45 mùa xuân đã qua - Dân Làm Báo

45 mùa xuân đã qua

Bảo Giang (Danlambao) - 
Nay, ngày 30-4- lại về. Dĩ nhiên, nó không về riêng với người Việt Nam. Bởi đó là chu kỳ năm tháng của trời đất. Chỉ bất hạnh là từ ngày này, 30-4-1975, nó không mang đến niềm vui, hạnh phúc như lòng người dân Việt Nam mong đợi. Trái lại, Nó như một con đỉa đói, đã mang đến nhiều đau thương, nước mắt và bất hạnh cho người Việt Nam. Để rồi từ cột mốc 30-4-1975, nó trở thành một hiện thực của chia lìa, dối trá. Nó là ngày nở hoa đau thương, bất hạnh, tủi nhục và nước mắt của dân tộc Việt Nam.

- Tại sao lại như thế ư?

Đơn giản thôi. 30-4-1975 là ngày chấm dứt niềm mơ ước Tự do, Dân Chủ của người dân Việt Nam. Đó là ngày cộng phỉ, phỉ báng vào hai nguyên ngữ Công Lý và Nhân phẩm của con người. Đó là ngày, chúng xóa mờ lằn ranh Độc Lập của tổ quốc, rồi phỉnh phờ người dân bằng những ngôn từ bại hoại “xã hội chủ nghĩa” “thế giới đại đồng” của CS. Chúng tựa vào cái búa, con dao mã tấu của Hồ chí Minh để áp đặt thuyết Vô gia đình, Vô tôn giáo và vô Tổ Quốc vào xã hội Việt Nam. Sau cùng, chúng tựa vào cái thuyết Mac-Lê - Mao để mở ra ách thống trị người dân Việt theo hướng xin làm chư hầu, làm nô lệ cho Trung cộng.

- Hỏi xem, đứng trước mất mát của đất nước, tang thương của dân tộc, chúng ta có phương cách nào thay đổi hay thay thế không?

- Có, dĩ nhiên là đã có.

Mở đầu, vào năm 1955, trong tình thần xây dựng Công Lý đặt nền tảng trên Nhân Bàn Vị và Độc Lập của dân tộc, Tổng thống Ngô đình Diệm đã đưa ra chủ trương tuyệt diệt nạn cộng sản Hồ chí Minh và giải phóng đất nước để toàn dân chung hưởng niềm thái bình theo thể chế Dân Chủ, Cộng Hòa. Ở đó là Tự Do và Công Lý trong một đất nước Dộc Lập.

Sở dĩ đời sống Xã hội, kinh tế, văn hóa ở miền nam phát triển là vì trăm người như một đều hiểu rằng: “Nếu bọn Việt cộng thắng thì quốc gia Việt Nam cũng sẽ bị tiêu diệt và lần hồi sẽ biến thành một tỉnh nhỏ của Trung Hoa cộng sản. Hơn thế, toàn dân sẽ phải sống mãi dưới ách độc tài, đảng trị của một bọn vô gia đình, vô tổ quốc và vô tôn giáo” (Đồng Cam ngày 17-9-1955, phát biểu của TT Diêm, nhân dịp khánh thành)

Tiếc thay, giữa lúc niềm mơ ước của dân tộc đang vươn tới. Một bọn bội phản gồm những Dương văn Minh, Trần thiện Khiêm, Trần văn Đôn, Tôn thất Đính, Mai hữu Xuân, Đỗ Mậu… đã nhân lấy 3 triệu bạc từ cái sách tay của Hoa Kỳ để làm cuộc đảo chánh và sát hại Ông. Từ đây, 01-1-1963, chúng phá bỏ đường lối phát triển tự lập của miền nam, phá bỏ quốc sách ấp chiến lược đã tách dân ra khỏi tập đoàn Cs ăn bám tại nông thôn. Kết qủa, nhà Nam đã rơi vào trong sóc cảnh. Cuộc sống của người dân mỗi lúc một tồi tệ, bất an. Nơi nơi chỉ thấy những đôi mắt đỏ ngồi trông chờ sáng trong lúc đồng ruộng dần bị bỏ hoang.

Nhờ dịp may ngoài sức tưởng tượng này, sau 1-11-1963, Lũ Chuột từ rừng sâu bắt đầu chui ra khỏi hang, rồi nhận được những tiếp tế, súng đạn từ Trung cộng, Liên Sô… do Hồ chí Minh, một tên đáng được lưu danh vào hạng đệ nhất lưu manh, tráo trở, bất nhân (1) bất nghĩa trong lịch sử, gởi vào. Từ đó, khói lửa đã dâng cao khắp miền nam. Chẳng một nơi nào từ chợ búa đến nhà thương, trường học ở miền nam mà không được nếm thử mùi B40, 41, hay bom gài trên đường lộ của Việt cộng, mà tết Mậu Thân 1968 là một điển hình…(1) (Tôi đã nhiều lần công khai chứng minh về những bất nhân bất nghĩa của nhân vật này trong “Hồ chí Minh và Lê chiêu Thống” và thách thức phía bên kia biện minh, phản chứng về những đề tài này)

Từ đó, cuộc chiến càng ngày càng thiêu đốt dân ta. Miền nam không có một giờ phút nào im tiếng súng, tiếng đạn pháo của tập đoàn cộng sản bắn vào thành phố, đồn bót và trường học hay nơi họp chợ. Trong khi đó, hàng hàng lớp lớp máy bay Mỹ theo nhau rải từng thảm bom xuống trên đất Bắc cũng như trong các chiến khu của CS ở miền nam. Kết quả, đau thương từ Bắc đến Nam là dành cho người dân Việt Nam chia nhau. Trong khi đó, bọn cường đồ Hồ chí Minh và Trung cộng nhảy mừng reo vui vì mộng thôn tính miền nam đã mở ra cơ nghiệp bá quyền cho Trung cộng.

Rồi ngày 30-4-1975 đã đến. Đến trong kinh hoàng uất nghẹn của toàn dân Việt Nam trên cả hai miền. Nó đến trong tang thương, đến trong máu và nước mắt. Đến trong căm hờn, tủi nhục của dân tộc. Bởi vì, niềm mơ ước có Tự Do, Độc Lập, có Hòa Binh và Công Lý trên giải đất Việt Nam đã chấm dứt từ đây. Thay vào đó là cảnh Người dân của cả hai miền trắng mắt, đứng nhìn nhau và nhìn cơ nghiệp ngàn đời của dân tộc dần rơi vào tay Trung cộng qua vỏ bọc cộng sản và con cờ Hồ chí Minh.

Cũng từ đó, người Việt Nam từ nam ra bắc đều có dịp mở banh mắt ra để nhìn thấy những người con yêu của tổ quốc từ miền nam nối gót nhau vào nhà tù. Khởi đầu là những sỹ quan, binh lính bảo vệ nền Cộng Hòa, bảo vệ nền Độc Lập và sự Tự Do của dân tộc. Kế đến là những trí thức, những người yêu tự do và yêu sự độc lập của đất mẹ, đều được CS dẫn vào tù. Chuyện này đã kéo dài gần 50 năm rồi mà xem ra, nếu còn Việt cộng là không có ngày chấm dứt.

Dĩ nhiên, chuyện CS làm trộm cướp rồi bán nước và chuyện người dân Việt Nam yêu nước phải vào nhà tù chẳng có gì lạ. Bởi vì, chỉ cần nhìn lại Hồ chí Minh và hình ảnh của cuộc đấu tố để cướp đoạt ruộng đất của người dân đất bắc từ 1953-1957 với hơn 172 ngàn chủ gia đình bị Nó chém giết thì ai cũng phải biết hướng đi của Nó là như thế nào. Nói cách khác, bao lâu ở trên phần đất Việt Nam ấy còn cái tên Hồ chí Minh và tập đoàn của chúng cai trị thì bấy lâu người dân ở đây còn phải nhận đủ trăm ngàn khốn nạn, cay đắng, ly biệt và tang tóc...

Nay, đã 45 năm qua rồi, người Việt Nam chúng ta hãy cam đảm nhìn lại những cảnh thật tang thương đã và đang diễn ra hàng ngày ở trên đất nước ấy và hỏi xem, có một kẻ nào được gọi là nhân chứng, là nhà sử học (gọi là có học) của Việt cộng dám nói đến chuyện đồ thán sinh linh, cũng như chuyện tập đoàn Hồ chí Minh đã tạo nên những cuộc cướp dựt ở Việt Nam từ sau 30-4-1975 để gây nên thảm cảnh cho ngày hôm nay không? Dĩ nhiên, cho đến ngày tàn của cộng sản, chúng không bao giờ dám viết đến một chữ thật về những câu chuyện ấy. Bởi lẽ, chúng chỉ toàn là những gian trá.

Phần chúng ta, một câu hỏi khác cần được đặt ra cho tất cả chúng ta là: Chuyên Việt Nam hôm nay là thế, Còn gì cho tương lai và còn gì cho con cháu mai sau đây?

- Chấm hết, đi theo CS, quên đi Dân Tộc, rồi tập sống đời làm nô lệ?

- Hãy đứng dậy, nắm lấy tay nhau, triệt hạ Việt cộng để đòi lại và xây dựng quê cha đất tổ trong tình người Việt Nam tự chủ chăng?

1. Quên đi mà học đòi làm nô lệ!

A! cái tựa hay đấy. Chả thế mà có nhiều người ở trong nước (khoảng 20% là đảng viên và thân nhân) và một số những kẻ gọi là đi tìm tự do ở hải ngoại, nay cũng…. ngậm cỏ mà xin làm nô lệ cho Hồ chí Minh và phục vụ cho cái đảng cộng sản dã nhân này mà hưởng lộc. Đây là thành phần không bao giờ biết đến cái họa của đất nước, chúng chỉ tự cầu ước lấy vinh thân theo đường của Lê chiêu Thống mà thôi. Tuy thế, bạn cũng chả nên trách cá thể của họ. Bởi lẽ, sức mạnh của đồng tiền có mãnh lực hơn cả nhân tâm và phẩm hạnh con người. Nó có khả năng giết chết cả một dân tộc hơn là việc chỉ xé toạc tờ giấy.

Còn lại 80% phần trăm khác ở đâu? Dễ thấy thôi. Phỏng đoán là có khoảng 30% - 40% bám theo bâu áo chúng để kiếm sống. Phần còn lại thì vất vưởng cho qua ngày. Bởi lẽ, trời cao với không tới, gọi không được. Chỉ còn lại một vài con số lẻ có lòng vì nước, vì dân thì bị chúng bao vây ngày đêm như ruồi bu trên cái thớt. Hoặc giả, đang nằm trong lao tù CS. Hỏi xem, còn gì cho tương lai? Còn gì cho nước?

2. Hãy cùng đứng dậy, nắm lấy tay nhau mà đi ư?

Thật ra đây chẳng phải là một ý tưởng mới lạ gì. Trái lại, ai cũng biết, đây là con đường sống duy nhất cho chúng ta và dân tộc ta mai sau. Chỉ tiếc, việc nắm lấy tay nhau bằng niềm tin, bằng gắn bó, sao mà khó qúa!

Khó không phải chỉ vì có hàng trăm lý do, mà có lẽ, còn nhiều hơn thế nữa! Trong đó, ngoài việc do đối phương tạo ra những khác biệt để chúng ta không ngồi lại với nhau được, mà còn do chính chúng ta tạo ra nữa. Từ đó, lòng yêu nước của chúng ta chừng như gáo nước đổ trên lá khoai môn. Nó trở thành lòng vị kỷ, yêu mình thay vì yêu nước. Từ đó, ta không thể bỏ cái ta đi. Kết qủa, thế nào nhỉ? Ta mất bạn? Ta thành dân mất nước? Rồi ra cũng là những nô lệ chăng?

Ôi! Những câu hỏi đau lòng qúa. 45 năm đã qua rồi, niềm đau dày vò trong lòng người dân Việt Nam càng lúc càng rát mà chúng ta không tìm ra câu trả lời. Tại sao? Tại sao thế?

Nay, ai còn nhớ đến Tổ Quốc Việt Nam hãy hỏi lại xem, Chúng ta phải làm gì đây? Đứng dậy mà đi, mà cứu lấy non sông, rồi mở ra một con đường mới cho dân tộc đi trong Tự Do, Dân Chủ và Công Lý chăng? Hay tiếp tục lê thân trên con đường mòn mang tên Hồ chí Minh và nhận cho mình một thân phận là làm nô lệ cho cộng sản Tàu ngay trên đất của mình?

Bạn trả lời đi. Câu trả lời thật lòng, quả quyết, dứt khoát của qúy bạn chính là tương lai của đất nước và dân tộc ta trong ngày mai đấy.

Phần tôi, xin ghi lại một niềm đau như vô tận trong lòng người còn nhớ đến hai chữ quê hương Việt Nam.

Tiếng hát xa rồi nước Việt ơi,
Áo cơm nông nỗi thẹn cho đời.
Nghìn năm tranh đấu thành non nước,
Một phút ba mươi nát nghiệp rồi.
Hỡi cháu con Trần Lê Lý Nguyễn,
Sao người không tỉnh, cứ vui chơi.
Bỏ quê yêu dấu nghìn năm ấy,
Nước mắt từ đây thế tiếng cười!

Ngày cuối tháng 4-2021


Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo