ Quốc Dân Đảng. CT/Chính Phủ /Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan)
Sinh ngày 31/10/1887 ông Tưởng Giới Thạch là một nhà quân sự và chính trị trong lịch sử cận đại TQ và là Chủ Tịch Quốc Dân Đảng Trung Hoa. Năm 1949, sau thất bại ở Lục địa, Tưởng Giới Thạch và binh lính của ông đã di chuyển đến Đài Bắc, Đài Loan một đảo biển nghèo nàn đa phần còn là “thổ dân” chưa có nền kinh tế do quân phiệt Nhật chiếm đóng trước đó. Ông lãnh đạo, tổng chỉ huy Quân đội, kiện toàn chính phủ Trung Hoa - là thành viên Liên Hiệp Quốc trong một thời gian dài, tuy nhiên 1971 đã bị thay bằng Trung Quốc Cộng Sản. Từ 1950 Đài Loan không có nền kinh tế, đến 1960 có thu nhập quốc dân (GNP) đầu người chỉ 170 usd, tương đương với Zaire và Cộng hòa Công Gô (thua xa miền Nam VN bấy giờ). Ông Tưởng Giới Thạch đã lãnh đạo nhân dân đảo quốc Đài Loan phát triển kinh tế liên tục, trung bình 8% năm trong ba mươi năm, đến 2008 thu nhập quốc dân đầu người đã lên tới 33.000 usd/năm, (lúc này Việt Nam sau “giải phóng” chỉ 700 usd/năm). Năm 2010, GNP của Đài Loan gần 40.000 usd/năm. Bên cạnh nền kinh tế là một quân đội hùng mạnh tiên tiến ở châu Á tương đương Nhật Bản, Hàn Quốc, đủ để Trung Quốc phải kiêng dè. Trong năm 1949 Trung Quốc đã tổ chức 4 lần tấn công qui mô vào Đài Loan nhưng đều bị ông Tưởng Giới Thạch chỉ huy quân Đài Loan đánh bại. Chỉ số Phát triển Con người (HDI) cũng tương đương với các nước phát triển Châu Âu. HDI của Đài Loan năm 2007 là 0,943 (xếp thứ 27, rất cao), và 0,868 năm 2010 (xếp thứ 18, rất cao) theo cách tính mới của Liên Hiệp Quốc. Đài Loan phát triển khoa học, công nghiệp hóa một cách nhanh chóng trong nửa cuối của thế kỷ 20, Đài Loan trở thành một trong các nhà đầu tư nước ngoài chính tại Trung Quốc, Thái Lan, Indonesia, Philippines, Malaysia, Việt Nam - và điều này được mệnh danh là “Thần kỳ Đài Loan”. Đài Loan cùng với Hàn Quốc, Hongkong và Singapore được gọi là bốn con rồng châu Á (hay 4 con hổ Châu Á).
Hai lãnh tụ, ở cương vị Chủ Tịch / Đảng và Nhà Nước như nhau, có tuổi đời suýt soát như nhau, nhưng sau Đệ II Thế chiến cả thế giới hòa bình chỉ riêng duy nhất tại Việt Nam, ông Hồ Chí Minh và đảng CS của ông sử dụng quỹ thời gian của mình để gây chiến tranh nội chiến đẫm máu và nước mắt với ngay chính dân tộc, trên quê hương ông để phục vụ cho lợi ích của quốc tế Cộng Sản. Còn ông Tưởng Giới Thạch và đảng Quốc Dân của ông thì sử dụng cũng một quỹ thời gian ấy, biến một hoang đảo từ tay quân phiệt Nhật thành một quốc gia tự do dân chủ, dân giàu nước mạnh cho chính dân tộc mình mà thế giới cũng phải cúi chào. Dự trữ ngoại tệ cho nền kinh tế hiện nay: Đài Loan 400 tỷ – GDP thu nhập bình quân đầu người = 30.881 usd/năm. Việt Nam: dự trữ ngoại hối: 20 tỷ USD - GDP Thu nhập bình quân đầu người = 2,784 usd/năm. (Bộ Tài Chính tháng 12/2012)-Tại Đài Loan hiện nay có gần 100.000 thanh niên nam nữ VN đang làm thuê (Wikipedia) – Nữ làm “Osin” giúp việc nhà – Nam: Lao động nặng nhọc ngoài trời (công việc người bản xứ không muốn làm).
