August Anh (Danlambao) - Buổi sáng trời Sài Gòn đìu hiu quá, những dòng xe cộ làm thinh bước đi lầm lũi không thèm nhìn đến cả một tấm băng rôn hay biểu ngữ 2 bên đường, có tấm băng rôn, biểu ngữ nào có giá trị hơn của Phương Uyên: “Tàu khựa cút khỏi biển Đông”, trong tình thế đất nước bị lệnh cấm đánh bắt cá vô lối của Tàu hiện nay, cái lạnh không của trời đất mà cái lạnh vô cảm của con người xe lấy tôi. Cả 2 ngày hôm qua, đã có bao nhiêu giọt lệ rơi cho cái bản án kết tội 2 bạn, có lẽ là nhiều lắm, nhưng những người không dám nhỏ giọt lệ còn nhiều hơn, vì họ đã không dám cho phép mình hiên ngang như 2 bạn, họ chỉ dám cho phép mình sợ hãi và vô cảm.
Khi một phiên tòa bí rị trước những lời bào chữa và chất vấn của luật sư và im bặt tiếng trước lời tự bào chữa của Phương Uyên mà rồi cuối cùng vẫn kết án tù thật nặng thì điều tất yếu là sẽ dễ gây cho hết thảy mọi người một cảm xúc tiêu cực, khó chịu, phẫn uất. Ta lấy một ví dụ như khi một người bố hay mẹ ngăn cấm, răn đe một người con bé nhỏ của mình mà không có lý do chính đáng, không có nguyên nhân và lý giải thấu tình thì dễ sinh ra trong lòng đứa bé một sự bất mãn, khó chịu, dẫn đến một thái độ phản đối ngấm ngầm là đứa con sẽ không nghe lời và phản kháng mạnh mẽ hơn là cãi lại lời bố mẹ nó.
Cũng thế, khi kết tội những người yêu nước, cụ thể là Phương Uyên và Nguyên Kha hôm nay, là ta xem thường và đi ngược lại với những luân thường đạo lý xưa nay của ông cha ta, trong đó có cả sự kiên cường bất khuất trước giặc, mà ngay HCM cũng đã phải ca ngợi những anh hùng có công chống Tàu:
Nguyễn Huệ là kẻ phi thường
Mấy lần đánh đuổi giặc Xiêm, giặc Tàu
Ông đà chí cả mưu cao
Dân ta lại biết cùng nhau một lòng
Cho nên Tàu dẫu làm hung
Dân ta vẫn giữ non sông nước nhà
Như vậy, khi kết án những bạn trẻ có tinh thần chống Tàu là đã lấy đi cái áo ấm của đứa trẻ thơ con ta và bỏ mặc nó trong đêm giá buốt, không còn đủ sức chống lại cái lạnh giá, khi kết án những bạn trẻ vì đã chống tham nhũng, độc tài là ta lấy luôn chén cơm của đứa bé đang cần phải ăn để phần ta sẽ dư đầy mãi không vơi, mặc cho thằng bé than khóc vì đói. Ta tước đoạt hết, rồi bỏ hết vào ngục tù những tiếng nói phản kháng mà không cần giải thích lý do thấu tình, lý lẽ công bằng, nghĩa là ta bất lực đành làm điều ác để chấp nhận gieo vào lòng những bạn trẻ một sự phản kháng ngấm ngầm, tất nhiên, thời gian sẽ không dừng lại chờ điều ác, sự phản kháng biến thành bão tố.
Chỉ cách đây ít hôm, hàng trăm tàu đánh cá của Tàu kéo ra Trường Sa đánh bắt trái phép, và ngày diễn ra phiên toà xử 2 bạn, chúng lại tuyên bố ngăn cấm ngư dân đánh bắt cá trên biển Đông, ta phản ứng bằng cách câm như hến, đồng thời xét xử 2 bạn trẻ yêu nước vì đã “nói về Trung Quốc không hay”!?? khi mà Phương Uyên dùng máu ghi lên vải dòng chữ: “Tàu khựa cút khỏi biển đông”.
Có nhiều người không thể tin được đành phải thốt lên rằng: không biết mình đang sống ở Việt Nam hay Trung Quốc đây?
Chúng ta đã không thể chấp cho những người trẻ yêu nước 1 đôi cánh mà lại đang tâm cướp đi đôi cánh của họ
Thế nhưng, bấy nhiêu đó không làm 2 bạn sợ hãi, trái lại 2 bạn đã ngẩng cao đầu, trong phiên tòa, Phương Uyên dõng dạc: “Ông Hồ Chí Minh nói một năm bắt đầu từ mùa xuân, con người bắt đầu từ tuổi trẻ. Tôi là sinh viên có lòng yêu nước. Nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì mọi người trẻ sẽ sợ hãi và không còn dám bảo vệ chủ quyền đất nước”.
