Một bóng lặng lẽ, một bóng vàng.
Ảnh trôi ra biển theo sóng vỗ,
Nước tạt vào bờ, bọt bóng tan!
Ở trên ta Trời cao bất tận,
Lún dưới chân cát đỏ vô hồn.
Trước mặt sau lưng toàn tiếng lạ,
Ầm ầm như thác chẳng người thân.
Hướng mặt trời rủ ta đi tới,
Sóng đẩy người từng bước chênh vênh,
Ta cứ ngỡ rằng đôi chân lệch,
Thêm dăm chén rượu, đảo té nhào.
Hút tầm mắt, một màu xanh thẳm,
Cuối chân mây, nước lẫn màu trời,
Cùng kéo về theo cơn lũ bạc,
Sô lấp, dời, cuốn đảo lênh đênh.
Ta vốn khai sinh liền đất Việt,
Bỗng một ngày Hồng Thủy trổi lên,
Sóng gầm, gió lộng như qủy đỏ,
Đẩy ta đi cách biệt xa bờ.
Từ đó ta hoang vu lạnh giá,
Không gặp người, không cả bóng ma.
Nửa đêm cô tịch nghe ai khóc,
Ôi tiếng qủy gào giữa biển khơi.
Rồi ta đứng một mình thành đảo,
Ta gọi ta giữa khoảng hư vô.
Bầy chim lạ bay về quang quác,
Chúng theo ta như thể tìm mồi.
Lại có con lân la làm bạn
Đến tự tình tiếng hót nỉ non.
Đôi mắt nhìn ta như tình cũ,
Rồi lắc đầu, biết chẳng quen nhau!
Lại có con tưởng ta hóa đá,
Đậu trên vai thong thả rỉa lông.
Gõ đôi mỏ cứng kêu cồm cộp,
Bắn máu đào xác chẳng còn đau!
Ta đi, đi mãi không thấy bến,
Đảo trôi, trôi mãi chẳng đến bờ,
Một cơn nắng hạn như một kiếp,
Nóng bạo hành cho đảo chết khô.
Đảo dập dềnh không một bóng mát,
Ở đây cây mọc cũng khác thường,
Dăm ba thân trụi trên phiến đá,
Cuộc sống nào khi gốc chổng lên?
Nằm dưới nước, tầng rêu quá hạn,
Chờ biển gào sóng cuốn lôi đi.
Dã tràng dăm con chạy nhốn nháo,
Trốn trời, trốn nước, trốn biển xanh!
Đảo với nó đen đủi số phận,
Nó không nhà, đảo mất quê hương,
Mờ đôi mắt hoang thân chờ đợi,
Mà ngàn thế kỷ là quạnh hiu
Hoa nào nở cho mùa xuân đến,
Quốc nào kêu cho nhớ hè sang.
Chỉ thấy dăm kẻ như khách tục,
Hát biệt hành theo đảo lênh đênh
Ta bật khóc, tiếng khóc thế kỳ,
Nước mắt trào trắng cả đại dương.
Vượt trên sóng là ngàn uất hận,
Sẽ nhận chìm kẻ bán rẻ ta.
Hoàng Sa hề,
Trường Sa hề,
Ta sẽ lênh đênh theo từng con nước,
Ta sẽ sống cho ngày về đất Việt.
Bảo Giang
*
Hoàng Trường Sa - Trong trái tim ta.
Mẹ đứng trên bờ Trường Sơn réo gọi,
Đứa con đã bị lũ mọi bán đi.
Ôi chia ly, ôi chia ly.
Nước mắt này ngàn năm còn ướt mi!
Xót thương con, mẹ nhìn ra biển lớn,
Gọi tên con trong nỗi thắt xe lòng.
Hoàng Sa ơi,
Trường Sa ơi!
Khi xa quê hồn con có lạnh,
Gió ngoại thù có làm buốt thân con.?
Tội cho con không phùng thới áo Lam khởi nghĩa.
Để hiên ngang ngẩng mặt sống, thác anh hùng.
Tủi cho nước gặp ngày Hồ về cúng phương bắc.
Để Nam Quan, Bản Dốc uất hận lìa cố hương.
Khổ cho mẹ, chiều nay đong đầy nước mắt,
Viết cho con bằng tim máu không rời.
Để hiên ngang ngẩng mặt sống, thác anh hùng.
Tủi cho nước gặp ngày Hồ về cúng phương bắc.
Để Nam Quan, Bản Dốc uất hận lìa cố hương.
Khổ cho mẹ, chiều nay đong đầy nước mắt,
Viết cho con bằng tim máu không rời.
Chiếc áo mẹ cho dầu có rách,
Nhắc bảo nhau nhớ khoác lên người.
Để ngày sau, dẫu ngàn năm xa cách,
Chị em con vẫn còn một bến thương.
Việt Nam, Việt Nam.
Nhắc bảo nhau nhớ khoác lên người.
Để ngày sau, dẫu ngàn năm xa cách,
Chị em con vẫn còn một bến thương.
Việt Nam, Việt Nam.
Hoàng Sa ơi,
Hỡi Trường Sa ,
Ôi mảnh đất của quê ta,
Có bao giờ mẹ ngờ ra nông nỗi,
Để cho con phải khăn gói xa đàn.
Này từng chiều, mẹ vươn tay ra biển,
Ôm lấy con trong hơi thở sóng dài.
Sống bên con bằng tiếng nói tương lai
Con nhớ không? cảnh chiều Trường Sơn bóng đổ.
Hình hài mẹ như người gánh rổ trên nương.
Tay bắc ôm lấy Hồng Hà dậy sóng,
Phương nam giữ vững Cữu Long chung đường.
Dòng nước chảy, bờ cát vàng yêu mến,
Quyện vào nhau như tim máu không rời.
Nay xa quê, con nhớ lấy một lời:
Chiếc áo mẹ cho dù có rách,
Nhắc bảo nhau nhớ khoác lên người
Để ngàn sau còn chung một bến nước:
Việt Nam .
Bảo Giang