Và đây là vị “lãnh tụ” cùng thời với “Bác Ta” lãnh đạo quản lý phía Nam Triều Tiên - Hàn Quốc bị chia cắt như VN nhưng chưa cần sự Thống Nhất bằng mọi giá.
Tổng thống Hàn Quốc Lý Thừa Vãn-1875-1965
Trong nguyệt san “Thế giới tự do” do bộ thông tin Hoa Kỳ ấn hành, được phòng thông tin tòa đại sứ tại Sài Gòn phổ biến 1965 có viết khái quát về vị tổng thống Hàn Quốc này:
Syngman Rhee (Lý Thừa Vãn) sinh năm 1875, được bầu làm Tổng thống đầu tiên của Đại Hàn Dân Quốc vào năm 1948. Có tài liệu nói ông là hậu duệ đời thứ 25 của Lý Long Tường thái tử nhà Lý nước Đại Việt (VN).
Ngày 25-6-1950, miền Bắc (Hàn Quốc) tiến hành một cuộc xâm lược quy mô lớn vào miền Nam dẫn đến cuộc chiến tranh kéo dài 3 năm với sự tham gia của Mỹ, Trung Quốc và một số lực lượng quân sự nước ngoài khác. Toàn bộ bán đảo bị tàn phá do những cuộc xung đột. Cuối cùng, một hiệp định ngừng bắn đã được ký kết tháng 7-1953. (Cùng thời gian này tại Việt Nam, ông Hồ Chí Minh nhận lệnh từ CS Nga và CSTQ tiến hành khởi đầu cuộc CCRĐ kéo dài trên toàn miền Bắc VN trong 3 năm đẫm máu và nước mắt gây ra cái chết cho gần 2000.000 nhân dân vô tội.) Trong điêu tàn đổ nát chiến tranh, cả miền Nam Hàn Quốc thiếu lương thực trầm trọng, Tổng Thống Lý Thừa Vãn đã lãnh đạo nhân dân vượt qua khốn khó. Trong các năm tiếp theo ông thực hiện một loạt cải cách thức thời chấn hưng nền kinh tế. Ông thuyết phục thành công để Hoa Kỳ cho Hàn Quốc hưởng ưu đãi tối huệ quốc trong thuế quan và mở rộng cửa cho mọi sinh viên Hàn đến Mỹ du học. Ông khuyến khích một làn sóng thanh niên Hàn qua Nhật Bản lao động tiếp thu học hỏi khoa học kỹ thuật từ Nhật - đây là tiền đề, cái nền của các công ty nổi tiếng của Hàn Quốc: SamSung, Hyundai, GM Daewoo sau này. Ông và gia đình làm gương mang tất cả của cải quí kim cho quốc gia vay mượn không lãi để thuyết phục, huy động, nhân dân chắt chiu từng đồng vốn góp sức cho ngân sách quốc gia mà không gánh nợ lãi, nhờ thế một thời gian ngắn kinh tế Hàn hồi sinh mạnh mẽ, giúp cho GDP toàn dân tăng trưởng rất ngoạn mục, phát triển với tốc độ phi thường, đến giữa thập niên 1980 đã trở thành một trong những nước công nghiệp hóa mới (NICS). Năm 2004 GDP của Hàn Quốc là 680 tỉ USD đứng thứ 12 trên thế giới. Thành công trong phát triển kinh tế của Hàn Quốc được gọi là "Kỳ tích sông Hàn".
