China, a powerhouse nation valued at one hundred thousand dollars - Dân Làm Báo

China, a powerhouse nation valued at one hundred thousand dollars

Tran Trung Dao (Danlambao) - Bangladesh is a country with a population of 147 million in South Asia. After the “civil war” with Pakistan for the numerous reasons including culture, religion, and geography, Bangladesh was formally established in 1971. Economically, Bangladesh is ranked 151 in the world, and therefore is considered a very poor nation. Millions of Bangladesh children are still malnourished. Not only that, the surrounding countries are also poor; thus their trade and economic relations in the region still are not well developed.

But when Hurricane Katrina destroyed New Orleans, Louisiana in the August of 2005, Bangladesh was one of the first countries to respond with care in term of manpower and financial assistance. Bangladesh government has donated $1 million to Katrina victims and was willing to offer their experts to build dikes in New Orleans in which they have experience.

Some said that Bangladesh donating one million dollars to the US is like "a grain of salt in the sea." Others said that it was an investment on humanity. A poor and flood-prone country like Bangladesh, that donated money, perhaps will be given back by the US. It is just a matter of time; perhaps it will be with both capital and interest.

However, the vast majority of commentators agreed, politically and economically, that the Bangladesh government gesture has revealed the compassion of its people who have suffered in similar situations. In 1974, the newly formed Bangladesh has suffered one of the biggest floods in the history of mankind, with nearly 30 thousands people dead. The monsoon/rainy season lasts throughout the country for months as we often see on the devastated TV reports about these catastrophic events. No one understands the heart of suffering people, who bear the damage of floods yearly, as the people of Bangladesh.

On November 4th, the super typhoon Haiyan, or Yolanda called by the Filipinos, was warned. On the 7th of November, the Philippines President, Benigno Aquino III urged the people in affected regions to evacuate. However, so many people didn’t receive orders, nor had anywhere to take refuge. After just a few hours, at 6AM, the super typhoon with wind speed of 275 kilometers hit the inland.

According to the estimates of different international volunteer agencies, tens of thousands of people in the central Philippine islands were dead. Leyte Island alone had 10 thousand people who had died. According to the estimates of the National Disaster Risk Reduction and Management Council (NDRRMC) of Philippine government, about 9.5 million people were affected, and there were 630 thousand people who were homeless. According to CNN reporters on the scene, “many villages have become mass graves and survivors drink coconut to survive.” With a wind speed of 275 km/hr, the loss of life and property will eventually be much higher than estimated numbers.

In the crumbling ruins caused by super-typhoon Haiyan, the seeds of compassion were being sown. Hundreds of countries, thousands of charities around the world, flocked to the Philippines with not only medicine, clothes, and food, but also human power to contribute to the wound healing process. Hours after the storm, the U.S. government announced the emergency aid of $20 million; England donated $16 million, and Japan donated $10 million. For the US, that is just the cash money, in addition, the aircraft carriers HMS Illustrious of the British, and the American USS George Washington aircraft carried medications and essential items to the Philippines. And China, which has the second largest economy in the world, donated just one hundred thousand dollars ($100,000).

Companies such as IKEA, committed $2.7 million, Coco - Cola pledged $2.5 million, the amount of aid from China, the second largest economy in the world, may be lower than the amount of Vietnamese boat people and Vietnamese overseas’ contributions. The Times magazine commented that 100 thousand dollars is an insult to the Philippines. Before the reactions of world’s opinion, China has recently increased aid to $1.64 million, but that is not in cash money, but the value of the blanket and mats. The items were labeled "Made in China”; this term only has a fear factor in it.

Many commentators criticized that the Chinese Communist Government supported only about 6% of New Zealand’s promised pledge, but no one understands why the Chinese leaders could do such a thing. Perhaps they do not know what shame is. Even the Global Times, a leaning extreme nationalism, also commented on writing in the November 12, 2013, "China, as a responsible powerful nation, should be involved in the relief operations to help victims of its neighboring country. If China humiliated the Philippines this time, China will be in a great loss."

Chinese leaders are not aware of it, but today China is not the Communist China in which Zhou Enlai had vowed to side with the poor and oppressed neighbors in the Bandung Conference in Indonesia in 1955. China today is not the China that Deng Xiaoping had promised to share and help with Southeast Asian nations with his sweet words during the 1978’s visits. The hard times are past and the prosperous future is approaching. Chinese leaders today maybe are a bunch of arrogant individuals, who were unfurled by the flag of the Chinese nationalists and whose neo policies will be the oil pan for World War III that might originate in Asia.

More than anyone else, Chinese leaders should know that 3 out of the 20 largest floods in humanity happened in China, with about three million people who died in the flood of 1931, two million people died in the flood of 1887, and about seven hundred thousand people died in the 1938 flood, but essentially, the despicable and arrogant communist leaders killed the compassionate characteristics of its innocent people. They also applied a layer of black ash on thousands of years in Chinese culture and people. The current Chinese leaders can also ruin the image of a whole country with the second largest economy in the world.

China is one of the countries with the largest gold reserves in the world; it is the world's largest creditor and their GDP will likely surpass the U.S. in 2020 with an estimated $24 trillion. China has many “firsts”, but that does not make the value of a country, it does not deserve the respect of the humanity because the value of a country is not determined by its wealth, but by its ethical standards, democracy, civilization and culture.

When discussing the qualities to become a great and respected nation, writer Thomas Fann, in a brilliant essay, outlined 10 major standards including: freedom, justice, honor, ethics, compassion, honesty, life values, creativity, excellence, and the protection of the environment for future generations. Fann Thomas insisted on thinking of future generations when he told the Disney Land story. Walt Disney died five years before the Disney World’s grand opening in Florida. During the opening ceremony, some wished that he had lived to see this magical children's splendor world today. In fact, with foresight and ahead-of-our-time thinking, Walt Disney already saw the radiant smiles, the playful eyes of children long before the opening of Disney Land.

China does not meet any of these ten mentioned qualities. But if the ranking must taking place, the Communist Chinese would probably be ranked with contemporaries of the primitive tribal groups/cannibals living scattered in the wild forests in the Congo, the West Indies and the Amazon.

Why?

Not long ago, China was one of the few countries where parents have to survive on their own offspring. Not long ago, there were more than thirty million Chinese people dead because of hunger; they survived relying on each other’s own flesh during “Great Leap Forward” and the “Cultural Revolution” or the period in which people had to bring pots and pans to "cast steel" as advocated by Mao Zedong’s policies. And not just in the last 40 years, even today, while the vast majority of humanity has survived and passed a brutal period of thousands of years, in China the practice of consuming offspring is existed and considered a luxury food. The Next Magazine, which is based in Hong Kong, said that in China, the fetus-consumption is a popular food.

In May, 2012, the Washington Times, a writer and researcher Youngbee Dale said an IRS-liked agency in South Korea has seized 17 thousand of pills manufactured from fetuses produced in China. One-child policy has forced couples to choose abortion at a very late stage when knowing the unborn child is a girl. South Korean TV station showed a horror documentary, in which Chinese doctors performed abortions and dined fetal right on the spot. Another Chinese doctor preserved the fetus in the fridge like a piece of meat or fish. The cannibalism occurs in many parts of the primitive tribes in Africa, South America, but cannibalism is allowed and is happening in the homeland of Xi Jinping.

China, as an economic powerhouse and adapting the international political practices, must behave as a powerhouse nation, whatever it might be to a friend or foe. But no, Chinese leaders have no heart, humanity nor show interested in the country's image. For them, money is a weapon, a walking stick. Philippines is a nation--disputed with China over sovereignty of the South China Sea-- suffering more with her dying boys in Tacloban.

Chinese leaders like Ba Duong once said this remark about his country: "Westerners can fight and broken their heads, they can still shake hands, but when the Chinese fight each others, they still see each other as the enemy for a lifetime, sometimes even for generations."

Why so the Japanese not hate the U.S. even though the U.S. has dropped two atomic bombs that killed 240 thousand people in two Japanese islands Hiroshima and Nagasaki? Because they knew it is history. People and nations can’t take back the past and can only overcome their pain; by learning from the past, people and nations can build a better future for generations to come. China is a different story. The hundred-years-old disgraces were recorded boldly at the beginning of their constitution with the message of hatred that the communist party had been exploited.

Since Hurricane Katrina, every time we need to find an example of compassion and caring to praise "human solidarity ", Bangladesh was hailed in most articles and speeches, from the U.S. president to a high school student, they used Bangladesh as a model. From super typhoon Haiyan, China will also be prompted, but with the total opposite of Bangladesh. Chinese will be remembered as despicable, cruel, arrogant and vindictive animals. Its true nature of "harmony and clever" is in the blood, long-term expansion goals and characteristics of the Communist dictatorship.

According to UN statistics, China is a country with a total gross domestic product in 2012 of more than $7 trillion, but today in the eyes of the majority in our humanity, the value of this powerful nation is only worth $100 thousand.



_________________________________

Reference:

China to Philippines: Here, Have a Measly $100,000 in Aid By Hannah Beech
Chinese cannibalism of infant flesh outrages the world by Youngbee Dale 

*

Trung Cộng, cường quốc trị giá 100 ngàn đô la

Trần Trung Đạo (Danlambao) - Bangladesh là quốc gia có dân số 147 triệu ở vùng Nam Á. Sau cuộc chiến tạm gọi là nội chiến Pakistan dài phát xuất từ các lý do văn hóa, tôn giáo, địa lý, quốc gia Bangladesh được thành lập vào năm 1971. Về kinh tế, Bangladesh được xếp vào hạng thứ 151 trên thế giới, nghĩa là rất nghèo. Nhiều triệu trẻ em Bangladesh vẫn còn thiếu dinh dưỡng. Chẳng những thế, các nước chung quanh cũng là những nước nghèo không thua kém nên các quan hệ kinh tế thương mại trong khu vực chẳng phát triển gì nhiều.

Nhưng khi trận bão lụt Katrina xảy ra ở New Orleans, Mỹ, tháng 8 2005, Bangladesh là một trong những quốc gia đầu tiên đáp ứng về cả nhân lực lẫn tài chánh. Chính phủ Bangladesh đã tặng nạn nhân Katrina 1 triệu đô la và sẵn sàng đưa chuyên viên sang giúp xây dựng các đê điều ở New Orleans mà họ vốn có nhiều kinh nghiệm.

Có người cho rằng việc Bangladesh tặng một triệu đô la cho Mỹ chẳng khác gì “gánh củi về rừng” và cũng có người cho rằng đó là một cách đầu tư lòng nhân đạo. Một nước nghèo như Bangladesh, số tiền một triệu đó sớm muộn cũng được Mỹ viện trợ trở lại, có thể với cả vốn lẫn lời.

Nhưng đại đa số các nhà bình luận đều đồng ý, trên tất cả những khía cạnh chính trị, kinh tế, nghĩa cử của chính phủ Bangladesh đã nói lên tấm lòng nhân ái của những người cùng cảnh ngộ. Năm 1974, Bangladesh vừa mới thành lập đã phải chịu một trong những cơn lụt lớn nhất trong lịch sử nhân loại với gần 30 ngàn người chết. Những cơn mưa mùa kéo dài suốt tháng đã làm xứ sở này sống với lũ lụt thường xuyên như chúng ta thấy trên các phóng sự truyền hình. Không ai hiểu được nỗi lòng của người chịu đựng lũ lụt hơn những người phải than thở “trời hành cơn lụt mỗi năm” như người dân Bangladesh.

Ngày 4 tháng 11, bão Haiyan hay Yolanda theo cách gọi của Philippines được cảnh báo và ngày 7 tháng 11, Tổng thống Phi Benigno Aquino III kêu gọi dân chúng trong vùng bão sẽ đi qua di tản tức khắc. Nhưng nhiều khu vực không biết tin tức và dù có nhận được lịnh cũng không biết đi đâu. Và vài giờ sau, lúc 6 giờ sáng cơn bão với sức gió 275 kilomet giờ vào đất liền.

Theo ước lượng của các cơ quan thiện nguyện quốc tế nhiều chục ngàn người dân Phi tại các đảo miền trung Philippines đã chết do cơn bão Haiyan gây ra. Chỉ riêng đảo Leyte Island đã có 10 ngàn người chết. Theo ước lượng của cơ quan National Disaster Risk Reduction and Management Council (NDRRMC) thuộc chính phủ Phi, khoảng 9.5 triệu người bị ảnh hưởng và hiện có 630 ngàn người đang lâm cảnh màn trời chiếu đất. Theo phóng viên CNN có mặt tại chỗ trong những ngày đầu, nhiều làng đã trở thành ngôi mộ tập thể và nạn nhân sống sót phải uống nước dừa để sống. Với sức gió 275 kilomet một giờ số thiệt hại nhân mạng và tài sản cuối cùng sẽ còn cao hơn ước tính rất nhiều.

Trong điêu tàn đổ nát do siêu bão Haiyan gây ra những hạt giống tình thương đang được gieo trồng. Hàng trăm quốc gia, hàng ngàn tổ chức từ thiện khắp thế giới đang đổ về Philippines không chỉ với thuốc men, áo quần, thực phẩm mà cả nhân lực để góp phần hàn gắn vết thương. Chính phủ Mỹ chỉ vài giờ sau cơn bão đã thông báo viện trợ khẩn cấp 20 triệu đô la, Anh tặng 16 triệu đô la, Nhật Bản tặng 10 triệu đô la. Đó chỉ là tiên mặt, ngoài ra, các hàng không mẫu hạm HMS Illustrious của Anh, USS George Washington của Mỹ chuyên chở thuốc men và vật dụng cần thiết đến Phi.

Và Trung Cộng, quốc gia có nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới đã viện trợ 100 ngàn đô la.

Đừng nói gì các công ty như IKEA cam kết 2.7 triệu đô la, Coco-Cola cam kết 2.5 triệu, số tiền viện trợ của cường quốc thứ hai trên thế giới có thể còn thấp hơn số tiền do các cựu thuyền nhân và đồng hương Việt Nam tại hải ngoại đóng góp. Báo Times bình luận 100 ngàn đô la là một sỉ nhục đối với Philippines. Trước phản ứng của dư luận thế giới mới đây Trung Cộng đã gia tăng viện trợ lên đến 1.64 triệu đô la nhưng không phải tiền mặt mà là mùng mền, chăn chiếu. Những món “Made in China” này nghe qua là đã sợ.

Nhiều nhà bình luận dù phê bình Trung Cộng đã yểm trợ chỉ bằng 6 phần trăm số tiền New Zealand đã hứa nhưng không ai hiểu tại sao các lãnh đạo Trung Cộng lại có thể làm như thế, chẳng lẽ chúng không biết thế nào là xấu hổ hay sao. Ngay cả tờ Global Times có khuynh hướng dân tộc cực đoan cũng viết trong phần bình luận ngày 12 tháng 11, 2013 “Trung Quốc như một cường quốc có trách nhiệm nên tham gia vào các hoạt động cứu trợ để giúp đở nạn nhân của quốc gia láng giềng. Nếu Trung Quốc làm nhục Philippines lần này, Trung Quốc sẽ chịu tổn thất lớn lao.”

Lãnh đạo Trung Cộng không phải là không nhận ra điều đó nhưng Trung Cộng ngày nay không phải là một Trung Cộng mà Chu Ân Lai từng thề nguyền sát cánh cùng các nước nghèo, bị trị láng giềng tại hội nghị Bandung ở Nam Dương 1955. Trung Cộng ngày nay cũng không phải là một Trung Cộng mà Đặng Tiểu Bình đã hứa chia ngọt sẻ bùi với các quốc gia Đông Nam Á bằng những lời đường mật trong chuyến viếng thăm của y năm 1978. Cơn bỉ cực đã qua, thời thái lai đang tới, lãnh đạo Trung Cộng ngày nay là một đám kiêu căng đang giương cao ngọn cờ chủ nghĩa dân tộc Đại Hán và chủ nghĩa này sẽ là chảo dầu của chiến tranh thế giới lần thứ ba phát xuất tại Á Châu.

Hơn ai hết, lãnh đạo Trung Cộng biết 3 trong số 20 cơn lụt lớn nhất nhân loại đều xảy ra tại Trung Hoa với khoảng 3 triệu người chết trong cơn lụt 1931, hai triệu người chết trong cơn lụt 1887 và khoảng bảy trăm ngàn người chết trong cơn lụt 1938, nhưng bản chất ti tiện, kiêu căng của giới lãnh đạo CS đã giết chết đặc tính “nhân chi sơ tính bổn thiện” của con người, che khuất tình “đồng cảnh tương thân”, bôi một lớp tro đen lên trên mấy ngàn năm văn hóa Trung Hoa và hủy hoại thể diện một của một quốc gia có nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới.

Trung Cộng là một trong những nước có nguồn dự trữ vàng lớn nhất thế giới, là nước chủ nợ lớn nhất thế giới và GDP có khả năng sẽ vượt qua Mỹ vào năm 2020 với ước lượng khoảng 24 ngàn tỉ đô la. Trung Cộng có rất nhiều cái nhất nhưng những điều đó không làm nên giá trị của một quốc gia, không làm cho nhân loại kính trọng Trung Cộng hơn Bangladesh, bởi vì giá trị của một quốc gia không phải được xác định bằng của cải mà bằng các tiêu chuẩn đạo đức, dân chủ, văn minh và văn hóa.

Khi bàn về những phẩm chất để làm một quốc gia trở nên vĩ đại và được kính trọng, nhà văn Thomas Fann, trong một tiểu luận xuất sắc đã nêu ra 10 yếu tô gồm tự do, công lý, danh dự, đạo đức, lòng thương cảm, thành thật, giá trị cuộc sống, sáng tạo, vượt trội, bảo vệ môi trường cho các thế hệ tương lai. Thomas Fann nhấn mạnh đến việc nghĩ đến các thế hệ tương lại khi nhắc câu chuyện Disney Land. Ông Walt Disney chết năm năm trước ngày Disney World ở Florida, Mỹ, khai mạc. Trong lễ khai mạc, có người than phải chi ông còn sống để thấy những khu chơi dành cho cho thiếu nhi huy hoàng tráng lệ như ngày nay. Thật ra, với tầm nhìn xa và tư duy khai phóng, ông Walt Disney đã thấy những nụ cười rạng rở, những ánh mắt vui tươi của trẻ em từ lâu trước ngày khai mạc Disney Land.

Trung Cộng không đạt bất cứ một phẩm chất nào trong mười phẩm chất nêu trên. Nhưng nếu phải xếp hạng, có lẽ nên được xếp Trung Cộng cùng thời đại với các nhóm dân bộ lạc bán khai ăn thịt người còn sống tản mát trong các khu rừng ở Congo, vùng West Indies và khu vực Amazon hoang dã.

Tại sao?

Cách đây không lâu Trung Cộng là một trong số ít quốc gia mà cha mẹ đã làm thịt con đẻ của mình để sống qua ngày. Cách đây không lâu đã có hơn ba chục triệu người dân Trung Cộng phải chết đói, ăn thịt nhau một cách công khai trong thời kỳ Bước tiến nhảy vọt và Công xã nhân dân, tức giai đoạn người dân phải đem nồi niêu xoong chảo ra các “nhà luyện kim sau vườn” để “đúc thép” theo chủ trương của Mao Trạch Đông. Và không chỉ trong 40 năm trước, mà ngay cả ngày nay cũng thế, trong lúc đại đa số nhân loại đã qua khỏi thời kỳ dã man cả ngàn năm nhưng tại Trung Cộng việc ăn thịt người là một thức ăn sang trọng. Tờ Next Magazine phát hành tại Hong Kong cho rằng tại Trung Cộng, thai nhi là thức ăn phổ biến.

