Bán hàng
Vũ Đông Hà (danlambao) - Tôi cần bao nhiêu lâu, làm cách gì để có thể thuyết phục nhiều người mua cho tôi một món hàng? Nếu giá cả "món hàng" đó không phải là 1 triệu hay 1 tỷ đồng mà là bất trắc, hiểm nguy phải trả? Nếu khó khăn chuốc vào không chỉ riêng cho người mua mà còn liên lụy đến những người thân yêu của họ?
Đó là chưa kể nếu tôi không đến tận nơi gặp mặt, chỉ "bán hàng" bằng một câu "tiếp thị" ngắn ngủi trên mạng, chu đáo hơn là bằng một bài viết, trang trọng hơn nữa là một lời kêu gọi hoành tráng dưới danh nghĩa của một... ông chủ tịch nào đó.
Còn nữa, những người mua hàng (nếu) gặp và vừa mới nghe tôi mở miệng nói đến món hàng "trên cả tuyệt vời" này là có thể đã tìm đường lánh ngay đi chỗ khác - họ cũng biết nhiều người, cả người mua lẫn kẻ bán đã vào tù ra khám vì món hàng này.
Cuối cùng, tôi có chắc rằng những người mà tôi muốn bán hàng có thực sự cần (hay biết là) họ cần món hàng hiếm quý này hay không. Bằng cách nào chứng minh với họ là nếu có món hàng đó thì đời sống của họ sẽ tốt đẹp hơn bội phần?
Rao hàng…
Đem khái niệm này vào môi trường chính trị, nó được gọi là tuyên truyền. Trong lãnh vực đấu tranh có người gọi là vận dụng. Ở chốn đời thường cơm áo, đôi khi (và có) người ta gọi nó là… xúi dại.
Bút sắc hơn gươm, chữ mạnh hơn súng - những người “tiếp thị chính trị” tin như thế và thực tế đúng như vậy. Đích nhắm của mọi thông điệp tuyên truyền là để thu hút mọi người đến với "món hàng". Người ta gọi đích nhắm ấy là sứ mệnh. Sứ mệnh đó từng là “giết sạch tụi Do Thái”, là “mồ chôn tư bản”, “đấu tranh giai cấp”, “tự do hay là chết” hoặc “sức mạnh quần chúng - people power”... Đã có hàng tỉ tỉ đồng đổ ra để xây dựng những guồng máy nhằm phục vụ cho một số các sứ mệnh ấy. Đã có hàng triệu người đã trả giá những món hàng đắt đỏ ấy bằng mạng sống của mình.
Chúng ta không thoát ra khỏi định lệ này. Chỉ khác ở sự chọn lựa. Dựa vào tri thức, bản chất, lý tưởng hướng đến và nhu cầu sống của chính mình, chúng ta đã chọn sứ mệnh Tự Do và Dân Chủ. Và chúng ta, trong tay không có gì ngoài con tim và lòng yêu nước.
*
Tự Do - Dân Chủ...
Tự Do Dân Chủ dứt khoát là điều vươn đến của dân tộc Việt Nam. Chỉ khi nào con người được quyền tự do suy nghĩ, bày tỏ quan điểm, mưu tìm hạnh phúc cho riêng mình và có quyền góp phần vào việc quyết định vận mạng chung của dân tộc thì đất nước mới có thể thực sự phát triển với trọn vẹn tiềm năng của nó.
Tự Do – Dân Chủ cũng là khuynh hướng của thời đại. Ngay cả những nhà độc tài tay trái cầm còng, tay phải cầm súng nhưng lưỡi gỗ vẫn mị dân bằng 4 mỹ từ này.
Nhưng nếu nhìn Tự Do - Dân Chủ như một bảng cắm ở đỉnh núi cao mà chúng ta phải phấn đấu leo lên từng bước để đến được thì câu hỏi được đặt ra: Tự Do Dân Chủ là đích đến hay là điểm khởi đầu?
Vọng đến từ một đất nước xa xôi – Tunisia bật lên một câu hỏi: điều gì đã khiến cho người thanh niên Mohammed Bouazizi tự đốt cháy mình để chỉ trong 10 ngày sau đó làm sụp đổ nền cai trị bằng bàn tay sắt kéo dài 23 năm bởi nhà độc tài tinh ma, quỷ quái Zine el-Abidine Ben Ali?
Nhìn gần hơn, ngay tại đất nước này, điều gì đã khiến cho hàng ngàn người dân Bắc Giang xuống đường sau khi công an giết chết anh Nguyễn Văn Khương, bất chấp sự sợ hãi kinh niên vẫn đè nặng?
Những người dân của Tunisia và dân chúng Bắc Giang trong những giây phút đầu tiên đổ ra đường, để từ đó tạo thành một đám đông không thể đếm, phải chăng họ đã nghe theo tiếng gọi của Tự Do – Dân Chủ? Nếu không thì cái gì khác?
Tính sổ lại những cuộc biểu tình đã xảy ra trong suốt 35 năm độc tài đảng trị, từ nông dân Thái Bình, dân oan khiếu kiện, giáo dân Thái Hà, Đồng Chiêm, xuống đường Hoàng Sa - Trường Sa cho đến Nghi Sơn, Bắc Giang… để đặt ra câu hỏi: yếu tố ban đầu nào làm cho những đôi chân ấy vượt qua sợ hãi và bước xuống đường? Tự Do - Dân Chủ chăng?
Từ đó, mặc dầu mỗi cá nhân chúng ta hiểu và tin rằng Tự Do – Dân Chủ là đích đến cho con đường phát triển của đất nước, nhưng lấy gì để đảm bảo một cách khách quan và trung thực rằng nó đang là khát vọng TRƯỚC MẮT của đa phần 87 triệu người dân VN, để mọi người sẵn sàng đối diện với thử thách và hiểm nguy vì nó.
Nói một cách khác, Tự Do - Dân Chủ tự nó chưa hẳn là điểm khởi đầu DUY NHẤT hay DỄ THUYẾT PHỤC NHẤT thúc đẩy những người dân bình thường ngày hôm nay bước ra khỏi nỗi sợ hãi để tranh đấu và từ đó làm nên hình ảnh hàng trăm ngàn người ở một quãng trường ngày mai.
*
Từ bán hàng đến vận động…
Chúng ta sẽ có xác xuất thành công cao hay thấp khi kêu gọi người dân cùng tham gia để đạt được điều mà CHÚNG TA NGHĨ là HỌ SẼ RẤT CẦN và vì thế nghĩ rằng họ sẽ SẴN SÀNG tranh đấu, hy sinh để đạt được?
Chúng ta sẽ vận động được bao nhiêu người khi họ hỏi chúng ta là Tự Do Dân Chủ sẽ đem lại lợi ích cụ thể gì cho cá nhân họ, gia đình của họ sẽ được gì ngay sau đó? Và chúng ta sẽ phải tốn bao nhiêu lâu để giải thích cho người khác hiểu giống ta? Và chắc gì khi hiểu đương nhiên là sẽ đồng ý vì "biết" và "sống" không nhất thiết phải đi cùng với nhau do bản chất bình thường của con người?
Những câu hỏi này xin chia sẻ cùng bạn như là khởi đầu cho những trao đổi chân tình và xây dựng. Nó cũng là sự nhìn lại những thất bại của một cá nhân khi thử đặt mình vào vị trí của những "khách hàng" - một bạn sinh viên, một chị công nhân, một nông dân, một ngư dân, một nhân viên nhà nước, một thầy giáo, một thương gia, một luật sư, một bác sĩ, một chủ tiệm, một người thất nghiệp, một cán bộ về hưu, một chú xe ôm, một bác bán mì gõ… Trong "đôi giày" của họ, mình có sẵn sàng mua "món hàng" ấy không? Đó là chưa kể khi mình tìm đến người "bán hàng" theo như lời quảng cáo thì không thấy những người bán hàng ấy đâu cả!
*
Mọi cuộc cách mạng quần chúng đều chấm dứt bằng hình ảnh hàng trăm ngàn người giương cao khẩu hiệu Tự Do Dân Chủ. Muốn có được trăm ngàn người phải có vài ngàn người. Để có ngàn người cần phải bắt đầu bằng một nhóm người.
Nhóm người ấy có thể là những bác nông dân chân trần đi đòi ruộng đất.
Họ có thể là những công nhân đứng lên đòi quyền lợi lương bổng.
Có thể đó là những người dân oan đang cực kỳ bức xúc vì ngôi nhà hương hỏa bị giải phóng mặt bằng.
Hoặc là những sinh viên đang muốn đòi hỏi không tăng học phí.
Hay những người cha, mẹ, chị, những người hàng xóm láng giềng có đứa em, người cháu bị công an bức tử trong đồn.
Và những con chiên nhìn tượng Chúa bị ủi sập, những tu sinh bị đuổi khỏi thiền viện...
Chính họ là những nhóm người đầu tiên vượt qua sợ hãi, không nhất thiết khởi đi bằng lý tưởng hay nhận thức cao siêu nào, mà vì những bất công, trấn áp đang đè nén lên đời sống của họ từng ngày từng giờ. Nhiều người trong họ, ngày hôm nay và có thể đến ngày sau sẽ không biết gì nhiều về khái niệm Tự Do Dân Chủ. Nhưng cũng là họ đã và đang làm những cuộc thao diễn xuống đường, để một ngày nào đó tạo nên cơn chấn động lịch sử với sự tham gia của toàn dân. Họ đã khởi hành bằng những đòi hỏi rất thật, sát sườn với đời sống của họ và sẽ tạo điều kiện cho đoàn người đủ mọi giới đi đến cái đích sau cùng là Tự Do Dân Chủ.
Tự Do, Dân Chủ là đích đến.
Chống Bất Công và Đòi Hỏi Cải Thiện Dân Sinh là điểm khởi đầu.
Tiến hành một cuộc thay đổi chính trị bằng những đấu tranh phi chính trị.
Nếu được gọi Tự Do Dân Chủ là một "món hàng" (chỉ dùng để diễn ý và xin bạn đừng quở trách) thì với nhiều đối tượng Tự Do Dân Chủ chưa hẳn là thứ DUY NHẤT cần được "rao bán" hoặc là "món hàng" ĐẦU TIÊN cần gọi mời. Nhưng nó sẽ là "món hàng" sau cùng, giá trị nhất mà người dân của một đất nước văn minh phải có. Lúc ấy, không cần giải thích, ai cũng biết rằng có được "món hàng" này rồi thì mọi thứ khác đều có thể đạt được. Và vì thế họ sẽ trân quý, bảo vệ và phát huy nó bằng mọi giá.