Hồn Nhiên (Danlambao) - Ắt hẳn giờ này em đang ngồi trong phòng tạm giam mà nghĩ về hai đứa nhỏ, sẽ có những giọt nước mắt ngắn dài vì nhớ con, nỗi nhớ bào ruột bào gan, không gì đau đớn cho bằng sự chia cắt tình mẹ con trong lúc con em cần mẹ nhất, chị biết và mọi người ai cũng biết em yêu con như thế nào. Sẽ có những lời trách móc tại sao em phải chọn con đường này khi các con còn nhỏ dại, dĩ nhiên em sẽ có cả ngàn câu trả lời hợp lý, vì em vốn rất thông minh mà. Nhưng chị muốn hỏi ngược lại họ một câu hỏi và mong được nghe một câu trả lời hợp lý hơn từ nơi họ, từ những ai đã đặt câu hỏi cho em, rằng: Nếu sau này nước VN bị sát nhập thành một quận, huyện, hay một tỉnh lỵ của Tàu, thì thế hệ của các con em, hay các con của họ sẽ sống ra sao? Câu hỏi thật nhức nhối phải không em? Nhưng chị biết chúng ta sẽ không bao giờ có câu giải đáp, vì ngày ấy còn chưa tới. Tuy nhiên, ngày ấy chưa tới không có nghĩa là nó không tới, nếu tất cả các ông bố bà mẹ đều chỉ biết quan tâm tới sự yên bình cho tổ ấm nhỏ nhoi của mình, trong khi cái tổ ấm của cả dân tộc mình đang có nguy cơ bị hủy diệt!
Lịch sử đã chứng minh khi nước mình còn trong giai đoạn yếu nhược, bị tàu đô hộ cả ngàn năm, dân tộc mình đã phải sống kiếp sống nô lệ như thế nào. Bao nhiêu người bị bắt lên rừng săn tìm ngà voi, xuống biển khai thác ngọc trai để dâng lên cho quân xâm lượt, có người bỏ xác trên rừng, hay làm mồi cho cá mập dưới đáy biển sâu. (Nếu ai đó còn nhớ những trang sử đầy máu và nước mắt của dân tộc mình, xin hãy truyền lại cho đời con đời cháu để nuôi dưỡng ý chí quật cường). Ngày xưa, dân số Tàu còn chưa đông, và cũng chưa là một thể chế cộng sản, mà đã tàn ác đến như vậy, ngày nay, với sự bùng nổ về dân số, lại là một thể chế cộng sản độc tài, sự tàn ác sẽ được nhân lên gấp bội. Đã có ai hình dung ra được viễn ảnh đen tối ấy của dân tộc mình chưa? Chị nghĩ là có, bởi vì chúng ta đã thấy trước mối hiểm họa ấy từ Formosa, từ Bauxite Tây Nguyên, từ những thức ăn độc hại mà người dân chúng ta phải nuốt vào bụng mỗi ngày, báo chí thì thường xuyên đưa tin về những cái chết mà nguyên nhân là do bịnh ung thư, về ngộ độc thức ăn và vô số những bịnh lạ mà không biết nó đến tự lúc nào. Có ai tự đặt ra câu hỏi cho mình: “Tại sao ngành giáo dục không cho con em mình học môn lịch sử nữa? Tại sao lại bắt học sinh phải học tiếng Trung hoa trong khi tiếng Trung không phải là một ngôn ngữ để giao dịch trên thế giới? Đã bao lâu rồi những thắng cảnh đẹp nhất như Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan không còn thuộc chủ quyền của VN nữa? v.v…” Biết bao nhiêu câu hỏi cần được giải đáp thỏa đáng nhưng hầu như tất cả đều được đáp lại bằng sự im lặng, một sự im lặng đến rợn người.
Quỳnh ơi, em là một trong những người phụ nữ kiên cường hiếm hoi ở VN. Khi nghe tin em bị bắt, cả cộng đồng mạng như lên cơn sốt. Riêng chị thì không ngạc nhiên, vì biết rằng những ai đã chọn con đường này, đều phải chấp nhận những rủi ro. Nhưng em không cô đơn đâu Quỳnh ạ. Biết bao nhiêu tấm lòng đang hướng về em, nhất là những anh em từ trước tới giờ không mấy thích em, như sáng nay chị đọc thấy status này của Nguyễn Lân Thắng: “Mình cực ghét Mẹ Nấm. Ghét vì những quan điểm đấu tranh và cách sống rất xung đột nhau. Thề chả bao giờ dây dưa với nó làm gì. Thế mà lúc nó bị nạn thế này đâm lại thương, thương nó, thương hai đứa con trứng gà trứng vịt bơ vơ... Mình tin là cũng có nhiều người ghét MN như mình, nhưng giờ đâm ra lại phân vân... và mình nghĩ đó là thất bại lớn nhất của an ninh Khánh Hoà trong vụ này”. Em thật hạnh phúc biết bao! Cái mà em có được, đó là những sự trân quý của nhiều người, trong đó có chị. Đổi lại, đảng cs được gì? Một sự khinh bỉ chưa từng có của cả dân tộc. Hãy tin đi em, chủ nghĩa cộng sản sẽ sớm rơi vào cái hố diệt vong do chính tay họ tự đào sẵn cho họ. Dân tộc mình rồi sẽ hồi sinh va trường tồn mãi mãi. Tự Do Muôn Năm!
California. October 11, 2016