(Viết cho ngày đau thương: 2/9)
Ng. Dân (Danlambao) - Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) từ bao năm vẫn thường rêu rao cho rằng đảng và Hồ Chí Minh (HCM), người lãnh đạo cuộc “chiến đấu chống xâm lược” giành lại độc lập, tự do như ngày hôm nay là công lao to lớn. Và toàn dân VN phải đời đời ghi nhớ công ơn Bác và Đảng.
Mãi cho đến bây giờ, lịch sử trải qua trên 74 năm - từ ngày đảng CSVN cướp chính quyền (1945), tạo nên hai cuộc chiến tiếp theo: chống Pháp rồi đánh Mỹ, thống nhất đất nước (1975). Rồi sau 44 năm, toàn quyền cai trị, công tâm mà xem xét và nhận định ta thấy được gì? Một đất nước đã ra sao? Từ đấy, để có thể cho là: có công hay có tội?
Trong phạm vi bài viết, có thể không đủ để nói lên mọi sự. Nhưng, chỉ cần một số (sự thật) để chứng minh, có thể phần nào xác định được là: công hay tội?
Xin lần lượt trình bày:
Đánh thắng ba đế quốc to?
Không biết cái hào hùng và liêm sĩ ở người CS tới mức độ nào? Họ vẫn cứ tuyên truyền ra rả và tự hào đảng CSVN đã từng đánh thắng 3 đế quốc to: Pháp, Mỹ, Nhật? Theo ngu ý, thì cũng xin mạo muội có đôi lời:
- Đánh thắng Nhật?
Đế quốc Nhật, từ cuối thập niên 1930 là một nước hùng mạnh, đã từng khuynh đảo, gây sóng gió, chinh phục, bá chủ khắp nơi: vùng Á Châu, Đông Nam Á cùng một số các quốc gia (hải đảo) Nam Thái bình dương. Và VN thì cũng không tránh khỏi số phận bị Nhật chiếm đống. Thời gian đó (1939-1940, 41) CSVN ở đâu? Phải chăng mới chỉ là một số phôi thai, rời rạc, chui rúc nơi rừng sâu, hang động? Từ cái ngày mà HCM về Pác Pó (1941), và lập ra đội “tuyên truyền giải phóng quân” (chưa tới 40 người), Võ Nguyên Giáp chỉ huy, thì đế quốc Nhật đã như hùng cứ cùng khắp. Đảng CSVN với một số thảo khấu tạp nham, thấy quân đội Nhật là lẫn trốn, chạy dài, đừng nói chi là chống và đánh Nhật. Cho mãi đến năm 1945, sau khi Mỹ đánh Nhật đầu hàng với hai quả bom nguyên tử (tháng 8/1945). Lợi dụng tình thế, ngày 23/8/1945, CS Việt Minh huy động cướp chính quyền (trong cuộc biểu tình do các đoàn thể quốc gia tổ chức) - chính quyền Trần Trọng Kim - thống nhất, hợp pháp, do Nhật sau khi đảo chính Pháp (9/3/1945) trao trả độc lập cho VN (quốc trưởng Bảo Đại) ngày 11/3/1945. Rồi tráo trở, ma mảnh, Hồ Chí Minh tuyên đọc tuyên ngôn (copy của Mỹ) ngày 2/9/1945 tại Ba Đình, tuyên bố giành độc lập. Để rồi sau đó, toàn bộ tiếp tục chui rúc, ẩn náo núi rừng, phát động cuộc chiến gọi là “đấu tranh cho độc lập dân tộc”, hô hào chống Pháp, khi Pháp trở lại Đông Dương. Thì như vậy, CSVN đánh đế quốc Nhật lúc nào? Ở đâu? Bao nhiêu lần? Hay chỉ là thừa cơ người ta đánh sẵn (do Mỹ đánh Nhật), rồi hô hào tiếm danh (không biết xấu hổ), tuyên truyền nêu cao thành tích, công trạng?
Ở đây, cũng xin mở dấu ngoặc để nói về “cướp” - cướp chính quyền - Một chính quyền hợp pháp được trao trả, góp phần, qui tụ hầu như toàn dân (các đảng phái) vào một chính phủ. Và Trần Trọng Kim được ủy thác thành lập, làm thủ tướng. Đảng CSVN (lúc bấy giờ là đảng CS Đông Dương, do CSQT chi phối, chỉ huy). HCM và CSVN cướp, giành cho riêng (CSVN) để rồi, với mọi gian manh, tráo trở, tiến hành đường lối CS hóa theo CSQT chủ trương. Đã gây nên “đại họa” cho đất nước, dân tộc VN sau này.
- Đánh thắng Pháp?
Pháp thua trận (Nhật). Nhưng từ khi đồng minh (Mỹ) đánh Nhật đầu hàng thì Pháp trở lại VN. Chiến cuộc (chống Pháp) lại tiếp diễn. Bao nhiêu năm tiêu thổ kháng chiến, lẫn trốn, chạy dài, vì Pháp đang thế mạnh. Cho đến khi (CS Trung Hoa) Mao trạch Đông hoàn toàn thắng lợi (1949), CSQT (mà chủ yếu là Tàu cộng) giúp “thằng em” CSVN, làm nên một chiến thắng Điện Biên vang dội lẫy lừng? Theo tài liệu: Cuộc chiến 55 ngày đêm tại Điện Biên Phủ là do Tàu cộng, với sự có mặt của tướng Trần Canh, Lã Quý Ba, Vi Quốc Thanh (gọi là cố vấn chỉ huy và toàn quyền quyết định: kế hoạch hành quân cùng yểm trợ vủ khí, tiếp liệu v.v...) Quân đội Việt Minh do tướng Giáp chỉ huy (là kẻ thừa hành), qua chiến thuật “thí quân” nướng hàng trăm ngàn người (dân công và bộ đội). Pháp đầu hàng và ký hiệp định đình chiến - Hiệp định Genève (ngày 20/7/1954) - chia đôi đất nước. Thì như vậy, đánh thắng Pháp là ai đánh? Và công lao đáng thuộc về ai? Để đến sau này, tự hào, khoác lác, khoe khoang?
Và rồi, cũng tiếp tục “sứ mạng thừa sai” (theo lệnh Cộng Sản quốc tế/ Nga, Tàu), 20 năm sau, chiến cuộc càng thêm khốc liệt.
- Đánh thắng đế quốc Mỹ?
Cuộc chiến 20 năm tiếp nối: đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào, giải phóng miền Nam, là cuộc chiến tương tàn dơ bẩn nhất? Tay sai nhất? Và cũng là tồi tệ nhất? Dốc lòng với 20 năm đánh Mỹ để “giải phóng dân tộc” - bằng danh xưng lừa phĩnh - vì thật sự (chiến đấu theo lệnh): “Ta đánh đây là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung quốc” (TBT Lê Duẩn, sau này đã xác nhận). Một cuộc chiến vô nghĩa (vì là tham vọng) gây nên với bao nỗi mất mát, tan thương, kinh hoàng khủng khiếp: Một miền Bắc khốn khổ, đói khát, lạc hậu đi “giải phóng” một miền Nam trù phú văn minh. Để rồi đã phải hy sinh 3-4 triệu mạng người, và gánh lấy “món nợ” (chiến phí), sau này, trả hoài không dứt, phải (đánh đổi) bằng giang san, đất nước (đem dâng nạp), và đưa dân tộc vào vòng nô lệ?
Có thật là: đánh thắng đế quốc Mỹ? Chắc không ai có thể quên: 12 ngày đêm cuối năm 1972, mùa Giáng Sinh, những trận dội bom tàn khốc, phi cơ Mỹ không ngớt gầm rú bầu trời Hà Nội mà “đảng ta” (CSVN) gọi là trận chiến “Điện Biên Phủ trên không”, thủ đô Hà Nội và miền Bắc đã lãnh lấy “cái gía” như thế nào? Một miền đất nước sắp trở về thời bán khai, đồ đá? Thì Mỹ cho ngưng (ném bom). Bắc cộng qui hàng và xin chấp nhận vào bàn hội nghị - mục tiêu mà Mỹ mong muốn (đã đạt được) để chấm dứt chiến tranh. Rồi sau đó là Hiệp định được ký kết (HĐ. Paris ký ngày 27/1/1973). Quân đội hai miền, ai về nhà nấy. Mỹ toàn bộ rút hết quân.
Thế rồi, cũng liền sau đó, CS tráo trở vi phạm (HĐ). Miền Bắc tiến đánh chiếm miền Nam (không còn Mỹ) với viện trợ hùng hậu từ khối cộng (CSQT: LX và TC). Một miền Nam (VNCH) đơn độc (không còn có đồng minh (Mỹ), không được viện trợ) phải thất thủ, và “thua cuộc”. CSVN - từ mấy mươi năm nay, vẫn luôn (trân tráo) cao ngạo, tự hào: là đã “đánh thắng một đế quốc (Mỹ) sừng sỏ, thắng lợi vẻ vang”?
Thực thi đường lối “nhuộm đỏ” đất nước
Hồ Chí Minh là một con bài đắc lực được đào tạo để thi hành đường lối CS hóa toàn thể Á châu, do cộng sản quốc tế chủ trương. Và sứ mạng của “Hồ” là lãnh lấy vai trò hoạt động cho CSQT cục phương Đông.
Cướp chính quyền từ chính phủ quốc gia hợp pháp (Trần trọng Kim) không phải là để chú tâm đánh thực dân Pháp vì độc lập dân tộc nước nhà. Hô hào chống thực dân chỉ là cách lừa mị (để kêu gọi toàn quốc đi theo), mà thực ra là cho mưu đồ nhuộm đỏ toàn thể Đông Dương: đổi vai trò thực dân Tây, thay bằng CSQT. Và từng bước, CSVN do HCM lãnh đạo đã thực thi: qua cải cách ruộng đất, diệt đối kháng “nhân văn giai phẩm” thanh trừng trí thức, hạ bệ các đảng phái quốc gia, CSVN đã không từ (tiêu diệt) bất cứ một ai không đi chung đường lối (CS). Với sự lèo lái (đứng sau lưng) Nga xô, Tàu cộng sắp đặt, chỉ thị.
Mục tiêu “đấu tranh cho độc lập dân tộc” là ma mảnh gạt lừa để huy động toàn dân, để từng bước nhuộm đỏ và tận diệt. Để rồi sau này, khi thấu hiểu, người ta không lạ gì cái trò “làm cảnh” với vài giọt nước mắt mủi lòng, HCM tỏ ý tiếc thương cho một đại ân nhân dân tộc: bà Nguyễn thị Năm (tự Cát hanh Long) bị đem đi “hành quyết” đầu tiên, trong lần “Cái Cách ruộng đất” rập khuông Tàu cộng. Chủ trương chuyên chính vô sản, đào tận gốc, trốc tận rễ: trí, phú, địa, hào được gọi là đấu tranh giai cấp. Từng nấc thang cho “vô sản” chủ nghĩa, tiến lên thế giới đại đồng.
Do HCM, do CS Việt Minh, bao nhiêu người bị giết cho cuộc đấu tranh vì độc lập dân tộc (trá hình). Thời kỳ gọi là: chống Pháp 9 năm. Đuổi Pháp mà không có được độc lập tự do? Thì đó là “công” hay “tội”? Toàn miền Bắc, ½ giang sơn VN đã hoàn toàn “nhuộm đỏ” (CS)..
Đánh Mỹ, Ngụy giải phóng đất nước, một chủ trương xâm lược tiếp nối?
“Dù có phải đốt cháy cả dãy trường sơn, dù có phải hy sinh cho đến người VN cuối cùng, cũng phải giành cho được thắng lợi”. Theo như HCM tuyên bố. Một quyết tâm vô cùng cuồng ngông, vô đạo? Để làm gì? Với mục đích gì? Phải chăng là sẵn sàng tiêu diệt một dân tộc (quốc gia) này để thay bằng một dân tộc (CS) khác, trong mưu đồ, chủ trương “cộng sản hóa” toàn thể? (Việc này càng lộ rõ qua chủ trương từng bước: 40-50 năm (sau ngày gọi là “giải phóng hoàn toàn”) theo chủ trương xích hóa, nhuộm đỏ quê hương đã quá rõ. Xin trình bày tuần tự tiếp theo:
“Nói dối, nói dối - cứ nói dối. Phĩnh lừa, phĩnh lừa - cứ phĩnh lừa”. Đó là “phương châm” của CSVN, tiếp tục cho những chặng đường 20 năm về sau và tiếp nói: chủ trương gian trá: toàn dân chống Mỹ cứu nước, giải phóng quê hương?
Vì một nửa nước (Nam VN) còn đang dưới sự kềm kẹp của Mỹ Ngụy, tất cả cho con đường cách mạng giải phóng dân tộc, CS không ngớt gian trá lừa phĩnh: Người dân miền Bắc thắt lưng buộc bụng, bòn mót từng đồng, chắc chiu từng hạt gạo, tiết kiệm ăn đói mặc rách. Hy sinh cho đồng bào ruột thịt đang bị thống khổ, đoạ đày. Bao thanh niên nam nữ được lôi đi xẻ dọc trường sơn, quyết chí lên đường vào Nam, thề “đánh Mỹ cứu nước”. Xương phơi khắp chốn, xác thân ngã gục khắp núi rừng. Con số chết chóc, hy sinh vô số kể, cho một “chiến thắng hoàn toàn?”, giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào. Thành quả đạt được, vô cùng lớn lao,to tác này? CSVN cứ bảo là nhờ Bác và Đảng? Đời đời, toàn dân phải ghi khắc, nhớ ơn...?
Và rồi, trên 44 năm... xây dựng và phát triển trong thời bình, đưa đất nước tiến lên con đường XHCN, ta đã thấy được gì?
- Giải phóng để mà cướp: Một “công cuộc’ cướp đoạt và thu gom bao thứ, tuần tự xãy ra vô cùng, vô tận.
Như đã nói: Đám người đói khát, thiếu thốn, đi giải phóng những kẻ đầy đủ, ấm no. Một miền Nam đạo đức, văn minh, lại “bị” giải phóng bởi lũ người man rợ. Kẻ “chiến thắng” tha hồ mà cướp đoạt.
Hình ảnh của từng cá nhân, đoàn thể, đi tới đâu, vào đâu đều trố mắt lạ lẫm với những thứ mà miền Bắc chưa bao giờ được thấy: nhà cửa sang trọng, nguy nga với bao thứ được trang bị: máy lạnh, bếp gas, máy sưởi, máy giặt... Lạ lẩm và sang cả. Và cứ thế mà tha hồ cứ thu vén mang về làm ‘chiến lợi phẩm”. Nhà nước thì có những thứ của nhà nước. Cán bộ, có thứ của cán bộ. Và gia đình “ăn ké”, vẫn có cho mọi gia đình. Cứ lấy, cứ thu, và chở về làm của riêng theo từng đoàn xe (đủ thứ) vượt tuyến đường Nam/Bắc. Mang về mà trang bị cho “phú quí vinh sang”
Cha chung không ai khóc, của phí chẳng giữ gìn. Người ta rất đau lòng nhìn ngó những thứ tài sản giá trị “tối tân” chẳng biết xữ dụng, để cho phí phạm, hư hao, tiêu mất. Vì thế mà đã có biết bao máy móc bị đập phá, mọi thứ trang bị đem đi làm chuồng nuôi lợn, bể nuôi cá, hoặc vất bỏ đi...
Một chủ trương “cào bằng” vô sản - khỏa lấp và chang bằng. Thật sự, dân miền Nam, nếu ai không thể bỏ chạy, trốn đi, thì thời gian không lâu trở nên đói rách (giống như miền Bắc trước kia). Mọi sự được sắp xếp, bố trí làm ăn theo “tập đoàn”, “tập thể”. Đi vào “hợp tác xã” để hằng ngày xếp hàng chờ đợi phân phối cho từng mớ thực phẩm, từng loại vật dụng để sống, để xài. Và “đỉnh cao trí tuệ” với những “phát minh”, “sáng kiến”: ô tô chạy bằng than củi. Chửa bá bệnh với độc nhất “xuyên tâm liên” thần dược. Và người dân muốn được cái vé (tàu, xe) di chuyển, phải thức khuya, dậy sớm ra “get line” đứng chờ suốt buổi, cả ngày. Mọi người bắt đầu thấm thía cho con đường tiến lên XHCN.
Sau 10 - 15 năm quyết tâm thực hiện để đến “thiên đường”? Cổ máy “chuyên chính vô sản” chạy đều: cả nước “cùng khổ” giống như nhau...
Trên đây là bức tranh (xã hội thời ấy) chỉ phác họa sơ sài. Chỉ là số ít, trong vô vàn những gì là “quang vinh” của sau ngày được gọi là “giải phóng”?
Suy sụp quá. Đói kém quá... Vì, Xuống Hố Cả Nước (XHCN), nhà nước - đúng hơn là đảng - thất kinh, hoảng loạn: Phải “đổi mới hay là chết”. Có những việc cần làm ngay (TBT Nguyễn Văn Linh thức tỉnh?). Và, một số loạt “cải cách” để được tồn tại, sống còn (cho đảng) - cả phương cách cầu cạnh, quỳ lụy Tàu cộng (anh bạn vàng “4 tốt, 16 chữ vàng”) cùng một hướng đi.
Và rồi, lần lượt xảy ra trên một đất nước, sau 44 năm:
- Tài nguyên khánh tận.
- Kinh tế suy vi. Nợ nần chồng chất - nợ công, vay mượn từ nước ngoài đang vượt trần đến đỉnh, không kể những gì được viện trợ (cho không), không hoàn lại. Và lượng kiều hối (kiều bào gởi về hàng chục tỷ đô la hằng năm).
- Một xã hội băng hoại, điên loạn. Nền văn hóa mất gốc, giáo dục lai căn: vô pháp, vô thiên, vô đạo đức: Trò đánh thầy. Thầy hiếp dâm nữ sinh, cô giáo. Mua dâm, chạy điểm. Chạy cấp bằng, học khóa, điểm thi, chạy theo “thành tích”. Học nhãy: sau 8 tháng, một năm, lấy bằng cử nhân, tiến sĩ - ai cũng như ai.
- Trưởng giả tập làm sang. Bao “công trình” dựng rồi xây. Xây xong, để bỏ phí. Cán bộ, lãnh tụ thi nhau mà hưởng thụ, đua đòi, nhũng lạm...Cướp hợp pháp, cướp tự do bằng “chính sách”.
- Chưa kể, đau bệnh phải đi vào bệnh viện (không miễn phí), và điều trị mắc mỏ tận trời xanh.
Thành tích xây dựng, phát triển nước nhà, qua 44 năm: Nhiều khi, vui thú nói mà chơi: “Ta chưa sản xuất ra được con ốc vít” - Nói chơi, mà thật - Phá vở cơ cấu một đất nước đang thời văn minh phát triển (VNCH), để rồi dẫn dắt đi vào “tàn lụn”, thì sao có thể gọi là “giải phóng”, thay đổi, tiến lên? Kẻ “chiến thắng”, họ nghĩ rằng (với óc não, tư duy tàn phá): Ta đâu cần tốn công lo sắm sửa, sản xuất. Của có sẵn, cứ chôm, cứ chĩa. Cứ tịch thu, cướp đoạt để mà xài. Ăn, xài cho đến khi khánh tận...
Nhìn chung, đất nước ta, “chưa bao giờ” có được như ngày hôm nay
Lời “xuất ngôn” của một “vị vua” - TBT/CTN Nguyễn phú Trọng, xét ra quá đúng:
Một đất nước mà bao “thành tích” đạt được, theo qua lịch sử nước nhà, chưa bao giờ có được như bây giờ:
- Chưa bao giờ có lắm “dân oan”, đói rách, lang thang, ăn chực, nằm chờ (chờ khiếu kiện) trên khắp nước.
- Chưa bao giờ có “xuất khẩu lao động”: đưa thanh niên sức vóc - nguyên khí, tài nguyên năng lực quốc gia - ra nước ngoài để làm thuê, ở mướn. Mà lao động trong nước, thì dành chổ cho “người lạ” (công nhân Tàu cộng) vào làm.
- Chưa bao giờ có tình trạng gái trẻ xinh xắn, non tơ, khỏa thân xếp hàng chờ được (người già cả, tật nguyền nước ngoài) xem mặt, lựa chọn, để được gả bán. Bán làm vợ, làm ô sin, lảm đĩ, để kiếm tiền cứu giúp gia đình, đất nước.
- Chưa bao giờ... Với bao thứ “CHƯA BAO GIỜ”: Chưa bao giờ, nhà nước, đảng ta nhu nhược yếu hèn, đầu hàng giặc. Rước giặc vào nhà. Giặc là Tàu cộng, tự do vào chiếm lĩnh, tràn lan khắp nước. Xâm nhập bao thứ độc hại, đầu độc toàn dân.
- Qua khẩu hiệu: “Cán bộ, lãnh đạo là “đầy tớ trung thành” của dân. Chưa bao giờ “đầy tớ” thì hống hách, lộng hành, giàu có vinh sang. Mà “người chù” lại là cơ hàn, đói rách.
- Chưa bao giờ kẻ cai trị “ác với dân, hèn với giặc”.
- Chưa bao giờ dâng nạp lãnh thổ, giang sơn - vì lợi quyền, địa vị vinh sang, và tồn vong của đảng - CSVN sẵn sàng bán rẻ non sông, đưa dân tộc vào vòng nô lệ...
Tất cả những thứ “chưa bao giờ” đó, đang có, đang thực tại ở ngày hôm nay - trên đất nước CHXHCNVN.
Mọi thứ đang hiện hửu. Mọi việc đã xãy ra. Tất cả là từ đảng, do đảng. Đảng cai trị. Đảng cầm quyền. Và, đảng đưa đất nước lụi tàn, tụt hậu. Một dân tộc Việt Nam vẫn phải thống khổ, đói nghèo, lầm than, chết chóc (từ khi có đảng)?
Qua trình bày, phân tích, thì như vậy, sẽ phải phán xét thế nào? Xác định rằng: HCM và đảng CSVN, không phải “CÔNG”, mà là có “TỘI” - Tội tay sai, rước giặc. Tội tàn hại giống nòi, bán cả non sông. Tội ác này phải được đời đời nguyền rũa, lên án cho lịch sử mai sau.
Thấy gì qua (hệ lụy) “4 tốt, 16 chữ vàng”?
“Láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt” và “Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” - Một phương châm “lừa đảo, phĩnh phờ” đã gây ra bao nhiêu là hệ lụy.
Lịch sử nước nhà, trải qua trên 2.000 năm, giặc Tàu chưa bao giờ từ bỏ ý đồ xâm chiếm và đô hộ dân tộc Việt Nam. Và dân ta, (từ tổ tiên, ông bà thuở trước), cũng chưa bao giờ mất ý chí chống ngoại xâm. Và từ tính cách (bất khuất) này, mà đã bao phen giặc xâm lăng nếm mùi thãm bại. Cũng có những lần, thấy giặc mạnh, một số yếu hèn, khiếp nhược - vì lợi quyền, tước vị - khuất phục, cúi đầu xin thần phục và dâng nạp giang sơn, như: Trần Ích Tắc, Mạc Đăng Dung, Lê Chiêu Thống... nhưng cũng chỉ là cá nhân đơn lẻ. Dân tộc VN vẫn là hào hùng, luôn làm rạng rỡ non sông. Ấy vậy mà, thời nay - thời cận đại, thế kỷ sau này - CSVN nhân danh một tổ chức (một đảng) phĩnh phờ, lừa mị, tráo trở: do dân, vì dân - cướp quyền thống trị, giành lấy độc quyền, lại cúi đầu khuất phục kẻ thù, dâng nạp xã tắc, non song (chỉ vì quyền lợi đảng) qua “4 tốt, 16 chữ vàng”, thần phục Tàu cộng, tạo nên không biết bao nhiêu là đau thương, thống khổ cho dân tộc, từ khi CSQT (Liên xô và khối Đông Âu) tan rả.
Từ 1991 cho đến nay 2019: 28 năm - CSVN đưa đất nước, dân tộc VN từng bước lệ thuộc Tàu cộng. Giặc Tàu lan tràn lộng hành thống trị khắp giang sơn. Mà vừa qua: trên vùng lãnh hải của ta - Bãi Tư Chính - thấy rõ nhất cho sự ươn hèn, nhu nhược của một đảng cầm quyền.
Tổ quốc lâm nguy, giữa lúc “dầu sôi, lửa bõng” - giặc đến xâm lăng - thì lãnh đạo “đảng ta” làm thân đà điểu chỉ biết “chui đầu vào cát”.
Nước đang mất, nhà đang tan, một dân tộc (vì không thể vùng lên trước giặc ngoại xâm do bởi khắc nghiệt, bạo tàn của đảng (CS) kềm hảm) để rồi sẽ thống thuộc ngoại bang, và làm nô lệ. Thì phải cần xác định: đảng CSVN vươn mang trọng tội dường nào?
“4 tốt, 16 chữ vàng”, một đường lối “trao duyên lầm tướng cướp” - dại dột của một đảng, vì đánh đổi lợi quyền, để bắt dân tộc làm một đàn cừu trước bầy lũ sói lang.
27.08.2019