Các nhà đấu tranh dân chủ cho Việt Nam cả trong và ngoài nước cùng đứng chung một thuyền là một ảo tưởng?
Bắc Trung Nam (Danlambao) - Thời sự Việt Nam gần đây cho thấy nhà nước cộng sản quả thật đang bối rối và bế tắc trong việc tìm ra cho mình một sinh lộ. Những động thái vá víu vội vã như: 'phê, tự phê' từ cấp trung ương đến địa phương; kêu gọi ổn định đoàn kết nội bộ; sau đó là những đợt ra quân tuyên truyền và đe dọa về sổ hưu, về sự trả thù của thế lực thù địch khi dành lại chính quyền... Cuộc tuyên truyền lan đến cả các trường đại học, cao đẳng, các công sở thôn làng như một chiến dịch quốc gia nhằm níu kéo những người đã và đang phục vụ cho chính quyền cộng sản. Mục đích cũng để đối phó với sức mạnh nói lên sự thật của truyền thông lề trái, lề dân đang ngày càng khẳng định sức mạnh của mình, cũng như sức mạnh và lòng kiên cường đấu tranh của các nhà dân chủ trong nước.
ĐCSVN thật sự đã chết đứng như lời ông Nguyễn Gia Kiểng đã viết 'Đảng cộng sản Việt Nam đã chết', và phía sau cái xác chưa chôn là một tập đoàn mafia đỏ đang cố gắng lợi dụng từng giây phút để tích góp của cải và dọn đường cho cuộc trốn chạy. Đây chính là thời cơ thuận lợi cho nhân dân Việt Nam dành lại quyền làm chủ đất nước. Chỉ cần một sự kết hợp nhuần nhuyễn đoàn kết tất cả mọi người, mọi tổ chức trong và ngoài nước để cùng làm một bước tiến đột phá, thành công sẽ đến trong nay mai.
Đồng lòng và đồng thuyền.
Toàn dân Việt đang quằn quại rên siết dưới sự cai trị bạo ngược tàn ác của tập đoàn mafia đỏ, một tập thể sẵn sàng bán đứng đất nước cho ngoại bang để được tiếp tục cai trị và làm giàu trên xương máu của dân tộc. Mọi người con dân Việt Nam đều đã đồng lòng mong muốn đập tan xiềng xích do chế độ này cột bó trói buộc, ngay cả những người đã nhiều năm hay suốt cuộc đời phục vụ cho ĐCSVN.
Từ nhiều năm nay, không ít người đã kiên cường đấu tranh cho quyền con người, cho một VN dân chủ dù biết rằng trước mắt là tù đày đánh đập. Những hành động can đảm của họ đã thức tỉnh rất nhiều người thuộc nhiều giới khác nhau, tuy thế khách quan nhìn nhận sự nguy hiểm của họ với chế độ chưa đủ để làm lung lay tập đoàn cộng sản. Ngược lại nhà nước cộng sản đang lo sợ cho tương lai khi sự phẫn uất lan rộng và nhanh cùng với sự đoàn kết một lòng của dân Việt trong và ngoài nước sẽ trở thành một sức mạnh dời sông lấp biển và chắc chắn chế độ cộng sản sẽ bị xóa sổ. Điều nhà nước cộng sản đang lo sợ chính là điều dân Việt Nam còn thiếu. Mọi người đã đồng lòng nhưng chưa cùng đồng thuyền.
Trong nước có những suy nghĩ cho rằng sứ mệnh cứu nguy đất nước trước sự độc tài tàn ác của ĐCSVN đang đưa dân tộc vào suy tàn và mất nước là của những nhà đấu tranh trong nước bằng chính những gì mình đang có. Họ có đủ tình và lý để trở thành một lãnh tụ hay một mẫu mực tiêu biểu cho mọi người. Họ đã nằm gai nếm mật, hy sinh chịu đựng mất mát và đau thương vì công khai đấu tranh với chính quyền cộng sản.
Ngoài luồng suy nghĩ trên, sức mạnh của những phong trào đấu tranh trong nước chưa đoàn kết và tập trung để trở thành một tổ chức có kế hoạch và chiến lược. Mỗi người, mỗi nhóm, mỗi phong trào tự làm theo ý của mình nhiều khi hoàn toàn cách biệt và độc lập với những nhóm khác. Vấn đề này nhìn chung là một kết quả tốt đẹp vì nền tảng của những cuộc đấu tranh bắt nguồn từ những hội đoàn, tổ chức riêng rẽ trong một xã hội dân chủ, nhưng nhìn về lâu dài và phải đối phó với sự tàn bạo của chính quyền cộng sản được trang bị vũ khí đến tận răng, sức mạnh của cuộc đấu tranh sẽ bị chia mỏng, yếu đuối trước sức mạnh đàn áp của chính quyền đưa đến kết quả là hy sinh quá lớn và nhiều khi uổng phí. Những nhà đấu tranh trong nước đã anh dũng hát khúc dạo đầu cho công cuộc nổi dậy của toàn dân, nhưng phần chính của bản anh hùng ca này phải được mọi người cùng tấu xướng trong cũng như ngoài nước. Nếu không sẽ còn rất lâu và rất lâu cuộc đấu tranh vẫn dừng lại ở khúc nhạc dạo đầu.
Bên ngoài, các tổ chức chính trị đều có cùng một lý tưởng tranh đấu cho dân chủ Việt Nam. Nhưng nhiều khi người ta có cảm tưởng như họ đấu tranh cho 'cương lĩnh' và tổ chức của mình qua những hành động và lời nói xỉa xói, bới móc, chê trách của một số người đối với các phe nhóm khác, hay tốn phí thì giờ cho những tranh luận xa vời, hoặc lá cờ nào của phe đối lập là chính ngôn, cũng như không ít lần miệt thị những tổ chức khác cùng lý tưởng nhưng không cùng quan điểm. Tuy thế, không thể phủ nhận sự dấn thân nhiệt tâm cao thượng của những người trong các tổ chức này cho một Việt Nam dân chủ. Họ không nằm gai nếm mật, không sợ công an nhà nước truy nã, làm khó, bao vây kinh tế nhưng họ đã dành nhiều thì giờ thay vì để làm kiếm thêm tiền hay lo lắng cho gia đình, mọi thì giờ đều dành cho công cuộc đấu tranh với những kỳ họp định kỳ, những phát động chiến dịch giúp đỡ người bị nạn trong nước.
Đất nước đang cần một sự đồng thuyền đoàn kết của tất cả con dân Việt Nam, của tất cả các tổ chức đang đấu tranh cho dân chủ trong và ngoài nước.
Khi cùng thuyền, sự sống và chết của từng cá nhân sẽ là của những người khác.
Khi cùng thuyền sức, mạnh sẽ gia tăng vượt bực để con thuyền tiến nhanh đến đích.
Khi cùng thuyền, mọi người sẽ đấu tranh có tổ chức và mục tiêu rõ ràng cùng với chiến lược và chiến thuật được điều hành hoạch định bởi những người cầm lái.
Khi đồng thuyền, sức mạnh của những người đấu tranh trong nước sẽ được nhân lớn với sự đoàn kết đồng hành một lòng của người Việt ở nước ngoài, một sức mạnh thuận lợi để đi đến thành công.
Toàn dân đã đồng lòng, khi nào chúng ta sẽ cùng xuống đứng chung một thuyền dơ cao tay đập tan chế độ cộng sản tại VN?
Một đề nghị.
Dân tộc Việt Nam không thể sống bằng sự an ủi và hy vọng qua những phát biểu mang đầy tính cách ngoại giao của các nước trên thế giới. Sự quan tâm, quan ngại của họ về tình hình người Việt bị đàn áp vì đòi dân chủ, bị tước đoạt quyền tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng và quyền làm chủ đất nước hay bị kết án oan ức là điều rất tốt và thuận lợi cho công cuộc đấu tranh, nhưng họ sẽ không thể trực tiếp thay dân ta đập tan chế độ. Trách nhiệm đó của toàn dân Việt Nam, mỗi người chúng ta có trách nhiệm với đất nước của mình.
Người viết xin mạnh dạn đề nghị một phương cách khởi đầu để tất cả chúng ta cùng đồng lòng và đồng thuyền đấu tranh cho đất nước Việt Nam được tự do thoát ách cai trị độc tài của chế độ cộng sản:
1. Mỗi tổ chức đấu tranh cho dân chủ Việt Nam ở nước ngoài trên khắp thế giới không phân biệt lớn hay nhỏ đề cử 5 người vào tổ chức chung, tên gọi của tổ chức này do thành viên của mình quyết định.
2. Tổ chức chung sẽ mời gọi một cách bí mật những nhà đấu tranh tại Việt Nam tham gia, tên tuổi của họ sẽ được giữ kín cho đến thời điểm thuận lợi để được công khai.
3. Tổ chức chung sẽ tổ chức cho các đại biểu tự ứng cử vào ban lãnh đạo có dịp thuyết trình về quan điểm, phương cách và chiến lược của mình cho công cuộc đấu tranh chung cùng với sự chất vấn góp ý của toàn thể. Sau đó tổ chức chung sẽ tiến hành bầu phiếu kín chọn một số người vào ban lãnh đạo. Ban lãnh đạo sau khi được bầu sẽ chọn một cách bí mật những người đang đấu tranh ở VN đưa vào danh sách ban lãnh đạo. Những cá nhân trong nước được chọn phải được biết và họ có quyền chấp thuận hay phản đối.
4. Tổ chức chung sẽ soạn thảo cương lĩnh và sẽ công khai thông báo sự hình thành tổ chức của mình trên mọi phương tiện truyền thông quốc tế.
5. Tổ chức chung sẽ thông báo cơ quan ngôn luận chính thức của mình.
6. Công đoạn khởi đầu cần có một người có uy tín hay được nhiều người ủng hộ để mời gọi những tổ chức khác tham gia.
Người viết đề nghị ông Nguyễn Gia Kiểng, người lãnh đạo Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên. Bạn đọc có quyền đề nghị người mình tín nhiệm.
Vấn đề chọn người đứng đầu trong giai đoạn khai mào sẽ dễ dàng hơn khi chúng ta có được ít nhất 5 người. Nhóm này sẽ gặp nhau để chọn ra người tạm thời điều hành thành lập tổ chức chung, nhiệm vụ của người đứng đầu đến đó là hết, nhường chỗ lại cho người được ban lãnh đạo tổ chức chung bầu lên. Đây là phần khởi đầu. Những gì còn lại người viết xin dành cho ban lãnh đạo tổ chức chung hoạch định.
Nhiều người sẽ cho rằng đề nghị của người viết là hoang tưởng và buồn cười dám múa rìu trước những nhà thông thái, những học giả chuyên môn, những chính trị gia danh tiếng. Nhưng sự thật rõ ràng là: nếu chúng ta không dành lấy thời cơ thuận lợi khi kinh tế Việt Nam đang tuột dốc, khi lòng người dân Việt đang phẫn uất, khi nội bộ đảng cộng sản đang rối loạn, khi đất nước đang bị ngoại xâm, khi cộng đồng quốc tế đang ủng hộ để đánh sập chế độ cộng sản độc tài... thì chúng ta sẽ phải chật vật khó khăn gian nan hơn khi đảng cộng sản củng cố được thế lực, khi sự hao mòn những nhà đấu tranh trong nước vốn đã ít sẽ đến giai đoạn còn ít hơn, hay tất cả đã vào tù ngục. Đây cũng là giai đoạn để các tổ chức quên đi cái riêng của mình để hòa chung vào sứ mệnh cứu nguy dân tộc.
Bài viết này bỏ ngỏ không có kết luận. Xin mọi người góp ý.
Bắc Trung Nam