Tháng Năm, 2012, trên tờ Washington Times, nhà văn và nhà nghiên cứu Youngbee Dale cho biết sở quan thuế Nam Hàn đã tịch thu 17 ngàn viên thuốc chế bằng thai nhi sản xuất tại Trung Cộng. Chính sách một con đã buộc các cặp vợ chồng chọn phá thai dù ở giai đoạn nào khi biết đứa bé sắp chào đời là con gái. Đài truyền hình Nam Hàn chiếu một phóng sự kinh hoàng, trong đó, các bác sĩ người Hoa thực hiện các ca phá thai và ăn bào thai ngay tại chỗ. Một bác sĩ người Hoa khác để dành bào thai trong tủ lạnh như để dành tôm cá. Việc ăn thịt người xảy ra nhiều nơi ở các bộ lạc bán khai Phi Châu, Nam Mỹ nhưng ăn thịt người được nhà nước cho phép chỉ xảy ra tại quê hương của Tập Cận Bình.

Trung Cộng như một cường quốc kinh tế và theo thông lệ chính trị quốc tế, phải hành xử đúng tư cách của một cường quốc dù đối với bạn hay thù. Nhưng không, lãnh đạo Trung Cộng không có trái tim, lòng nhân đạo và cũng không quan tâm đến sĩ diện của quốc gia. Đối với chúng tiền bạc là vũ khí, là cây gậy. Philippines là quốc gia tranh chấp với Trung Cộng về chủ quyền biển Đông nên những đứa bé Philippines đang hấp hối ở Tacloban phải chết thay cho chính phủ của các em.

Lãnh đạo Trung Cộng là những kẻ nói như Bá Dương nhận xét về nước của ông ta “Người Tây phương có thể đánh nhau vỡ đầu rồi vẫn lại bắt tay nhau, nhưng người Trung Quốc đã đánh nhau rồi thì cừu hận một đời, thậm chí có khi báo thù đến ba đời cũng chưa hết."

Tại sao người Nhật không ghét Mỹ dù Mỹ đã ném hai trái bom nguyên tử giết 240 ngàn người Nhật tại hai đảo Hiroshima và Nagasaki? Bởi vì đó là lịch sử. Con người cũng như quốc gia, không ai có thể quay ngược lại bánh xe thời gian và chỉ có thể vượt qua nỗi đau quá khứ bằng cách xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho các thế hệ mai sau. Trung Cộng thì khác. Mối nhục một trăm năm được ghi đậm ngay trong phần mở đầu của hiến pháp và lòng thù hận nước ngoài đã được đảng CS khai thác tận tình.

Từ cơn bão lụt Katrina đến nay, mỗi khi cần phải tìm một ví dụ để nhắc đến tình người, để biểu dương tinh thần “đồng cảnh tương thân”, Bangladesh lại được ca ngợi trong hầu hết bài viết, diễn văn, từ tổng thống Mỹ cho đến một học sinh trung học và xem đó như “tấm gương Bangladesh”. Từ cơn bão Haiyan về sau, Trung Cộng cũng sẽ được nhắc nhở nhưng hoàn toàn phản nghĩa với Bangladesh. Trung Cộng sẽ đồng nghĩa với bản chất ti tiện, dã man, kiêu căng, thù vặt và thù dai. Bản chất đó là “sự kết hợp hài hòa và nhuần nhuyễn” của dòng máu bành trướng Đại Hán và đặc tính Cộng Sản độc tài. 

Theo thống kê của Liên Hiệp Quốc, Trung Cộng là quốc gia có tổng sản lượng nội địa năm 2012 hơn bảy ngàn tỉ đô la nhưng trong mắt của phần lớn nhân loại hôm nay, trị giá của cường quốc này chỉ đáng 100 ngàn.




Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo