Họ đã vượt qua nỗi sợ

Cánh Cò Chiều hôm trước tôi nhận được cú điện thoại của cô em từ trong TPHCM gọi về. Đã khá lâu, hai chị em không nói chuyện nhiều với nhau như vậy. Đặt chiếc điện thoại xuống tôi vẫn còn nghe tiếng cười nhỏ nhẹ của em. Đối với tôi, buổi chiều hôm ấy đáng ghi nhớ và cảm giác thương yêu lẩn quẩn trong tôi mãi.

Em cũng theo nghiệp cầm phấn như tôi và cha. Số em may mắn hơn, được du học và trở về với tấm bằng TS của Pháp, cả nhà mừng và cứ ngong ngóng theo dõi tin em đi dạy từ nơi này sang nơi khác. Cuối cùng thì em vào TPHCM và nhận làm việc tại một trường có tiếng. Tôi trút hết nỗi lo thất nghiệp thay em.

Lâu lâu tôi lại thấy tên em trên mặt báo. Không hiểu sao bỗng dưng em lại viết báo, đó là chuyện lạ. Em vốn ghét báo chí Việt Nam vì cứ mở tờ báo ra là hình như toàn chuyện xấu của xã hội. Em giữ lập trường báo chí chỉ giúp bọn nhà giàu khoe của. Này nhé, đại gia này có bao nhiêu tòa lâu đài, em chân dài kia có bao nhiêu bộ đồ ngoại đáng giá, chàng nhạc sĩ nọ có bao nhiêu đô la sau khi làm một vòng trình diễn khắp nước…những thông tin này làm cho người nghèo lơ láo thêm và mặt bọn có tiền cứ vênh lên như chiếc bánh đa oằn mình dưới lửa.

Em thích dùng từ Sài gòn, không như tôi, lưỡi cứ dính vào thành phố mang tên Bác. Tôi thích Sài gòn nhưng sao mỗi lần gọi lại thấy một điều gì đấy âm thầm chặn lại ngang cổ. Cảm giác quay lưng lại với những gì tôi học từ tấm bé, bên ngôi trường thấp lè tè và luôn luôn đối diện với hình của Bác trong lớp học khiến tôi lặng lẽ hối lỗi. Tôi như bao thiếu nữ cùng tuổi khác có nỗi sợ hãi không tên khi suy nghĩ điều gì đó có thể đi ngược lại những gì tôi học được về nhân thân của Bác.

Nỗi sợ hãi ấy không thành hình một cách rõ rệt nhưng chúng hiện diện và bắt rễ trong óc của chúng tôi từ khi còn thơ dại. Tôi nói chuyện này với em và chừng như ngay lập tức em bảo tôi bị nhồi sọ quá nặng. Tôi không tin mình bị nhồi sọ, điều tôi mang máng hiểu có lẽ do tôi quá uỷ mị nên dễ bị cảm giác tự hối chăng?

Tôi đeo nặng cái ám ảnh ấy cho đến một hôm, chính xác là ngày 5 tháng 6 vừa qua, ngày mà cuộc biểu tình nổ ra tại Sài gòn mới làm tôi lau đi hình ảnh của Bác nằm đau đáu trong tim tôi bấy lâu nay.

Không có một điều gì cụ thể khiến tôi thấy mình dễ chịu khi thoải mái gọi hai tiếng Sài gòn thay thế cho 5 chữ thành phố Hồ Chí Minh. Tôi thấy câu nói: “biểu tình tại Sài gòn” có chất kết dính vô hình hơn là dùng một cụm từ thừa. Không cần đặt từ “thành phố” trước hai chữ Sài gòn nó vẫn không mất đi cái chất, cái hồn của thành phố. Người Sài gòn đi biểu tình, người Sài gòn ăn nhậu, người Sài gòn thế này, người Sài gòn thế kia….tôi như đứa bé, thoát cái vòng vây già cỗi hơn 45 năm hay nói văn hoa hơn là “thoát nỗi sợ hãi” một cách rất… Sài gòn.

Tôi chia sẻ điều này với em và rất bất ngờ em đã lặng đi một hồi lâu rồi nói với tôi: Em cũng vậy!

Em cũng vậy! ba chữ ngắn ngủi làm tôi thương em biết ngần nào! Nỗi sợ là điều mà ai cũng có, nhưng sợ một hình ảnh, một biểu tượng, một cái gì đó vô hình nghe sao quá kinh khủng. Nó không còn là nỗi sợ sinh lý nữa mà trở thành nỗi ám ảnh. Ám ảnh luôn đi đôi với ác mộng và tôi thở phào khi biết em tự chữa lành căn bệnh của mình.

Em kể cho tôi nghe em thoát nỗi sợ như thế nào.

Lúc rảnh, em thường viết những suy nghĩ của mình trước những vấn đề nhỏ nhất và gửi đăng báo. Ban đầu viết vì vui sau dần dà viết vì bị thúc bách. Xa hơn nữa em viết vì cảm thấy nếu không viết sẽ khó ngủ và cảm giác như đang bị theo dõi. Mình theo dõi mình. Mình ngờ vực mình và có gì giông giống như thế.

Cho tới một hôm bài viết đã làm công an để ý và một sĩ quan an ninh đã đến trường để gặp Ban giám đốc. Em được cho biết là bên nội chính khuyên em nên nghĩ đến tương lai của mình và ngòi viết nên dành để phục vụ nhân dân, hơn là phục vụ một điều gì đó mơ hồ, có thể làm hại cho sự nghiệp của em.

Nghe xong em sợ điếng hồn. Em cảm thấy bị theo dõi, bị nhìn từ mọi phía và tệ hại hơn nữa là ngay cả khi vào lớp em cũng thấy ánh mắt của sinh viên thay vì chăm chú nghe em giảng, lại như đang làm công việc của một tay điềm chỉ, sẵn sàng báo công an bắt em…

Em bỏ viết và bỏ luôn cả lên lớp trong một tuần lễ. Em nằm vật nằm vã như một con nghiện bị cai thuốc. Em suy sụp và chừng như không còn chỗ dựa. Cho đến một hôm em ngồi bật dậy, “chat” với một người bạn lớn tuổi tại Pháp, nơi em theo học trong bốn năm trước. Bạn em nói ông ta cũng vừa vượt qua nỗi sợ để ký tên vào bức thư ngỏ gửi cho cấp lãnh đạo Hà Nội.

Là người từng sống tại các cộng đồng Việt Nam ở nước ngoài, em kể cho tôi nghe sự kinh hoàng của những người chống cộng. Một người bị cộng đồng kết án là cộng tác với chính quyền trong nước có nghĩa là anh ta sẽ không thề nào làm ăn hay hoạt động gì tại nơi anh đang định cư. Hình ảnh của anh ta sẽ bị tạt một loại acit vô hình, tự động tan chảy và biến mất trong cộng đồng. Đó là cái giá phải trả nếu muốn hoà hợp hoà giải với chính quyền Hà Nội.

Vừa kể vừa cười nhỏ nhẹ, em bảo ông bạn của em không còn sợ khi ký tên vào bức thư ngỏ vì nếu không ký thì cuộc đời ông sẽ vĩnh viễn hối hận. Ông nhìn những cuộc biểu tình tại Hà nội như một tấm gương can đảm và ông cảm thấy bao nhiêu năm ăn học của mình trở thành vô ích nếu không mạnh dạn đặt tay vào ký một chữ ký bình thường nhưng đầy bất trắc về sau này. Em kể với tôi, khi nghe xong em bừng tỉnh. Các cuộc biểu tình đã giúp rất nhiều người nhận ra nỗi sợ vô lý của mình. Sợ những thứ rất mơ hồ và có kẻ đã biến những hình ảnh mơ hồ này thành cụ thể. Em thở to trong điện thoại như đang leo núi. Tôi biết em cố gắng vượt thứ ngôn ngữ bình thường của một nhà giáo để nói thứ ngôn ngữ của người bị bịt kín mắt trong chiếc nhà tù tự ngã.

Thế là chị em tôi thoát.

Và may mắn thay nhiều người khác cũng tự thoát như hai chị em tôi.


12 Nhận xét

  1. Chúc mừng hai chị em của bạn. Cảm ơn những tâm sự từ đáy lòng. Tôi cũng có nỗi sợ như hai chị em bạn đã từng sợ và bây giờ vẫn còn sợ. Tôi tự biết mình còn lâu mới thoát ra khỏi nỗi sợ đó. Vì tôi rất hèn, hèn tới mức tôi coi khinh chính bản thân mình nhưng tôi không thoát ra được. Thật tội nghiệp cho cái thằng là tôi.

    Trả lờiXóa
  2. Hay lắm ! các bạn là " Người" chiến thắng !
    Well done !

    Trả lờiXóa
  3. Duy trì nỗi sợ hãi là ý đồ của CS để dễ bề cai trị khi người dân không còn biết sợ là lúc mà CS phải sợ.
    "Vì nhu nhược, chúng ta không dám phản kháng thói hạch sách, nhũng nhiễu của lớp quan lại mới, chấp nhận dùng tiền vượt qua trở ngại. Đến khi nhìn lại, quốc nạn tham nhũng và quan liêu đã lan tràn, bất trị.Vì nhu nhược, chúng ta che tai không dám nghe lời nói ngay thẳng, mặc nhiên dung túng sự dối trá và xu nịnh. Đến khi bừng dậy, đạo đức đã suy đồi, khó sửa.Vì nhu nhược, chúng ta hài lòng với những gì đang có, cố tin vào sự ổn định giả tạo, đắm mình vào những lễ hội vô nghĩa liên miên. Đến khi nghĩ lại, xung quanh đã đầy dẫy ung nhọt, không còn thuốc chữa.Vì nhu nhược, chúng ta bịt mắt trước những bước đi vũ bão của các dân tộc láng giềng. Đến khi tỉnh ngộ, sự tụt hậu quá rõ ràng, không còn cơ may rút ngắn khoảng cách."
    Lê Công Định

    Trả lờiXóa
  4. Xin tra lai thanh pho Sai Gon dung cai ten Sai Gon cua no .Dung dem bat cu cai ten nao cua ai ma cuop di hai chu Sai Gon than thuong cua nguoi dan nam bo chung toi.Noi den hai chu Sai Gon ai cung nho va thuong nhung noi den ten mot nhan vat nao do nhu Ho Chi Minh chang han thi co ke thuong nguoi ghet,co ke kinh trong nguoi nguyen rua,khinh khi.Vay hay dat lai thanh pho Saigon voi dung lai cai ten cua no .Xin dung lay ten cua ai do ma "hiep dam" cai ten Sai Gon hon ngoc vien dong cua nguoi dan Nam Bo chung toi. Ban thu nghi neu lay ten thanh pho Ha Noi dat ten la thanh pho Nguyen Van Thieu thi thay no vo duyen va tro tren vo cung dung khong thi nguoc lai...no cung vay. Sai Gon la Sai Gon muon doi ,muon kiep la SAI GON .

    Trả lờiXóa
  5. Cái gì cũng có cái quy luật của nó mà. Nếu cái gì để mình nễ phục, kính trọng thì nó mới nền vững. Chứ nhứng thứ làm mình sợ chỉ là nhất thời, vì khi vượt qua nỗi sợ, nó sẽ sợ lại ta ... cái này mình cùn đã trãi qua như em gái của tác giả.

    Trả lờiXóa
  6. THUOC TRI BENH SO: HAY LIEN HE ME NAM! HAY TA PHONG TAN!!

    Trả lờiXóa
  7. Theo tôi ghi nhận, sau năm 1975 hai tiếng Sài Gòn tưởng chừng đã bị bóp cổ và giết chết. Đùng một cái, trong lúc người Sài Gòn còn đang hoang mang sợ sệt theo tâm lý của người vùng bị chiếm, không dám/ chưa dám mạnh mẽ bảo vệ tên Sài Gòn thì chính người Hà Nội đã ra tay thực hiện điều này, làm cho tên Sài Gòn sống lại.
    Chả là, người Hà Nội có tâm lý sĩ ( sĩ diện ), luôn luôn muốn chứng tỏ cho người bên cạnh mình, hàng xóm, đồng nghiệp, chung quanh biết là mình có cái gì hay hơn họ. Cho nên hay có những câu nói:
    - À, cái này là quà từ trong Sài Gòn đấy nhé.
    - Ô, chúng cháu mới cho gia đình vào chơi Sài Gòn
    - Cái người Sài Gòn rõ là biết lắm cái hay; đi mãi chẳng biết chán là gì.
    - Ối dào, đồ Sài Gòn thì khỏi phải nói rồi, bác ạ.
    Cứ thế, cứ thế và bắt đầu xuất hiện những bảng hiệu mang tên Sài Gòn như Thợ may Sài Gòn, Giày Sài Gòn, Cơm , chè Sài Gòn,...vv..
    Và khi người Sài Gòn bắt đầu vào cuộc cạnh tranh kinh tế từ 1981, hai chữ Sài Gòn ngoài ý nghĩa tên địa dư còn có nghĩa "chất lượng tốt, ngon". Nem Sài Gòn, làm ăm kiểu Sài Gòn chẳng hạn...
    Ngày nay tên Sài Gòn sống vững mạnh lắm rồi. Là người Sài Gòn, nhắc lại con đường đau khổ của tên Sài Gòn sau 1975 tôi muốn nói với người Hà Nội một tiếng Cám Ơn thật to và với những người cùng thành phố với tôi, một câu, " Sài Gòn muôn năm".

    Trả lờiXóa
  8. Dúng vậy,SaiGon là SaiGon,SaiGon thân thương.Chủ thành phố hồ chí minh nó vô duyên làm sao ấy TÔi dùng chử thành phố hồ chí minh chĩ vỏn vẹn 1 lần.Tôi sẽ kể bạn nghe sau.
    Khi bạn nói.-Ngày mai tôi đi SaiGon.Ai cũng hiễu là ngày mai bạn đi tới thành phố SaiGon.Không ai cần bạn phải thêm chử thành phố cả.
    Có nhiều người dùng
    -Ngày mai tôi đi thành phố,họ không kèm thêm chử hồ chí minh.Nhưng vì có nhiều thành phố,bạn có quyền hỏi -thành phố nào?Lúc đó họ mới nói-thành phố hồ chí minh.Rắc rối quá rắc rối,vô duyên quá vô duyên.
    -Dúng ra ,chúng ta ít dùng chử thành phố.Có ai dùng -thành phố Nha Trang,thành phố Biên Hòa đâu.Chủ Nha Trang,chử Biên Hòa tự nó đã có đầy đủ ý nghỉa rồi.Theo cách đó,tôi sẽ bảo là --Ngày mai tôi đi hồ chí minh.Được không các bạn.
    -Đã 1 lần tôi dùng chử thành phố hồ chí minh như thế này.Tôi gởi 1 lá thơ.Bên ngoài chổ ghi địa chỉ,tôi ghi quận 4 thành phố hồ chí minh.Mở bao thơ ra,trang đầu là -SaiGon ngày...
    -Về địa danh,tên gọi,danh từ là như vậy,cón một vấn đề nửa là tinh cảm.SaiGon,lúc nào cũng SaiGon.Chử ho chi minh đối với tôi quá xa lạ.

    Trả lờiXóa
  9. Mình là người Hà Nội mà chưa bao giờ gọi SaiGoon với tên gọi khác.Luôn mong muốn Saigon là SaiGon.

    Trả lờiXóa
  10. Sai Gon van la SAI GON,cua Nhan Dan mien Nam
    Ho Da Vuot Qua Noi So Hai...???
    Nhan Dan co con So Hai khong...???
    Van con So Hai nhieu lam ..Dong Bao oiiiiiiiiii
    Khi Ngheo Doi vay quanh
    Khi Gong Cum Siet Chat..Cong Ly
    Khi Gia Dinh... ly tan
    Khi KHONG CON Gi Nua...Ho Da Vuot Qua Noi So Hai

    Trả lờiXóa
  11. mình là người Hà Nội vào Sài Gòn nhưng mình cũng luôn gọi Sài Gòn là Sài gòn. gọi khác ngượng miệng thế nào ấy

    Trả lờiXóa
  12. Pho thuong Dan Nam Bolúc 12:13 2 tháng 9, 2011

    Anh yeu Sai Gon lam Sai Gon oi! Sai Gon Oi! mot cau noi nghe that em tai .
    Anh yeu Ho Chi Minh (Thanh Pho) lam Ho Chi Minh Oi! Ho Chi Minh Oi! Mot cau nghe ma noi ca da...ga va nguong mieng the nao ay...ky ky the nao ay.
    Dung, Sai Gon muon doi muon kiep van la Sai Gon trong tim tat ca nhung nguoi con yeu dat nuoc Viet Nam.Xin hay tra Sai gon lai cho Sai Gon.

    Trả lờiXóa
Mới hơn Cũ hơn