Và Kha: “Trước sau tôi vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi. Tôi không hề chống dân tộc tôi, tôi chỉ chống Đảng Cộng Sản, mà chống đảng thì không phải là tội”.
Uyên và Kha đã đang khơi dậy niềm khởi hứng cho những bạn trẻ khác đang từ từ thoát khỏi cái vỏ bọc an toàn của mình để biết bắt đầu nhìn đến những gì bi thương đời thường hơn là những cảnh phim Hàn sướt mướt, 2 bạn đã nhìn thẳng vào những bạn vẫn còn đang lo sợ ẩn sau bàn phím lấy những nick bí mật rất huyền ảo để tỏ bày chính kiến, tệ hơn là những “dư luận viên” đầy tính chất huyền bí thả sức múa mép định hướng dư luận mà chưa một lần dám bước chân mình xuống đường. 2 bạn đã tạo ra một sự động viên và khích lệ vô cùng lớn cho những ai còn đang là sinh viên biết trưởng thành trong suy nghĩ hơn là những gì họ chỉ được dạy trong trường.
Phương Uyên, Nguyên Kha, mà chúng ta gọi là những thiên thần, là hiện thân của lòng yêu nước, là đánh thức lương tâm nhân loại, lại không phải đang ở trên thiên đường mà đang ở nơi ngục tối, vậy thì chúng ta phải làm gì tiếp theo? Đó là câu hỏi mà mỗi người trẻ đều phải cần đặt ra cho chính mình trước sự hy sinh can trường của 2 bạn.
Khi mà hơn bao giờ hết, họa mất nước đang cận kề, quyền con người liên tục bị xâm phạm, những người thấp cổ bé miệng không có tiếng nói, những người oan khiên của luật pháp càng nhiều thì sự dấn thân và trợ giúp của mỗi người không chỉ là tiếng nói cho xong, không chỉ là những status thả niềm bức xúc, không chỉ là những bài viết “giỏi”, bài giáo huấn cho hay, mà đó phải là sự dấn bước, đồng hành, liên đới để đảm nhận những khó khăn của anh em đồng bào mình.
Chắc chắn không thể chỉ dừng lại ở Uyên và Kha niềm ngưỡng mộ và đau xót cho những gì 2 bạn đã làm và phải chịu, mà chúng ta phải gồng gánh cho 2 bạn những phần việc, những vấn đề mà 2 bạn và những người đi trước còn để lại. Gồng gánh và đảm nhận những vấn đề đó như chính phần việc của mình.
Qua phiên tòa, có mặt và chứng kiến bản lĩnh tuổi trẻ, sự hiên ngang, kiên cường của Uyên và Kha, bà Nhung mẹ của Phương Uyên đã hết sức tự hào và thốt lời cảm tạ trên facebook của mình: “cảm ơn Thượng Đế, Người đã ban cho con Phương Uyên”. Cầu xin Thượng Đế cho mỗi người dân Việt cũng biết thốt lên lời cảm tạ quả cảm ấy dù trong đau khổ và nước mắt…Vì khi đã cảm nhận được niềm hạnh phúc tranh đấu cho lẽ phải, là ta có thể đường hoàng dõng dạc như 2 bạn, hình ảnh hiên ngang trong phiên tòa đó sẽ mãi ghi dấu và không nhạt phai trong lòng mỗi người.
Chợt nhớ tới một bài thơ của Phương Uyên trong đó có câu:
Ngước ngắm hàng vạn sao điều ước
Trời đêm khuya lạnh nụ cười xòa
Giờ Uyên không còn được ngắm nhìn hàng vạn ngôi sao để nguyện cầu điều tốt lành cho đất nước và cho riêng mình, nhưng chắc một điều Uyên hoàn toàn mãn nguyện nở “nụ cười xòa” của mình trong ngục tối khuya lạnh. Ở ngoài này, hết thảy mọi người sẽ cầu thay nguyện giúp cho Uyên những điều tốt lành ấy và sẽ đảm nhận tiếp vai trò của các bạn như là chính phần việc còn lại của mình. Còn 2 bạn nhỏ, cũng khuya rồi, thôi thì 2 bạn nghe bác nhà thơ Trần Mạnh Hảo hát ru:
À ơi nước Việt đau thương
Ngủ đi những đóa hoa đương ngồi tù.