Cùng nhau "giải thiêng"!
Nguyễn Ngọc Già (Danlambao) - Đang loay hoay tìm ý tưởng viết đề tài đương kim Chủ tịch Việt Nam qua Mỹ với bức thư của Hồ Chí Minh gởi Harry S. Truman cách đây 67 năm mà nó được chuyển đến Barack Obama, bỗng bắt gặp "'Giải thiêng', thuật ngữ của sự phá hoại?" [1], do ký giả Mặc Lâm phỏng vấn TS. Vũ Thị Phương Anh về luận văn của Thạc sĩ Đỗ Thị Thoan đang ầm ào trên các diễn đàn, người ta gọi là "cuộc đấu tố" thời đại mới, một "nhân văn giai phẩm" thứ hai. Những con chữ này làm nhiều người rùng mình sởn ốc về tội ác của người cộng sản.
Chẳng lẽ cho đến ngày nay, người cộng sản lại tiếp tục muốn máu và nước mắt dân Việt tiếp tục tuôn chảy không dứt?
"Giải thiêng", tại sao không?
"Giải thiêng", nói nôm na, làm cho sự vật, hiện tượng trở nên bình thường như vốn có với sự phát triển tư duy của con người thông qua khoa học ngày càng thăng tiến. Nó không có nghĩa báng bổ hay chà đạp. Đừng "đồng hóa" một cách thô lậu, thiển cận như nhiều chục năm về trước.
Giữa đời thực thế kỷ 21, với sự tiến bộ ào ạt của khoa học kỹ thuật thì giải thiêng là điều hiển nhiên như chúng ta... ăn cơm mỗi ngày. Đặc biệt, đối với xứ sở toàn trị độc đảng như Việt Nam, luôn muốn làm dân mụ mị trong những trò mê tín dị đoan thì "giải thiêng" càng vô cùng cần thiết và cấp thiết.
Giữa một thế giới năng động ngày nay, những ấu trĩ, ngờ nghệch cho đến đạo mạo, răn dạy theo kiểu bề trên, nên lùi vào dĩ vãng của thời đại mà một tiếng sét cũng gây hoảng hốt để gán ghép cho "ông thiên lôi" đang nổi giận (!). "Lôi thần" với chiếc búa cùng bộ mặt dữ dằn đã mất "thiêng" từ "khuya" rồi! Nên nhường "ông ấy" lại cho các nhà làm phim thần thoại.
Đã qua rồi cái thời, con cọp được kính cẩn gọi là "Ông Ba Mươi", con chuột được sợ sệt gọi là "Ông Tý" nhằm tránh phạm húy, hay sợ "nó" nghe được, "về" bắt người ăn thịt và quậy phá càng ác liệt, vì "cái tội" con người "dám" gọi đúng tên là "cọp", là "chuột" (!)
Cọp có quyền gọi là hổ. Chuột có quyền gọi là con vật truyền dịch hạch số một.
Mọi sự vật, hiện tượng nên được đặt tên và gọi đúng tên, một khi con người đã xác định đúng bản chất vốn có của nó.
"Giải thiêng" không chỉ là trả lại sự vật, hiện tượng tính đúng đắn của nó mà còn giải phóng con người thoát khỏi sợ hãi.
Đừng chụp mũ nó bằng chữ "nổi loạn", bởi giới trẻ ngày nay đang mắc kẹt giữa "sự tự do" và "nỗi sợ hãi".
Nguy hiểm là điều có thật, nhưng sợ hãi là một sự lựa chọn. "Người lớn" cần làm điểm tựa cho thế hệ trẻ chọn đúng cái họ cần.
Luận văn của Nhã Thuyên nói về nhóm "Mở Miệng" trong đó có những bài thơ mà TS. Vũ Thị Phương Anh bày tỏ:
"Trong đoạn văn của Đỗ Thị Thoan có nhắc đến nhóm Mở Miệng, nhóm này có nhắc đến Hồ chủ tịch. Và trong bài của Chu Giang coi chuyện đó như là tội trọng. Ông nói những hình tượng như Nguyễn Du và Hồ Chủ tịch thì không thể nói bằng từ giải thiêng được. Đìêu đó coi như là tuyệt đối thiêng liêng đời đời, chắc là như vậy. Tôi nghĩ đó là một thái độ rất trẻ con".
Quả là ông Chu Giang - Nguyễn Văn Lưu không khác một đứa con nít! Đứa con nít của thời đại đầu thế kỷ 20. Thời đại không có internet, không có games show, chưa từng biết đến smart phone, chưa từng nghe hiphop. Một đứa con nít cổ lỗ lạc hậu với đầu ba vá và quẹt mũi bằng vạt áo với đôi chân trần chạy thoăn thoắt cùng những trò chơi: đánh đáo, ăn ô quan... và nghe tiếng sét trong mưa thì hốt hoảng... cầu trời (!)
Ai đã biến Hồ Chí Minh trở nên "linh thiêng"?
Tất nhiên ngoài bản thân Trần Dân Tiên tự ca tụng, còn hàng hàng lớp lớp các "đệ tử chân truyền", sẵn sàng tung hô vạn tuế ông ta như là "Hoàng a mã" bất diệt!
Mong manh áo vải hồn muôn trượng
Hơn tượng đồng phơi những lối mòn.
(Bác ơi - Tố Hữu)
Ai người Việt Nam không biết Nguyễn Huệ với danh xưng "anh hùng áo vải" qua câu thơ:
Mà nay áo vải cờ đào,
Giúp dân dựng nước xiết bao công trình.
(Ai Tư Vãn - Lê Ngọc Hân)
Có phải Tố Hữu đã chôm "áo vải" của vua Quang Trung rồi khoác lên cho Hồ Chí Minh?
Tháp Mười đẹp nhứt bông sen
Việt Nam đẹp nhứt có tên bác Hồ
Bông sen dành để lễ chùa
Cụ Hồ mãi mãi tôn thờ trong tâm.
(Bảo Định Giang) [2]
Ai người Việt Nam không biết hoa sen là biểu tượng hàng ngàn năm qua gắn liền với Phật, có phải Bảo Định Giang bước đến bàn thờ Phật "xin đểu" đóa sen để về gắn lên cho Hồ Chí Minh?
Bất kỳ ai nghi ngờ, có thể lên google vào phần "image" để thấy hằng hà sa số hình ảnh ông Hồ Chí Minh được lồng, được ghép, được photoshop đủ các kiểu với bông sen nhằm biến ông ta thành một "ông phật".
...Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ
Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân...
(Viếng lăng bác - Viễn Phương)
Sau này nhạc sĩ Hoàng Hiệp đã dùng cả bài thơ để viết ra nhạc phẩm "Viếng lăng bác".
Ai là người đã đặt ra "phong tục" quái dị: vừa đi vừa xá, khi vào lăng Hồ Chí Minh? Họ có bao giờ nghĩ hình ảnh vừa trôi theo dòng người vừa "xá lấy xá để" như nói rằng: "Bố ạ! con hãi lắm rồi!" và bỏ chạy trối chết trước tai họa, "ngày ngày" hôm nay người dân đang gánh chịu?!
Mặt trời thì đỏ. Không có gì để cãi. Và nó, cái màu đỏ đầy kích động và hào nhoáng đó bỗng làm nhà thơ Trần Dần thẫn thờ, ngơ ngác, ủ ê và rời rã:
Tôi bước đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ.
Nếu chưa đủ thuyết phục, có thể lần giở những tập thơ ca ra thêm:
...Cụ Hồ Chí Minh ánh dương vào trong ngục tù,
Tay công nhân của thế giới mới lên.
Cụ Hồ Chí Minh, đế quốc tan tành hết với sức dân trào cuốn...
(Ca ngợi Hồ chủ tịch - Văn Cao)
Hiện nay trong ngôn ngữ đời thường xảy ra hàng ngày, người ta quen tai với cách gọi Hồ Chí Minh: "ông Cụ", "Bác Hồ", "Hồ Chủ tịch". Cần "giải thiêng" nốt cho Hồ Chí Minh để ông ta trở về với đời thường như chính ông mong muốn thông qua di chúc cá nhân.
Ai "giải thiêng" hình tượng Hồ Chí Minh?
Ai có tư liệu và đủ "dũng cảm" đưa những người vợ của ông Hồ Chí Minh ra trước dư luận toàn thế giới?
Nói đến chi tiết này để nhắc về Vũ Kim Hạnh, người đã bị "lột áo" nhà báo khi đề cập đến Hồ Chí Minh có vợ con. Bà Vũ Kim Hạnh đâu phải là người duy nhất và trước hết biết vụ này. Bà chỉ gom góp tư liệu, đưa tin lại để rồi hứng chịu trận đòn "hội đồng" trong thinh lặng.
Trong một vụ "đánh hội đồng" khác cùng "hai bao cao su đã xài" nhơ nhớp ném thẳng vào mặt TS. Cù Huy Hà Vũ, báo Công An Nhân Dân thông qua bút danh Quý Thanh đã "giải thiêng" hình ảnh Hồ Chí Minh một lần nữa:
"Thường con người muốn lợi dụng ai thì trước hết biến người đó thành một biểu tượng" [3].
Quý Thanh đã lật mặt những kẻ "chủ mưu" "giải thiêng" một cách thô bạo hình ảnh Hồ Chí Minh bằng thủ đoạn "lợi dụng" như vốn diễn ra hàng chục năm qua.
Điều làm người ta tức cười, chính người cộng sản "linh thiêng hóa" để rồi tự "giải thiêng" ông Hồ trong cách thức ngô nghê của họ cùng sự đau đớn của nhiều "đồng chí" vẫn không chịu thoát khỏi giấc mộng "Đêm qua em mơ gặp bác Hồ". Tuy thế, người cộng sản không chịu nhìn nhận chính họ "ngụy tạo" hình ảnh Hồ Chí Minh như phật, như thần. Họ thích "đổ thừa" cho người khác một cách vô liêm sỉ, qua vụ việc của Thạc sĩ văn chương Đỗ Thị Thoan.
Họ tự huyễn hoặc họ vẫn giữ hình tượng "linh thiêng" của ông Hồ bằng những đợt "học và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh", nhưng họ quên khuấy, chính "đồng chí" Hồ Xuân Mãn, Bí thư Tỉnh Thừa Thiên Huế đã báng bổ "vị cha già dân tộc", thông qua cái bộp tai của nữ tiếp viên khi bị "ông" cộng sản này sàm sỡ. Hiện nay, "ông" cộng sản này đang bị điều tra về tội "khai man" [4] để "hưởng phúc" từ danh vị "Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân".
Người cộng sản "phong thành thánh", "biến thành phật" đối với Hồ Chí Minh để cố gắng "giải chấp" khi món "nợ đáo hạn" từ Trung Quốc không kham nổi, họ kêu gọi "người khác" "cứu trợ", thông qua chuyến đi Mỹ của Trương Tấn Sang mới đây.
Trương Tấn Sang tự tay "giải thiêng" Hồ Chí Minh?
Lần cuối cùng để đoạn tuyệt với quá khứ u mê hàng chục năm qua của người cộng sản, thông qua bức thư của Chủ tịch Hồ Chí Minh gởi Tổng thống Harry S. Truman?
Bối cảnh ra đời của bức điện tín nhiều người đã biết, lúc bấy giờ nước VNDCCH ở tình cảnh "trứng nước" khi người Pháp quay lại Đông Dương.
Giờ đây, không còn gì để chối cãi, Hồ Chí Minh cũng là một con người bình thường với đầy đủ "thất tình lục dục". Ông không "vĩ đại" đến nỗi cần "sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta" (!). Lỗi không phải toàn bộ ở ông Hồ mà góp phần lớn từ những kẻ đã lợi dụng hình ảnh ông ta như Quý Thanh xác quyết.
Theo thông tin công khai trên báo chí, Trương Tấn Sang và Barack Obama có cuộc họp kín trước khi xuất hiện trước báo giới.
Nhiều người nghĩ rằng, lá thư 67 năm về trước đã được trao trong buổi họp kín. Có phải như thế, nên đài BBC đã viết [5]: "Ông Obama tiết lộ ông Sang đã tặng bản sao lá thư lãnh tụ cộng sản Hồ Chí Minh gửi Tổng thống Harry Truman năm 1946, đề nghị Mỹ giúp đỡ"?
Nếu quả vậy, hành động của chủ nhân Nhà Trắng làm ông Sang bẽ mặt và càng thêm khó khăn khi "báo cáo" về chuyến đi đối với Bộ Chính trị ĐCSVN. Cũng không biết, "món quà" này do ông Sang tự chủ động tính toán riêng hay được sự đồng ý của các "đồng chí" trong Bộ Chính trị khi thực hiện chuyến Mỹ du?
Người Trung Hoa có câu: "Nếu là phúc không phải là họa, nếu là họa không thể tránh". Hy vọng ông Chủ tịch Việt Nam biết câu này để ứng phó, nếu như bức điện tín của ngày xưa, do ông "tự tung tự tác" thực hiện.
Dù tự ý hay được Bộ Chính trị đồng ý đem bức điện tín sang làm "quà", điều phải chấp nhận là sự "muối mặt" trước người Mỹ và thế giới với nhiều bài bình luận cho rằng người cộng sản Việt Nam đang bất lực và cầu xin Hoa Kỳ giúp đỡ. Đó chẳng là "tội giải thiêng" của Trương Tấn Sang đối với "Người là niềm tin tất thắng" sao? Một thách thức cho giới cầm quyền trước khi có ý định "đấu tố" nhà văn Nhã Thuyên?
Hồ Chí Minh chưa bao giờ "thiêng" trong con mắt các đời Tổng thống Mỹ, nay Barack Obama "tiết lộ" lá thư, càng phơi bày trước toàn thế giới nói chung và dân Việt Nam nói riêng, người cộng sản "làm chính trị" ngày càng tệ so với "tiền nhân" và "tiền nhiệm" của mình.
Giới cầm quyền hiện nay tỏ ra "phi nghệ thuật" khi mượn hình ảnh nhạt nhòa Hồ Chí Minh cùng nỗi thất bại đắng cay trong quá khứ để mưu cầu một thành công hôm nay trước sự leo thang ngang ngược của tập đoàn Tập Cận Bình? Thảm!
"Thuốc súng kém chân đi không" đã từng rất oai hùng, nhưng năm 2013, hình ảnh này không còn chỗ đứng để kêu gọi toàn dân như ngày xưa nữa!
Chính sách ngoại giao Việt Nam - các nhà quan sát hay gọi - "đi dây" đã lỗi thời trong tình thế hiện nay cùng với những tuyên bố huênh hoang từ cánh ngoại giao quân sự [6]: "...đường lối đối ngoại độc lập tự chủ, không tham gia liên minh quân sự, làm bạn với các nước... Độc lập về chính trị, rồi đến độc lập về kinh tế, văn hóa, độc lập về quốc phòng an ninh....", chỉ trưng ra hình ảnh "anh hùng rơm" "chém gió", dù những đường gươm nghe xoàn xoạt nhưng chẳng hề hấn đến ai, bởi Việt Nam chưa bao giờ "tự chủ" nổi, ít nhất từ hội nghị Thành Đô 1990 với Nguyễn Văn Linh đã cam tâm chấp nhận phận "chư hầu" để giữ đảng, không phải giữ nước!
Chuyến đi của Trương Tấn Sang để lại vị đắng bằng bức điện 1946, có thể gọi là "đảng nhục" của họ mà người Việt Nam phải chịu lây, mang tên "quốc nhục"!
Tiêu diệt một dân tộc chưa chắc từ vật thể, đáng sợ hơn, đó chính là tiêu diệt văn hóa, bởi văn hóa là hồn cốt dân tộc một quốc gia. Người Tây Tạng đang chống chọi với sự triệt diệt tàn ác của Bắc Kinh bằng lời tố cáo đanh thép từ bộ phim "Lửa trong vùng đất của tuyết" [7].
Hãy "giải thiêng" hết đi! Ngay từ cái gọi là "16 chữ vàng" và "4 tốt" hoặc là một Tây Tạng thứ hai đang trưng ra dần trước mắt người Việt.
"Vội vã trở về" từ Trung Quốc, "vội vã ra đi" đến Mỹ, Trương Tấn Sang không làm được gì mới, hơn là bám vào "vai gầy áo mẹ" trong hành trang lếch thếch "Hà Nội ngày trở về" [8], thế sao?!
______________________________________
Chú thích: