Thành Nhân (danlambao) - Hôm đó, anh bạn học của tôi (là vụ trưởng một cơ quan cấp bộ), uống rượu đã hơi phê phê nên “chém gió” rất ác. Trong lúc cao hứng anh nói: “Cái đảng này toàn bày đặt những trò giả dối, vớ vẩn. Tự nhiên bắt dân phải học tập đạo đức Hồ Chí Minh, tốn kém hàng trăm tỉ, trong khi đất nước còn hàng triệu người nghèo đói. Có một ông Hồ là đủ rồi, cần gì tới 90 triệu ông Hồ! Học rồi đi cày, đi làm thuê thì học làm gì? Cần học nhất chính là cái lũ ngồi trong BCT kia kìa. Nhưng anh thề là chúng nó đ… học, mà cũng đ… biết tư tưởng Hồ Chí Minh là cái gì. Chỉ cần chúng nó học được một phần của ông cụ thôi thì chúng đã không ngu đến thế, đất nước cũng không ra nông nỗi này…”. Bọn tôi sợ xanh mắt. Đảng viên đấy, lãnh đạo đấy, ấy vậy mà nói khơi khơi những chuyện thuộc hàng “bí mật quốc gia” nghe cứ như… phản động!
Cũng may, một lúc sau thì anh bắt đầu hạ giọng, câu chuyện đi vào tâm tình hơn. Anh kể, vừa rồi anh từ chối cái chức thứ trưởng mà không ân hận gì. Tôi hỏi “thật không?”, anh kêu lên: “Đúng là nói ra không ai tin. Có đứa còn bảo anh bốc phét, hâm. Nhưng cứ thử làm một phép tính thế này thì sẽ thấy. Thứ nhất, tuổi anh chỉ làm được một khóa, thứ hai phải nộp tiền…”, tôi vội hỏi “nộp tiền mua chức á?”, “Chứ gì nữa. Ghế thứ trưởng là 30 tỉ đấy. Vậy là trong 5 năm, anh phải làm sao cướp lại được 30 tỉ, rồi phải cướp thêm vài chục tỉ nữa thì mới bõ công chứ. Như thế thì dã man quá, anh không làm được! Hơn nữa, nếu anh có 30 tỉ thì rung đùi mà tọa hưởng chứ việc quái gì phải lao tâm khổ tứ”. Anh nói thế nghe cũng có lý. Nhưng tôi cứ băn khoăn với con số 30 tỉ, anh có nói quá không? Nhưng anh khẳng định, “cái bộ này nó giàu nên giá hơi cao, ghế bộ trưởng có giá 50 tỉ cơ, mà có tiền còn khó mua!”. Hỏi “giá” ở những bộ khác như thế nào thì anh bảo không rõ.
Tôi thuộc tầng lớp cán bộ làng nhàng nên cứ nghe đến tiền tỉ là sợ vãi. Nhưng bạn bè làm quan chức thì họ bảo, 50 tỉ thật đấy, vì chỉ cần làm bộ trưởng 1 năm là “huề vốn”, 4 năm sau chỉ việc thu, khi về hưu bác nào chả có trăm tỉ dắt cạp quần. Một cô bạn lớ ngớ: “Họ kiếm tiềm kiểu gì mà được lắm thế nhỉ?”, câu trả lời là: Ơ hay, họ bán chữ ký, nhận phong bì, quà biếu, nhận tiền phúng viếng cha mẹ, cưới gả con cái… chứ còn làm gì nữa! Thử tưởng tượng đi, mỗi ông bộ trưởng đều có cơ sở ở 61 tỉnh thành, rồi còn một lô một lốc các doanh nghiệp, công ty, trung tâm, vụ viện… đội ngũ ấy luôn chờ chực, có cơ hội một cái là sẵn sàng đem tiền đến xin ý kiến chỉ đạo, xin dự án, xin đề bạt, bổ nhiệm, rồi quà cáp, biếu xén… (nghe nói một cái tết mà có ông bộ trưởng thu gần chục tỉ tiền mừng tuổi). Trước khi “hạ cánh”, các bác còn tranh thủ ký hàng chục phát đề bạt người này, xếp ghế người kia, kiếm thêm cả chục tỉ đồng. Thử hỏi sao các bác ấy không giàu!
Chuyện mua quan bán tước ở nước mình thì ai cũng biết là có từ lâu rồi. Hồi Hà Nội mới thành lập quận Thanh Xuân, tôi cũng có nghe nói chức Phó Công an quận được mua với giá 2 tỉ. Cách đây khoảng hơn chục năm, người nhà chị bạn của tôi cũng nộp 1,8 tỉ để ngồi vào chức Tổng giám đốc hãng Hàng Không VN, nhưng sau bị trả lại tiền, vì một đối thủ khác đã trả giá cao hơn nên “mua” được vị trí đó rồi. 1 - 2 tỉ đồng hồi đó cũng to lắm, nhưng bây giờ 50 tỉ thì không tưởng tượng được, chả biết có tin được không?!
Lại có người góp thêm: Câu chuyện quyền chức ở cái nước mình nó cổ quái, hủ lậu và muôn hình vạn trạng lắm. Có cái chức nhỏ mua được bằng một đống tiền to, nhưng có những cái chức to tổ chảng thì lại chả mất đồng nào, chỉ cần là con ông cháu cha (con hoang cũng O.K) hay “anh em đồng hương, anh em kết nghĩa”, hoặc bồ bịch của một đồng chí nào đó trên Trung ương là… xong. Còn nhớ nhiều năm trước, người ta đồn có một bà lên được chức Bộ trưởng Bộ LĐTB&XH là nhờ hồi học ở Liên xô, khi cặp bồ với một “anh” trong Bộ chính trị, “nàng” có thẽ thọt một câu: “Lần này về anh cho em vào ủy viên trung ương nhé”! Còn một “em” nữa xuất thân từ y sĩ chăm sóc sức khỏe (tình dục) cho Bộ trưởng Công an thời đó, sau cũng lên được chức Bộ trưởng Y tế…
Thú thực, bây giờ cứ nhìn thấy nữ lãnh đạo cao cấp nào xinh xinh một tí là tôi lại đặt dấu hỏi nhỏ: “Họ lên chức theo kiểu gì nhỉ?”… Hay vẫn chỉ là chuyện “con sâu làm rầu nồi canh”?