Nếu cách đây 30 năm tổng sản phẩm quốc nội của Hàn Quốc chỉ đứng ngang với các nước nghèo ở Châu Phi (thua cả Việt Nam) và Châu Á thì hiện nay, tổng sản phẩm quốc nội của Hàn Quốc xếp thứ 10 trên thế giới. Nền kinh tế phát triển theo phân loại của Ngân hàng Thế Giới và IMF là nền kinh tế lớn thứ 4 ở châu Á và thứ 15 trên thế giới. Nền kinh tế dựa vào xuất khẩu, tập trung vào hàng điện tử, ô tô, tàu biển, máy móc, hóa dầu và rô-bốt. Hàn Quốc là thành viên của LHQ, WTO, OECD và Nhóm các nền kinh tế lớn G-20. Hàn Quốc cũng là thành viên sáng lập của APEC và là đồng minh không thuộc NATO của Hoa Kỳ.
Năm 2005 GDP của Hàn Quốc ước đạt khoảng 789 tỷ USD, tính theo sức mua tương đương (PPP) ước đạt khoảng 1097 tỷ USD. Thu nhập bình quân đầu người tính theo GDP danh nghĩa và theo sức mua tương đương lần lượt là 16.270 USD và 22.620 USD (xếp thứ 33 và 34 thế giới). Quan trọng là từ chính sách hướng ngoại mạnh mẽ của Tổng Thống Lý Thừa Vãn trước đây trên cái nền khoa học kỹ thuật du nhập về, những năm 1970 nhiều công ty lớn của Hàn Quốc bắt đầu tạo chỗ đứng vững chắc trên thị trường thế giới. Trong số đó điển hình có thể kể tới Samsung, Hyundai, GM.Daewoo, LG... Ngày nay, 2012, 90% trang bị khí tài quân sự tối tân trong quân đội do Hàn Quốc tự sản xuất còn vượt qua Nhật Bản trong lãnh vực xuất khẩu vũ khí. Hàn Quốc đang bán máy bay chiến đấu, xe tăng thế hệ mới, chiến hạm và tàu ngầm cho Indonesia, Philipines, trọng pháo cho Ấn Độ.
Có thể cá nhân ông có vài vấn đề còn bàn cãi trong hậu trường chính trị, nhưng nhân dân Hàn Quốc cho ông là vị Tổng Thống đầu tiên đã thiết kế và tạo bệ phóng cho nền kinh tế Hàn Quốc cất cánh “Hóa Rồng” như ngày hôm nay!. Dự trữ ngoại tệ cho nền kinh tế: 311,34 tỷ USD - GDP Thu nhập bình quân đầu người = 27.647 usd/năm. Việt Nam: dự trữ ngoại hối: 20 tỷ USD - GDP Thu nhập bình quân đầu người = 2,784 usd/năm. Hiện nay tại Hàn Quốc có khoản 150.000 lao động Việt Nam đang làm thuê và hơn 30 ngàn phụ nữ VN lấy “chồng” trên xứ Hàn.
Một hoang đảo Singapore không có nước ngọt, còn thua cả đảo Phú Quốc VN, cách nay 50 năm, nằm trong tay đảng “Đảng Nhân dân Hành Động” (PAP) của thủ tướng Lý Quang Diệu giờ thì nền kinh tế tài chính Singapore giàu có để Việt Nam phải cần tới 2 thế kỷ củng chưa thể bắt kịp!
