Hành Khất (danlambao) - Trước khi cuộc xét xử Ts Cù Huy Hà Vũ (CHHV) xảy ra, phần đông người Việt trong và ngoài nước cũng đã dự đoán được kết quả như thế nào, chỉ một số vẫn còn lạc quan trong hy vọng được nhà nước "khoan hồng" bản án nhẹ hơn. Sự lạc quan đó, không mấy ai không mong muốn, nhưng hiện thực của chế độ là cơn ác mộng không dứt, chỉ làm đau lòng hơn những người cố gắng nuôi lấy chút hy vọng từ Đảng.
Trên con đường phải chọn, người ta không được phép luyến lưu trước ngả rẽ phân đoạn hai chiều hướng hoàn toàn khác nhau. Và nhất là sự quyết định dứt khoát, đoạn tuyệt, không mong chờ quyền phép mầu nhiệm nào làm thay đổi được sự việc, một khi đã bước đến ngả phân tranh. Dù trong những tia sáng le lói của một ngày sắp hết, vẫn còn chút gì hy vọng mong manh, như lời chào sau cùng, trước khi dấn bước mạnh dạn trên con đường không thể quay lại. Hy vọng đó là… sự xuất hiện của một Govbachev Việt Nam để tránh những cảnh đàn áp đẫm máu như Thiên An Môn ngày nào. Nhưng hy vọng chỉ là hy vọng trong ảo tưởng của ngày sắp hết nắng, để cứu rổi… một quyết định phải chọn. Dù trong chúng ta, người Việt Nam, không ai không muốn có được một Govbachev, nhưng sự thật luôn phủ phàng khi hiểu rằng Đảng cộng sản (cs) đã "học khôn" được điều đó từ lâu và họ đã và đang sẵn sàng phòng thủ kín mật từ bên trong. Thiên An Môn là một kinh nghiệm và bằng chứng, khi Đảng cs luôn triệt tiêu giai cấp trí thức bằng tất cả thủ đoạn có thể qua những mạng lưới công an, chỉ điểm, một khi đã đánh hơi được khuynh hướng đòi hỏi dân chủ của họ.
Ts CHHV đã không cần che giấu lập trường khác biệt với Đảng cs Việt Nam (VN), nên họ không cần phải thính mũi mới biết. Hiến pháp VN chỉ là cái áo khoác ngoài trước quốc tế, và luật lệ không ngoài mục đích bảo vệ quyền lợi Đảng. Những thách thức của Ts CHHV, đã khiến cả hệ thống chính trị của Đảng bị ảnh hưởng, thì dĩ nhiên, Đảng sẽ không "khoan hồng" một cách dễ dàng, nhất là đang bị áp lực từ Trung Cộng trên bình diện giữa một đại Hán quốc và "chư hầu tự trị". Đảng không thể chấp nhận sự thất bại vì yếu đuối hoặc cảm tình với bất cứ kỳ cá nhân hay lý do nào. Dù dòng họ Cù Huy đã từng đóng góp, hy sinh, và dầy công trong công cuộc tạo nên Đảng cs VN qua những chức vụ không kém quan trọng, nhưng... đó chỉ là dĩ vãng xa xưa, của những ngày kháng chiến. Hôm nay, người thừa kế vinh quang Đảng, mang tên khác, và dĩ nhiên, quyền lợi Đảng khác hơn xưa. Đảng cần giữ vững vai trò đang có, không phải vì sự hao tổn của lịch sử Đảng, hay vì sự mến chuộng của "nhân dân", mà vì… "sự sống còn" của những đảng viên mới cũ. Đảng không thể tự "quyên sinh" khi chấp nhận đa đảng vì biết rằng không thể có một đảng nào "ngự trị" lâu dài nếu qua con đường "dân chủ" bầu cử. Đó là điều tối kỵ trong thế giới Cộng Sản ! Và sứ mệnh dân tộc mà CHHV đang mang, cũng sẽ là "định mệnh" theo bản án không "khoan nhượng" của Đảng.
Con đường Đảng chọn phải là "tuyệt đối", không phải là "con đuờng tình ta đi" hay "con đường phượng bay" mà Phạm Duy và Trịnh Công Sơn đã cố công vẽ ra, hoặc "con đường hòa giải" của Nguyễn Cao Kỳ, cũng đã tốn hết hơn nửa đời người trước và sau 75, ra công "xây dựng". Vì một lẽ rất giản dị là… tất cả những con đường đó quá mơ hồ và không mang lại chút quyền lợi nào ! Con đường "Anh phải sống", đó mới chính là thực tế, vì nó luôn luôn đi kèm theo nhu cầu quyền lợi cần thiết. Vậy "một" CHHV phải chọn con đường nào mà không được thay đổi thành "Anh phải chết". Không thể vì bất kỳ yếu tố nào, dù đó là dân tộc, khiến Đảng từ bỏ con đường "yếu mệnh" đó. Đảng có thể chấp nhận việc Trung Cộng "bảo hộ", nhưng làm sao có thể chấp nhận vai trò bị loại bỏ bởi nhân dân. Đảng có thể chấp nhận mang tiếng là "bán nước", nhưng không thể dễ dàng nhường lại "quyền lợi" cho kẻ khác. Cũng thế, những cuộc biểu tình chống Trung Cộng gần đây, đã đi khác con đường của Đảng. Dĩ nhiên, Đảng phải chận bước, trước khi quá đà sai lạc "định hướng" mà Đảng khó lòng kiềm giữ được. Nhất là bọn "thù nghịch" phản động bên ngoài luôn rình rập cơ hội, dẫn dụ nhân dân trong nước bằng đô-la, theo "con đường tự do" có mấy quán café máy lạnh, kem thơm, kiểu tư bản biến thái. Toàn dân phải hướng theo một hướng, và trong cái khối đại đồng đó, dù cái "nhục quốc" có trùm lên, thì ai cũng… nhìn thấy… giống nhau qua cái bóng mờ, sẽ không còn "cảm thấy" như …bị nhục. Và những thế hệ mai sau, càng hãnh diện hơn khi được giảng dạy "tình đại đồng cộng sản" qua 16 chữ vàng : "nước ta là nước bạn". Nhưng chúng sẽ không bao giờ hiểu được tại sao tiền thuế trên mọi mặt, đối với người trong nước lại cao hơn ở "nước bạn" nhưng "nước ta" vẫn nghèo ra đó. Nhưng chúng sẽ không bao giờ biết được tại sao bị cấm đoán khi đi lại trong vùng đất, hay biển của "nước ta", khi có người "nước bạn" đang ở đó. Nhưng chúng sẽ xa lạ làm sao khi vô tình bắt gặp trên mạng câu chuyện vua Hùng Vương, khi chỉ biết rất rõ về vua Đại Hán Đế. Và nhiều cái "nhưng" khác, nối tiếp không ngừng, để hoàn thành vai trò "đồng hoá" trọn vẹn, dù có ai tự hỏi, nhưng… sẽ không bao giờ có câu trả lời.
Vâng, đó chính là "con đường đồng hoá" mà Đảng đã và đang chọn, là con đường nối tiếp ngả rẽ của đoạn đường "Anh phải sống" của Đảng trong ngày mai không xa. Chúng ta là những người đang hiện diện trên đoạn đường đó, là những nhân chứng lịch sử sẽ dần dần biến mất theo thời gian, có thể nhìn thấy trước những trắc trở trong những bước kế tiếp, mà kẻ theo sau chưa góp mặt thì làm sao hiểu được khi họ chỉ được quyền nắm tay nhau mò mẩn bước đi. Vâng, "con đường phải chọn" là do chính chúng ta hôm nay quyết định cho những thế hệ mai sau : cho chính con cháu chúng ta, không ai khác. Nếu chúng ta muốn con cháu sau nầy vẫn hảnh diện, tự hào mang dòng giống Việt, qua lịch sử dựng nước và chống ngoại xâm, trước thế giới, thì chúng ta không thể nào mặc nhiên "đừng lo, để nhà nước lo". Nếu nhà nước thật sự "lo", họ sẽ sẵn sàng trình bày trước quốc dân những nguy cơ có thể trước ngoại xâm; tỏ rõ thái độ, hành động vì dân qua những áp bức trên biển Đông; biết tận dụng nhân lực của chính dân tộc mình qua những công trình trong nước; khuyến khích phát triển nông nghiệp trên mọi vùng đất nông thôn hơn là thuê bán, để sự mầu mỡ bị phá hoại; chận đứng gian thương ngoại kiều dẫn dụ mua bán với dân, nhằm mục đích làm tê liệt kinh tế cung cầu chung trong nước; ngăn chận những phố ngoại kiều mọc lên khắp nơi, trong khi dân không đủ đất sinh sống; v.v Nhưng … tất cả cố gắng nào đó của nhà nước, không nhằm mục đích đáp ứng cho dân bản xứ hơn là cho ngoại kiều phương Bắc. Dân bị xua đuổi ra khỏi nơi sinh sống, lập nghiệp dù chỉ đủ che nắng mưa, từ Bắc đến Nam; đất cứ bị mất dần qua những công trình xây dựng nguy nga cho Bắc kiều cư ngụ. Chỉ là một vài dẫn chứng thực trạng đang xảy ra trên VN chúng ta, không thể chứng minh "con đường đồng hoá" của Đảng sao ? Như một số người vẫn còn "cố tình nhắm mắt" bước theo "niềm tin" vào Đảng; họ cho đó là những bước phát triển cần có trong "tình đại đồng cộng sản" anh em. Tư tưởng họ luôn mang nặng tính chất đó, không thể có từ "nô lệ" hay "lệ thuộc" như thời phong kiến, trong "tình nghĩa quốc tế cộng sản" dù dưới một hình thức gì. Họ quên rằng người dân đen chỉ cần chổ ở, miếng ăn, và việc làm hàng ngày mà không cần biết nghĩa từ cao xa cộng sản là gì. Trước mắt người dân đen, họ đang bị nhà nước bỏ rơi một cách tàn nhẫn, nhưng tận tình chăm sóc hơn cho Bắc kiều. Nhưng những người đang hưởng lộc Đảng, bao gồm cán bộ, nhân viên công chức, và trí thức đảng viên trong mọi ngành nghề, thì luôn có cái nhìn trái ngược với đám dân đen. Vì câu "thù nhà, nợ nước" được lưu truyền lâu đời vẫn không sai. Nếu không có "thù nhà", có lẽ không có "nợ nước" hoăc nếu có, cũng chỉ trong giai đoạn chưa được nung nóng. Sự đổi ngược câu trên, "nợ nước, thù nhà", dường như có gì đó… sai lạc, không mang một bản chất tăng trưởng nào trên đường biểu diễn toán học, thì … chỉ là con số dưới zero. Có nghĩa, khi chính những người đang hưởng lộc Đảng, không cảm thấy "bất an" hay bị "đe dọa" quyền lợi, phải thốt lên câu "thù nhà", thì không bao giờ nói hết câu "nợ nước" còn lại.
Tuy nhiên, đối với những người yêu nước, "nhà" của họ là cả khối dân tộc, không chỉ là một tiểu gia đình. "Nợ nước" luôn thúc đẩy họ dấn bước khi cần thiết, mà không cần đắn đo suy nghĩ. Ts CHHV là một điển hình sống động nhất trong hiện thực hôm nay, và nhiều người khác cũng đã và đang vì "nợ nước" chấp nhận lao tù và đàn áp. Chưa bao giờ chúng ta nghe câu "thù nhà, nợ Đảng", chỉ vì đảng không bao giờ biểu hiện là khối quốc dân được. Nó chỉ là một nhóm cầm quyền, mà đúng ra phải được dân bầu lên trong tinh thần "dân chủ, tự do", và chỉ tạm thời cai quản quốc gia trong một giai đoạn giới hạn nào đó. Nhưng Đảng cs thì khác, và trên thế giới chỉ có một đảng ngoại lệ đó, luôn luôn muốn nắm giữ quyền lực vĩnh viễn, dù có những hoạt động sai trái lòng dân, Đảng cs vẫn không cần sửa đổi. Vì sẽ không có bất kỳ đảng đối lập nào, hay tiếng nói nào "dám" ngang nhiên chạm vào Đảng. Ts CHHV đã phơi bày cái hại, cái xấu của Đảng, thì đó quả là một hành động "bất kính", khó tha thứ, nên bản án vẫn hoàn bản án cũ dù được xét xử lại. Đó là "con đường phải chọn" mà trong chúng ta, không muốn cũng không thể nào làm khác hơn. Vâng, đó chính là "con đường sống còn" của dân tộc, "con đường thức tỉnh", "con đường ý thức", "con đường tự do" cho nước nhà. Chúng ta biết sẽ làm gì khi bước theo con đường đó, do hồn thiêng sông núi đưa dẫn ! Xin anh linh soi sáng lòng chúng ta trong tinh thần Nguyễn Thái Học : "Đường đi khó, không vì ngăn sông cách núi, nhưng khó vì lòng người ngại núi e sông"!