Đoan Trang - Ở tuổi 21, đứng trước toà án của Đảng (tôi nói thế, vì ông/bà chánh án nào ở nước ta mà chẳng là đảng viên), cô gái Nguyễn Phương Uyên dõng dạc: “Tôi không cần giảm án. Tôi chỉ cần toà xét xử đúng người đúng tội. Tôi cho rằng chống Đảng Cộng sản không phải chống phá đất nước, dân tộc. Các ông đừng đánh đồng!”. Đố ông bà chánh án nào cãi được lập luận này đấy.
Cách đấy mới nửa tháng, một 9x khác, Nguyễn Anh Tuấn, đã đến gặp Cao uỷ Liên Hợp Quốc về Nhân quyền để trao bản Tuyên bố của mạng lưới blogger Việt Nam, kêu gọi Nhà nước sửa đổi luật pháp để chứng tỏ cam kết cải thiện nhân quyền. Cũng 9X đó, tháng 4/2011 đã làm một sự kiện “động trời” gây khó chịu cho Bộ Công an: làm đơn tự thú để “được” đi tù vì vi phạm Điều 88 (tuyên truyền chống Nhà nước).
Một 9X nữa, Nguyễn Thu Trang, đàng hoàng và tươi tắn xuất hiện tại Đại sứ quán Mỹ và Thuỵ Điển để trao Tuyên bố 258 và trao đổi về tình hình nhân quyền Việt Nam với quan chức hai toà đại sứ. Em là bạn của một loạt 9X khác, những người đã đứng ra tổ chức lớp học tiếng Anh, chính trị, xã hội dân sự… các đề tài mà không bao giờ các em nhận được sự giáo dục-đào tạo thoả đáng ở nhà trường XHCN. Có phải vì tính chất “nổi loạn” tiềm ẩn, hay nói cách khác, sự khao khát tự do đó ở các em, mà công an vừa mới đây đã phải tổ chức một cuộc bố ráp bất thình lình vào phòng học của các em?
Đã, đang, và sẽ có những 9X như thế. Trẻ trung, phơi phới, thông minh, tràn đầy nhiệt tình và ước mơ đóng góp vào sự thay đổi, tạo sự thay đổi. Họ làm tôi tin tưởng vào tương lai của Việt Nam lắm. “Đất nước bên bờ sóng” này chẳng thể nào sụp đổ được nếu vẫn còn có những con người như họ. Ít nhất, họ đã dám đứng lên đòi quyền của mình – quyền được cất lên tiếng nói, quyền được tham gia, quyền có thông tin. Họ không chờ tới khi bạc đầu mới lớn tiếng khẳng định trước Đảng các giá trị dân chủ, tự do...
Ai đó có thể than thở rằng thế hệ trẻ ngày nay sao mà vô cảm, ích kỷ, tàn nhẫn, bạc bẽo. Có thể số đông là như vậy. Nhưng vẫn còn có một thiểu số 9X sẽ làm nên tương lai của dân tộc.
Từng có những dư luận viên và những nhân viên an ninh nhún vai, mai mỉa: “Chỉ là một nhúm người hằn học và bất mãn, chống phá. Chẳng làm được cái gì”. Ồ, cái nhúm người này là thiểu số thật đấy, nhưng chúng ta hãy thử nhìn xem, có sự thay đổi nào, có cuộc cách mạng nào mà không bắt đầu từ một thiểu số?
Yêu các bạn lắm, các bạn 9X “thiểu số” ạ.
Born in 1990s
Before the communist court (thus I wrote because every chief justice in this country must be a member of the ruling Communist Party), 21-year-old female student Nguyen Phuong Uyen said firmly, “I don’t need commutation. I just need the court to judge and place guilt correctly. I strongly believe that that opposing the Communist Party does not mean opposing the country and the people. You can’t identify the former with the latter.” It must be a big challenge for any jugde to reject her arguments.
Just two weeks before, another “born in the 1990s” youth, Nguyen Anh Tuan, visited the United Nations High Commissioner for Human Rights to submit Statement 258, signed by a network of Vietnamese bloggers, urging the Vietnamese government to amend laws to demonstrate its commitment in improving human rights. It was this young man who, in a shake-up for the Ministry of Public Security in April 2011, sent a “confession” to the Ministry, requesting them to arrest him for his having violated Article 88 of the Vietnamese Penal Code, on “propagating against the state.”
Another “born in the 1990s”, Nguyen Thu Trang, made her trip to both the United States Embassy and the Swedish Embassy to hand in Statement 258 and discuss human rights issues in Vietnam. Her friends, also born in the 1990s, held classes in English, politics and civil society studies, subject matter on which they never receive adequate education in the system of communist schools. Was it their potential rebellious spirit, or their inherent desire for freedom, that caused the police to recently launch a raid against their classroom?
There have been and will be such “born in the 1990s” people. Young, brilliant, full of life and of aspiration to change or help change, they make me confident of the future of Vietnam. This country will not collapse as long as it has people like them. At least, they stood up for their rights – to express, to participate, and to access information. They will not wait until their hair turns grey to be vocal about democracy and freedom rights.
Some people may complain how apathetic, selfish, heartless and ungrateful the young generation today are. They may possibly be so. But there is still a minority of the “born in the 1990s” who will build the future of this nation.
Some Party-hired cyber warriors and security officers may scoff with a shrug, “Those young people are just a handful of discontented, hostile and resistant losers. They cannot do anything significant.” Well, admittedly this handful of people may account for a small minority. But let us look back on history and see whether there has ever been any change, reform or revolution that did not originate from a minority.
Love you so, my minority of the “born in the 1990s.”