Ông Lý Quang Diệu, sinh năm 1923
Thủ tướng đầu tiên của Cộng Hòa Singapore từ 1959 đến 1990 Ngày 21/11/1954 (năm đánh dấu hàng triệu đồng bào miền Bắc VN chạy trốn CS vào miền nam VN), ông Lý Quang Diệu cùng với một nhóm bạn hữu thuộc giai cấp trung lưu có học vấn thành lập Đảng Nhân dân Hành Động (PAP), Lý Quang Diệu trở thành Tổng thư ký. Trong cuộc bầu cử toàn quốc ngày 1/6/1959, PAP giành được 43 trong tổng số 51 ghế trong hội đồng lập pháp. Singapore dành quyền tự trị trong mọi lĩnh vực của đất nước ngoại trừ quốc phòng và ngoại giao. Lý Quang Diệu trở thành thủ tướng đầu tiên của quốc gia này. (Khi đó, tại VN thời điểm 1960 ông Hồ Chí Minh cầu viện quốc tế cộng Sản Nga và Trung Quốc, vũ khí đạn dược, phá bỏ hiệp đinh Geneve tiến hành chiến tranh nội chiến 20 năm cốt nhục tương tàn trên chính đất nước VN mình). Từ một mảnh đất nhỏ bé nghèo nàn không ai biết tên trên bản đồ thế giới qua ba thập kỷ nhiệm quyền, ông Lý Quang Diệu, đưa Singapore từ một quốc gia nghèo nhất khu vực, (không thể sánh với Miền Nam VN lúc bấy giờ - một câu nói của ông Lý Quang Diệu với nhân dân Singapore còn lưu tới ngày nay: “Nếu chúng ta cố gắng một ngày nào đó Singapore sẽ như Sài Gòn”). Nay Singapore đứng trong hàng ngũ những quốc gia giàu mạnh phát triển nhất thế giới, mặc cho dân số ít ỏi, diện tích nhỏ bé và tài nguyên thiên nhiên nghèo nàn. Ông Lý Quang Diệu thường nói rằng tài nguyên duy nhất của Singapore là người dân và tinh thần đoàn kết chung lòng làm việc hăng say của họ. Ông nói: Không có gì ngoài sự quang minh chính trực của một đảng cầm quyền luôn đặt lợi ích và hạnh phúc nhân dân lên hàng tối thượng, nằm trên quyền lợi của đảng phái. Ông nhận được sự kính trọng của nhiều người Singapore, đặc biệt là những người lớn tuổi, họ luôn nhớ đến khả năng lãnh đạo tất cả vì hạnh phúc nhân dân của ông trong thời kỳ độc lập và tách rời khỏi Malaysia. Lý Quang Diệu vẫn thường được xem là nhà kiến trúc cho sự độc lập tự do dân chủ và phú cường của “Con Rồng” Châu Á Singapore ngày nay. Dự trữ ngoại tệ cho nền kinh tế: 300 tỷ usd GDP Thu nhập bình quân đầu người = 51.142. usd/năm. (IMF – năm 2008) Việt Nam: dự trữ ngoại hối: 20 tỷ USD - GDP Thu nhập bình quân đầu người = 2,784 usd/năm. (Bộ Tài Chính tháng 12/2012).
Thưa Thiếu Tướng! Khái quát cụ thể như vậy thì đâu còn gì để cần phải bình luận hay tranh cãi gì thêm, bởi những sự thật như thay cho lời muốn nói đến với dân tộc, đất nước Việt Nam chúng ta – một đất nước bất hạnh trong một “bi kịch” mà ông Hồ và đảng CSVN là “đạo diễn ” (xin lỗi Thiếu Tướng) quá tồi so với thiên hạ. Nếu “kịch bản” VN như xứ “kim chi” (hai nữa Hàn Quốc) thì cảng Cam Ranh hiện nay vẫn là nơi ngự trị của đơn vị Hải quân tiền phưông chiến lược hạm đội hải quân 7 Hoa Kỳ - các giàn khoan dầu ngoài khơi là liên doanh giữa VN và các công ty Mỹ (chính các công ty Mỹ thăm dò phát hiện trước 1975 ngoài khơi Vũng Tàu (wikipedia). Mà Mỹ thì rất “siêng năng” bảo vệ quyền lợi liên quan đến quốc gia mình. Ngày đó Hoàng Sa, Trường Sa do QL/VNCH đồn trú canh giữ chu đáo, trên trời dưới nước Biển Đông, Hải và Không Quân Việt Mỹ phối hợp tuần tra liên tục không hề thấy bóng dáng hải quân “Tầu khựa” bén mảng thì làm sao có bi kịch “lực bất tòng tâm” mà “đảng ta” phải mềm nhũn như con giun đất như hôm nay. Thưa Thiếu Tướng, gõ tới đây chỉ biết nén một tiếng thở dài.
Trân trọng kính chào và cám ơn Thiếu Tướng.